Các phóng viên lần lượt quay đầu lại, nhìn thấy Yến Minh Tu và vệ sĩ bước tới, không người nào dám nhào đến vây quanh, ngược lại còn tự động nhường đường cho Yến Minh Tu đi.
Yến Minh Tu là người đặc biệt nhất trong showbiz, không chỉ là một ngôi sao, y còn là đại diện cho một trong những gia tộc quyền thế bậc nhất, bởi vậy nên không ai dám chọc vào y, dù y cực kỳ lạnh lùng kiêu ngạo, nhưng giới truyền thông chưa bao giờ dám nói một lời không tốt về y. Lúc này nhìn y hầm hầm bước đến, tất nhiên chẳng có ai dám lao lên chặn đường.
Yến Minh Tu nhìn thẳng vào Chu Tường, thong dong tiến lại, sau đó nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay hắn, thấp giọng nói, “Đi thôi.”
Y nói rất khẽ, nhưng xung quanh lặng ngắt như tờ, nên ai cũng nghe rõ ràng rành mạch.
Về người mới Chu Tường này, gần đây bất kể là tin vỉa hè hay tin nóng, người này đều góp mặt, hơn nữa còn thường xuyên liên quan đến các siêu sao cỡ bự, tỷ như Lan Khê Nhung, tỷ như Uông Vũ Đông, lại tỷ như Yến Minh Tu. Không ai dám bàn tán lộ liễu, nhưng tất nhiên bọn họ vẫn có thể lén truyền ra, ít nhất cái tin Chu Tường được Yến Minh Tu bao nuôi – từ sau khi đoàn làm phim đến Quý Châu trở về, đã lọt vào tai không biết bao nhiêu người, lúc này hai bọn họ còn công khai giao tiếp, tất nhiên các phóng viên sẽ không bỏ qua cơ hội, vô số đôi mắt sáng quắc như đèn pha nhìn chằm chằm vào họ, chỉ cần Yến Minh Tu quay đi chỗ khác, các phóng viên sẽ chớp thời cơ, quay chụp điên cuồng.
Chu Tường không biến sắc cười cười, “Yến tổng, mời ngài đi trước.” Nói xong liền kín đáo gạt bàn tay Yến Minh Tu đang nắm lấy hắn, tiện thể làm thành một tư thế mời.
Vẻ mặt Yến Minh Tu vẫn không thay đổi, y thản nhiên quét mắt nhìn các phóng viên còn đứng phía trước, đây rõ ràng là ý cảnh cáo, nhưng đuôi mắt hơi nhướn lên lại khiến cái nhìn này tình tứ vô cùng.
Mấy phóng viên đang quây kín Lan Khê Nhung cũng lùi sang hai bên, Chu Tường khách sáo gật đầu với họ, sau đó quay người bước lên bục.
Yến Minh Tu cũng đi theo, nhẹ nhàng đỡ lưng hắn.
Động tác của y không hề gượng gạo, tựa hồ y và Chu Tường vẫn luôn thân mật như thế.
Lan Khê Nhung khẽ nhíu mày.
Sau khi tất cả an vị, MC bắt đầu xúc động cảm ơn Vương tổng và Yến Minh Tu đã đến tham dự, sau đó chuyển trọng tâm về Lan Khê Nhung, để những người khác phát biểu cảm nghĩ.
Đến lượt Chu Tường, hơn một trăm ánh mắt đồng loạt hướng đến, Chu Tường lập tức cứng đờ. Vừa nãy lên bục hắn vẫn chưa căng thẳng, nhưng bây giờ bị bao nhiêu người chú mục vào, vô số ánh đèn loang loáng chiếu tới, hắn chỉ thấy da đầu run lên, lòng bàn tay cũng ứa mồ hôi.
Hắn thật không dám tưởng tượng Lan Khê Nhung dùng cách nào để biểu diễn trước sân vận động chật kín hàng vạn người.
Nhưng hắn chỉ căng thẳng - giây, sau đó lập tức bình tĩnh lại, bắt đầu bài phát biểu đã chuẩn bị kỹ, hắn nói rất trôi trảy, nên cảm ơn ai thì cảm ơn người đó.
Kế tiếp là phỏng vấn, phần lớn câu hỏi đều tập trung vào Lan Khê Nhung, Chu Tường cơ bản cũng không phải làm gì, cuối cùng là khoản đãi tiệc ngọt, các fan lên tặng quà vân vân. Buổi lễ kéo dài gần ba tiếng, rốt cuộc cũng đã xong.
Vương tổng book tiệc tối ngay tại khách sạn, lễ ra mắt kết thúc, tất cả khách khứa cùng lên lầu dùng bữa.
Chu Tường được bố trí ngồi ở bàn chủ trì. Lan Khê Nhung và Yến Minh Tu ngồi hai bên Vương tổng, cách hắn khá xa.
