Chuế Tế Đỉnh Phong Nhất Đẳng Độc Tôn

chương 15: 15: truyền thuyết luyện nhân cảnh tầng mười

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Quay trở về Hà Châu thành, Đế Nguyên Quân đi đến Đấu Giá Hội tìm thuê một căn phòng kín, sẵn tiện mua thêm một ít linh dược để chuẩn bị quá trình luyện đan.

Sau khi mọi thứ đã được chuẩn bị, Đế Nguyên Quân lấy Hỏa Nguyên Phách nắm ở trong lòng bàn tay rồi bắt đầu kết ấn.

“Ngưng Tinh Trận mở”.

“Dẫn Linh Trận mở”.

“Hỏa Vân Trận mở”.

Đế Nguyên Quân quát lớn, ngay lập tức, ba vòng đại trận xung quanh dần dần hiện lên.

Lấy Đế Nguyên Quân làm mắt trận rồi bắt đầu.

Mạnh tay bóp nát Hỏa Nguyên Phách, ở bên trong, một đốm lửa nhỏ hiu hắt dần hiện lên, nó yếu đến mức chỉ cần một cơn gió nhẹ thổi qua là có thể dập tắt.

“Ngưng”.

Không để linh hỏa tiêu tán, Đế Nguyên Quân một lần nữa kết ấn.

Lấy Hỏa Vân Trận làm thức ăn, linh hỏa được Đế Nguyên Quân câu dẫn, toàn bộ tinh nguyên của trận pháp đều bị hỏa linh cắn nuốt hết toàn bộ.

Hai ngày trôi qua!

Hỏa Vân Trận đã bị hỏa linh nuốt trọn và hình thái của nó đã ổn định hơn trước rất nhiều.

Nhưng hiện tại nó vẫn còn quá yếu, nếu như bị Đế Nguyên Quân luyện hóa sẽ chỉ khiến nó bị vùi dập nên vẫn phải nuôi dưỡng nó thê một thời gian.

Ba tháng trôi qua, toàn bộ linh khí của Dẫn Linh Trận đều bị hỏa linh thôn phệ, hình thái của nó lúc này cũng đã lớn hơn một nắm tay.

“Như này chắc đã đủ rồi”.

“Đáng tiếc, linh hỏa kết thành Hỏa Nguyên Phách đã một thời gian dài, linh trí và hỏa lực đã bị thời gian mài mòn”.

“Nếu như sau này tìm được một hồn phách nào đó cho linh hỏa thì khả năng của nó sẽ mạnh hơn rất nhiều”.

Đế Nguyên Quân nhắm mắt bắt đầu luyện hóa, linh hỏa vừa mới ngưng tụ, hình thái còn rất non nớt nên việc luyện hóa không gặp bất cứ khó khăn nào cả.

Điều làm Đế Nguyên Quân kinh hãi hơn là linh hỏa này thế hòa mình với hỗn độn đan điền, mặc dù đan điền trống rỗng nhưng nó vẫn có thể tùy ý ở bên trong mà không có chút khó khăn nào cả.

“Rốt cuộc trước đây linh hỏa này là loại gì, ngay cả hỗn độn cũng không làm nó bị ảnh hưởng”.

Không suy nghĩ nữa, Đế Nguyên Quân bắt đầu vận chuyển Ngũ Hành Bá Thể Quyết, bất chợt, ngọn lửa ở trong đan điền đột nhiên bừng tỉnh, dưới lực lượng của ngũ hành, nó dường như mạnh mẽ hơn lúc trước và mạnh bạo hơn rất nhiều.

‘Ngũ Hành Bá Thể Quyết có thể tiến giai bằng các loại linh vật sao?’.

(Linh vật: linh hỏa, linh lôi, linh thủy,...)

Tốn hơn mười ngày luyện hóa, Đế Nguyên Quân từ trong tu luyện tỉnh dậy, trên gương mặt hắn nở một nụ cười vui sướng.

