Mùa hè năm năm trước Mộc Thanh được bố mẹ dẫn ra miền Bắc ở chơi nhà bác Chu, lúc đó cô chuẩn bị vào lớp , nước da trắng sáng, ngũ quan xinh xắn nhưng dáng người lại bé nhỏ gầy còm chưa dậy thì, nhìn như một cô nhóc nhỏ trong khi các bạn nữ trong lớp đã ra dáng thiếu nữ xinh đẹp, ai có thể nghĩ rằng ba năm sau cô bé ấy dậy thì một cách hoàn hảo với chiều cao m, dáng người mềm mại tuyệt đẹp, khuôn mặt càng thêm tinh xảo hơn.
Bố cô tên Mộc Mạnh Đình, giống như cái tên dáng người ông cao lớn khỏe mạnh, mẹ là Thanh Tú, thật sự ông bà rất biết cách đặt tên cho hai người, rất giống với dáng người và tính cách, bố ghép họ của cả hai lại đặt cho cô là Mộc Thanh, chỉ mong cho cô tính tình trong sáng thuần khiết, sống chân thật và giản dị như cái tên của mình.
Máy bay hạ cánh gia đình cô cùng nhau bước ra khỏi sảnh thì vợ chồng bác Chu đã đợi sẵn bên ngoài, bác Chu tên là Chu Đức Anh, còn vợ bác Khánh Bảo Quyên, mọi người lên xe chạy thẳng về nhà.
Bước vô nhà đập vào mắt là một chàng trai cao lớn đang ngồi trên sô pha bắt chéo chân bấm điện thoại, anh mặc một cái áo hoodie màu đen, mũ đội trên đầu che đi vầng trán và đôi mắt đen thâm sâu.
"Thằng nhãi này mày có thấy ai vào nhà không mà ngồi lì ở đó hả?" Chu Đức Anh quát con trai.
Chu Thiên Bình con trai duy nhất của vợ chồng bác Chu, tuổi tính tình lạnh lùng ít nói nhưng rất tài giỏi, anh mở công ty phần mềm máy tính cùng bạn khi còn đang du học tại Mỹ, hiện tại công ty đang rất phát triển, và anh cũng tốt nghiệp loại ưu khó khoa Computer Science của Đại Học MIT ().
() Massachusetts Institute of Technology là trường học hàng đầu về khoa khoa học máy tính tại Mỹ, đất nước Mỹ sản sinh ra các tập đoàn công nghệ hàng đầu như Apple, Microsoft, Facebook, google!
"Vâng, chào cô chú.
" Vừa nói vừa lười biếng đứng dậy.
"Thiên Bình thật ra dáng một chàng trai tài giỏi, Thanh Thanh nhà em phải học hỏi thằng bé nhiều lắm đấy.
" Mẹ Mộc lên tiếng.
Mọi người tụ tập nói chuyện, chỉ có Mộc Thanh vẫn len lén nhìn sang Thiên Bình, từ nhỏ cô đã thích anh, hâm mộ sự tài giỏi của anh, mặc dù gặp nhau không nhiều nhưng anh vẫn chiếm vị trí quan trọng trong lòng cô, cô liếc nhìn anh đang ngồi chơi điện thoại trên sô pha, bỗng anh ngẩng đầu bốn mắt chạm nhau, cô giật mình quay đầu đi, tim đập thật nhanh, tay rung lên có chút lạnh, hai tai dần nóng lên, dù gì cũng là một cô bé mới lớn đang tuổi mộng mơ, luôn tin vào những chuyện tình lãng mạn trong tiểu thuyết.
Ăn cơm xong, cô mang giấy bút ra sân vườn, định vẽ một bức tranh tặng bác Bảo Quyên, đang là mùa hè nên thời tiết có phần oai bức, cô mặc một cái áo thun màu trắng với một cái quần yếm màu đen càng tôn lên nước da trắng sáng, rất hợp với lứa tuổi học sinh, ngồi cạnh xích đu dưới một gốc cây sa kê to có bóng che mát, ánh nắng mặt trời tuy nóng nhưng rất đẹp, chuẩn bị xong xuôi, lúc bắt đầu vẽ, bỗng nghe âm thanh trầm thấp vang lên từ lầu hai, giọng anh rõ ràng nhẹ nhàng hơn mọi khi, cô ngước mắt lên nhìn thì thấy anh đang ngồi trên ghế cạnh ban công, tay kẹp điếu thuốc, theo gió tản ra làn khói trắng tuyệt đẹp, anh như thế nhưng lại đang mỉm cười khi nói chuyện, không biết cô bị làm sao lại đưa tay lên khắc họa lại khoảng khắc này, tay cô vẽ rất nhanh cứ như đang sợ bị ai bắt gặp khi đang lén lút làm việc xấu vậy, tay vừa vẽ vừa ứa mồ hôi, cuối cùng bức tranh cũng hoàn chỉnh, không kịp nhìn lại cô vội lấy nhiều tờ giấy khác đè chồng lên nó như thể đang che dấu một bí mật lớn, và rồi tiếp tục vẽ khu vườn hoa phía đối diện, đang vẽ thì một giọng nói lười biếng vang lên bên tai làm cô giật mình.
"Này nhóc, em đang làm việc gì xấu hay sao lén là lén lút như vậy?" Thiên Bình không biết từ bao giờ đã ngồi bên cạnh cô.
"Làm! làm gì! gì có chuyện gì?" Giọng cô rung lên, hai tay chà xát vào nhau, giọng lắp bắp.
Có vẻ khi nãy anh là đang nói chuyện với bạn gái nên tâm trạng khá tốt, anh xoa đầu cô.
"Đã bao nhiêu tuổi rồi mà người có bé tí thế này hả?".