Lúc nhập tiệc, khách đến bàn chủ trì mời rượu không ngừng, mấy người ngồi tại bàn cũng kính lẫn nhau. Lý lịch và kinh nghiệm trong nghề của Chu Tường thấp nhất ở đây, nên hắn phải kính tất cả một lần, kính đến Yến Minh Tu, Yến Minh Tu đứng dậy.
Thế này thật sự là thiên vị Chu Tường, trước đó mọi người mời rượu, Yến Minh Tu chưa đứng dậy lần nào.
Vương tổng cười cười, “Chu Tường, cậu và Yến tổng đóng phim ở Quý Châu chắc là thuận lợi nhỉ?”
Chu Tường gật đầu, “Chưa làm Vương tổng mất mặt.”
Vương tổng cười ha hả, “Chờ bộ phim công chiếu, giá trị của cậu sẽ khác hẳn bây giờ, đến lúc đó cậu phải cám ơn Minh Tu nhiều vào, nếu không nhờ cậu ấy thì cậu đâu có cơ hội được diễn vai kia.”
Chu Tường yếu ớt cười cười, “Cám ơn Yến tổng, cám ơn Vương tổng, tôi xin kính hai vị một ly.”
Hắn lần lượt rót cho Vương tổng và Yến Minh Tu hai ly rượu khá vơi, sau đó tự rót cho mình đầy hơn nửa, nâng ly nói, “Tôi cạn, hai vị tùy ý.”
Đang định uống, Yến Minh Tu đã nắm lấy tay hắn.
Chu Tường khẽ giật mình, những người cùng bàn đều nhìn hai bọn họ.
Bàn tay Yến Minh Tu rất ấm áp, làn da mềm mại nhẵn mịn như tay con gái, đôi bàn tay biểu trưng cho cuộc sống sung sướng an nhàn. Nụ cười của Chu Tường vẫn đọng lại trên mặt, hắn không biết Yến Minh Tu định làm gì.
Đôi mắt sâu thăm thẳm chăm chú nhìn hắn, Yến Minh Tu đón lấy ly rượu của hắn, rót hơn một nửa vào ly của mình, ngửa đầu uống cạn.
Những người khác nhất loạt im thin thít.
Yến Minh Tu hành động quá kỳ dị, kết hợp với lời đồn đại, ánh mắt những người khác nhìn Chu Tường cùng loe lóe sáng.
Không khí hơi xấu hổ.
Vương tổng lắc lắc ly rượu, nhìn hai người đang đứng, cười rất sâu xa.
Chu Tường cười nói, “Yến tổng, tôi thật sự thụ sủng nhược kinh, thực ra dạ dày tôi đỡ nhiều rồi, tôi uống được, nếu không uống được, tôi đâu dám kính ngài.”
Lời này ai nghe cũng biết chỉ là biện hộ, nhưng ít nhiều đã giải được vây, Chu Tường cụng ly với Vương tổng, cả hai cùng cạn.
Vương tổng cười nói, “Bệnh dạ dày đeo bám suốt đời đấy, không phải hôm nay không đau là thoải mái được ngay đâu, nhớ kỹ đó Tiểu Chu.”
“Cám ơn Vương tổng quan tâm.”
Chu Tường vừa đặt ly xuống, Thái Uy lập tức đứng lên kính toàn bàn, kịp thời và khéo léo cắt ngang không khí gượng gạo.
Tiệc tàn, mọi người lần lượt ra về, Chu Tường định đi nhờ xe Thái Uy hoặc Lan Khê Nhung, nhưng Vương tổng lại kêu hắn qua chỗ ông.
“Tiểu Chu, cậu đi với tôi.”
Chu Tường nói, “Không dám phiền Vương tổng, có mấy người tiện đường, tôi xin quá giang là được.”
“Ài, quá giang cái gì, đi nào đi nào.”
Lan Khê Nhung muốn nói lại thôi, chỉ có thể trơ mắt nhìn Chu Tường theo Vương tổng đi mất.
Vương tổng uống khá nhiều, ra khỏi cửa, ông túm lấy Chu Tường, hăng hái miêu tả tương lai tươi sáng của hắn.
Chu Tường đã quá quen với Vương tổng, Vương tổng nói rất hay, nếu ông muốn vẽ cho người ta một miếng bánh lớn, cam đoan bức tranh ra lò vừa no nê vừa viên mãn, khiến người ta ao ước vô cùng. Chu Tường theo ông đã lâu, hắn biết những lời này có mấy phần chân thật, vì vậy chỉ cười ha hả lắng nghe, nhưng cũng không để trong lòng.
Chu Tường dìu Vương tổng ra sảnh khách sạn, bên ngoài đã có mấy siêu xe chờ sẵn, lúc này phóng viên đã giải tán hết, nên các sao lớn nhỏ mới dám ra về bằng cổng chính. Chu Tường thấy Lan Khê Nhung lên xe, lái xe nhanh nhẹn đóng cửa lại, sau đó phóng đi mất.