“Tầng thứ nhất của Ngũ Hành Bá Thể Quyết đã đạt trung giai, không ngờ linh hỏa lại mang đến cho ta bất ngờ này, nếu như sau này ta hấp thụ nhiều linh hỏa và các loại linh vật khác thì cảnh giới của nó sẽ tăng nhanh hơn như thế này nhiều”.

“Luyện Nhân cảnh đã đột phá tới tầng chín đỉnh phong, bây giờ chỉ còn thiếu một chút nữa là có thể đột phá được tầng mười”.

“Chuyện này ta phải trông cậy vào ngươi, Phá Cách Đan”.

Đánh ra linh hỏa, Đế Nguyên Quân thúc dục Dẫn Linh Trận, mượn linh khí xung quanh làm chất dẫn để linh hỏa sử dụng.

Ngọn lửa mạnh mẽ liên tục đốt nóng đan lô.

Đợi đến khi đan lô ửng hồng, lúc này Đế Nguyên Quân mới ném những câu linh dược vào bên trong.

Tổng cộng hai mươi loại linh dược và số lượng là một trăm gốc.

Đợi những gốc linh dược đã bị nấu luyện, Đế Nguyên Quân lúc này mới đem Phá Linh Thảo vào bên trong.

Thúc đẩy tinh thần lực lên đến đỉnh điểm, Đế Nguyên Quân từ từ nấu luyện linh thảo, đợi đến khi linh thảo bị khô lại và trở thành từng hạt vụn thì Đế Nguyên Quân lấy ra mười bình tinh huyết rồi nấu luyện thêm một lần nữa.

Mấy canh giờ sau!

Đế Nguyên Quân liên tục thúc dục linh hỏa, sức lực lúc này đã bị bào mòn đến cực hạn nhưng hắn không dừng lại.

Nhìn Phá Cách Đan đang dần dần ngưng tụ lại, Đế Nguyên Quân càng thú dục linh hỏa mạnh hơn.

“Ngưng”.

Hai tay kết ấn, Đế Nguyên Quân lớn tiếng quát.

Đan lô ngay lập tức phát ra từng tiếng động nứt vỡ rồi nổ thành trăm ngàn mảnh nhỏ.

Bị mảnh vỡ của đan lô đánh trúng, Đế Nguyên Quân không để ý mà nhìn lớp bụi mù đang dần tán đi.

Cho đến khi nhìn thấy viên đan dược đang lơ lửng ở trên không thì ánh mắt dần sáng lên.

“Hahaha, ngũ phẩm đan dược, Phá Cách Đan thành”.

Kìm xuống sự vui sướng ở trong lòng, Đế Nguyên Quân lấy ra mấy gốc linh dược rồi cắn nuốt để hồi phục lại những hao tổn.

Cho đến khi thực lực đã trở về đỉnh phong, Đế Nguyên Quân mới nuốt xuống viên đan dược.

“Hy vọng ngươi đừng làm ta thất vọng”.

Ngay lập tức, dược lực bùng phát khiến toàn thân hắn căng phồng, cảm giác bụng dưới đau đớn vô cùng nhưng vẫn phải nhẫn nhịn.

Điên cuồng vận chuyển Côn Bằng Công Đồ, một cỗ hỗn độn lực lượng ở trong đan điền dần dần đánh ra hướng về phía dược lực bắt đầu thôn phệ rồi vận động Ngũ Hành Bá Thể Quyết và linh hỏa thiêu đốt cơ thể hắn.

Một tháng nữa qua đi!

Toàn bộ dược lực đã bị Đế Nguyên Quân luyện hóa, cảnh giới cũng vì thế mà liên tục bạo tăng.

Ở bên ngoài!

Tất cả mọi người đều cùng nhau nhìn lên cao, đó là một dị tượng khiến tất cả mọi người phải kinh hãi.

Đó là một tầng lôi vân kinh khủng dần dần ngưng tụ, khắp bề mặt lôi vân, từng tia lôi dẫn chạy xẹt qua và không ngừng tích tụ lại với nhau.

“Thiên đố, đây chắc chắn là Thiên đố”.

Trong số những người quan sát, một vị lão giả thông thái kinh hãi thốt ra.

“Là trong truyền thuyết Thiên Đố Chi Cấm”.

“Rốt cuộc là ai, là ai đã thôi động đến truyền thuyết này”.

Rầm rầm!

Từ trên lôi vân đánh xuống, một đạo lôi quang sáng chói hướng về phía Đấu Giá Hội, nhắm đến căn phòng Đế Nguyên Quân tu luyện.

Căn phòng được trận pháp bao trùm nhưng dưới uy lực của lôi quang nó hoàn toàn bị đánh nát, đệ lộ cơ thể Đế Nguyên Quân trần truồng.

Bị lực lượng của lôi quang làm cho sợ hãi, những người ở trong Đấu Giá Hội bắt đầu bỏ chạy tán loạn, trên gương mặt ai ai cũng lộ ra vẻ cực kỳ kinh hãi.

Rầm rầm!

Một đạo, hai đạo,..., chín đạo, rồi đến đạo thứ mười.

Lôi vân lúc này mới dần dần tán đi.

Ngồi bất động ở trong phòng, Đế Nguyên Quân toàn thân bị lôi quang đánh trúng, cơ thể cháy đen.

Nhưng khí tức trên người không bị giảm sút mà thay vào đó là không ngừng tăng lên một cách chóng mặt.

Đế Nguyên Quân trở người một cái, những vết cháy đen ở trên người dần dần bị rạn nứt rồi rơi xuống đất.

Để lộ một làn da trắng sáng, khí tức sinh mệnh mười phân vẹn mười thậm chí còn mạnh hơn trước gấp mấy lần.

“Luyện Nhân cảnh tầng mười, thành”.

Đế Nguyên Quân ánh mắt nhìn lên cao, trên gương mặt nở một nụ cười kỳ dị.

“Thiên Đạo Đài, Thiên Đạo Tử, đây là bước đầu tiên của ta, chẳng bao lâu nữa các ngươi sẽ bị ta đạp ở dưới chân”.

Nhìn khu vực xung quanh đã trở thành đống đổ nát, Đế Nguyên Quân nở một nụ cười khổ.

“Động tỉnh lớn như vậy sẽ khiến những người xung quanh để ý, tốt nhất nên rời khỏi đây”.

Mặc vào một bộ áo quần, Đế Nguyên Quân lẻn đi ra ngoài.

Đợi lôi vân hoàn toàn tán đi, những người ở bên ngoài bắt đầu ào vào bên trong nhìn xem.

Phùng Bảo lúc này cũng có mặt, nhìn khu vực xung quanh trở thành bình địa mà không khỏi run lên.

“Đây còn là con người nữa sao, bị lôi quang đánh như vậy mà vẫn sống”.

“Đúng là quái vật”.

Dần dần, những người tụ tập càng ngày càng nhiều, thậm chí có người tò mò, không lo sợ đi xuống bên dưới tìm xem.

“Cái này là?”.

Có người bới trong đống đổ nát thì phát hiện một cái lệnh bài bị cháy đen một góc thì thốt ra.

“Đây không phải lệnh bài của Tiết gia sao?”.

“Cái gì?”.

Bất chợt, toàn bộ ánh nhìn đang đổ dồn về phía Tiết gia trưởng lão.

Ngay cả Phùng Bảo cũng bán tín bán nghi.

‘Hắn là người của Tiết gia sao?’.

“Không ngờ Tiết gia giấu kỹ như vậy?”.

Phùng Bảo thi lễ, hai tay chắp ở trước ngực kính cẩn nói.

“Hahaha, Phùng chưởng quản quá lời rồi”.

Tiết gia trưởng lão khoái chí cười lớn.

Lão không ngờ trong Tiết gia còn có một cường giả bá đạo như vậy.

“Nào, đưa ta xem lệnh bài đó là của vị nào trong Tiết gia ta”.

Người tìm thấy lệnh bài gương mặt niềm nở, hai tay giao lệnh bài.

“...”.

Ngay lập tức, Tiết gia trưởng lão gương mặt tối sầm lại, toàn thân run lên bần bật.

Gương mặt dữ tợn, khí tức trên người thình lình bộc phát rồi quát lớn.

“Khốn kiếp”.

Những người xung quanh thấy vậy cũng lo lắng, mặc dù không biết chuyện gì xảy ra nhưng có thể khiến một vị cường giả như vậy thì không phải chuyện bình thường.

Bỗng, có một thanh niên khôi ngô từ trong đám người đi ra, hắn nhìn qua tấm lệnh bài liền biết được thân phận của người đó.

“Đây là lệnh bài của Tiết Hàn?”.

Nghe thấy vậy, toàn trường trong giây lát bùng nổ.

Bọn họ hướng ánh mắt nhìn về phía Tiết gia trưởng lão tỏ vẻ khó hiểu.

“Tiết Hàn không phải đã chết rồi sao?”.

“Chẳng nhẽ hắn khởi tử hồi sinh”.

“Lúc trước ta nghe nói, Tiết Hàn bị người khác chém đứt đầu, ngay cả tấm lệnh bài và nhẫn trữ vật cũng bị người ta lấy đi mất”.

“Chuyện này là sao?”.

“....”.

Đám đông càng nghị luận, Tiết gia trưởng lão càng thêm tức tối, lão lớn tiếng quát.

“Các ngươi im miệng cho ta”.

Nói xong, lão hậm hực quay người rời đi, trước khi đi, lão không quên nhìn lại Phùng Bảo nói.

“Phùng chưởng quản, ta nghĩ việc này ngươi nên cho Tiết gia ta một lời giải thích”.

Đám đông, quay mặt nhìn về phía Phùng Bảo mà không nói một lời nào, đợi một lúc không thấy Phùng Bảo nói gì nên bọn họ quay người rời đi.

Đợi đám đông rời đi, Phùng Bảo lúc này mới lên tiếng.

“Người đâu”.

Ngay lập tức, một đám đệ tử tinh nhuệ của Đấu Giá Hội tập trung lại, đồng thanh trả lời.

“Có đệ tử”.

“Các ngươi phải tìm được hắn trước người của Tiết gia, nếu không mạng các ngươi sẽ khó giữ”.

“Sẵn tiện, ta muốn đặt một nhiệm vụ khó cho Ám Sát Hội, bắt buộc phải tìm được hắn.

Ai tìm được ta sẽ tặng người đó bất kỳ thứ gì ở trong Hội Đấu Giá”.

“Đệ tử rõ”.

Nói xong, hơn hai mươi tên đệ tử rời đi bắt đầu truy tìm.

Thời gian này, trong Hà Châu thành bắt đầu giấy lên một trận phong ba khiến Tiết Phủ đùng đùng tức giận.

Hà Châu thành đã xuất hiện một con rồng!

Đó là một cường giả siêu cấp, có thể ngạch kháng lôi quang mà không bị ảnh hưởng!.

Và bên cạnh đó, Tiết gia cũng âm thầm phái ra hàng trăm đệ tử và cường giả bắt đầu truy lùng Đế Nguyên Quân.

Người giết Tiết Hàn vẫn còn ở trong Hà Châu thành!.

---

Ps: Mọi người đọc rồi cho ta xin ý kiến đánh giá và các bạn đừng quên cho ta một like ở mỗi chương nha.

Như thế sẽ khích lệ tinh thần ra chường mình đều và hay hơn đó ạ.

Cảm ơn mọi người.

Truyện Chữ Hay