Vương tổng nắm chặt cánh tay Chu Tường, nửa tỉnh nửa say, nửa đùa nửa thật cười với hắn, “Chu Tường này, tôi thấy tuổi cậu không lớn lắm, tính tình cũng ổn, khó bị dao động. Anh Vương quý cậu nên mới nói mấy câu thật lòng, cậu nghe cho rõ nhé.”
Chu Tường gật gật đầu.
“Trong cái ngành này, trai đẹp và gái đẹp cùng đông như biển, nhưng tại sao có người nổi tiếng, có người lại không? Bởi vì không nổi được, hoặc là không gặp thời, hoặc là ngay cả một cơ hội cũng không có. Cậu ấy mà, cậu cực kỳ may mắn.” Vương tổng chỉ vào mũi hắn, “Chu Tường, cậu phải thông minh lên một chút, cơ hội sờ sờ ngay trước mặt, nếu bỏ lỡ thì cậu là thằng đần, ngu ngốc.”
Chu Tường đảo mắt ngẫm nghĩ Vương tổng đang ám chỉ cái gì.
Nhưng rất nhanh hắn đã được giải đáp, bởi vì Vương tổng lôi hắn xuống bậc thềm, chủ động mở cửa một chiếc xe Bentley cho hắn, đẩy hắn vào trong, “Đi đi, tôi nói nhiều đến thế rồi, để Yến tổng đưa cậu về đi.”
Chu Tường thử ngó vào, quả nhiên Yến Minh Tu đang ngồi trong xe, lẳng lặng nhìn hắn.
Chu Tường giật mình, vừa định đứng dậy, hai bàn tay dày dạn của Vương tổng đã ghìm vai hắn lại, hắn chỉ có thể duy trì tư thế nửa vời, cả người cứng ngắc.
Vương tổng mỉm cười nhìn hắn.
Trên trán hắn đã lấm tấm mồ hôi lạnh, hắn miễn cưỡng cười cười, một lần nữa ngồi xuống.
Vương tổng vỗ vai hắn, giúp hắn đóng cửa xe.
Lái xe liền khởi động máy.
Chu Tường ngồi bên trái, Yến Minh Tu ngồi bên phải, hai người cách nhau một khoảng trống, khoảng trống như một chướng ngại không ai có thể vượt qua, mà cũng không ai dám thử vượt qua.
Chu Tường khẽ nghiêng đầu, “Yến tổng, nhà tôi ở phía Đông, ngài đang đi Tứ Hoàn phía Tây.”
Hắn nói cho Yến Minh Tu nghe, đồng thời cũng nói cho lái xe nghe, nhưng lái xe này như một tên đầu gỗ, chẳng thấy gã nhúc nhích gì, chỉ phăng phăng đi về hướng ngược lại.
Yến Minh Tu thấp giọng nói, “Đến chỗ tôi.”
Chu Tường cố nén giận, “Tôi không đến, cậu để tôi xuống chỗ nào cũng được.”
Yến Minh Tu quay lại nhìn hắn, “Chu Tường, tôi muốn tìm chỗ nào đó, nói chuyện lại với anh.”
“Chỗ nào cũng nói chuyện được, tại sao phải tới nhà cậu?”
“Nếu anh không muốn đến nhà tôi, tôi có thể đến nhà anh, vừa lúc tôi đang muốn gặp mẹ anh.”
Chu Tường nheo mắt, “Yến Minh Tu, rốt cuộc thì cậu muốn gì?”
Yến Minh Tu cười gượng, “Tôi muốn gì, chẳng lẽ anh thật sự không hiểu?”
Chu Tường há miệng thở dốc, hắn không nói gì thêm, trên xe còn một người nữa, không phải hắn nể mặt Yến Minh Tu, mà đây là vấn đề tình cảm giữa hai người đàn ông, hắn cũng ngại tranh luận trước mặt kẻ khác, ấy là chưa kể chuyện xưa của hắn cũng chẳng hay ho gì.
Cả hai cùng im lặng, hơn ’ sau, bọn họ đến khu chung cư của Yến Minh Tu.
Nơi này Chu Tường đã tới vài lần, thậm chí còn ngủ lại qua đêm, nhưng lấy thân phận của một “Người khác”, hắn bước vào cũng không quá bứt rứt. Dù sao thân thể cũng chẳng phải của hắn, ý nghĩ đó giống như một chiếc dù che chắn cho hắn, để hắn an toàn núp bên trong, bước vào đây làm cái chuyện chẳng vẻ vang gì. Nhưng còn bây giờ, hắn thật sự không muốn đặt chân đến nơi này.
Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng cuối cùng hắn vẫn bước lên, vì hắn biết nếu hôm nay không lên, sớm muộn gì cũng có ngày hắn bị ép phải lên. Từng lời Vương tổng nói vẫn còn rành rành trong đầu hắn, đây là sự thật khốn nạn mà hắn buộc phải chấp nhận.
Hắn nghĩ, dù sao cũng phải nói chuyện lại với Yến Minh Tu một lần, những gì cần nói, hắn phải nói hết cho rõ ràng.
Vào nhà, Yến Minh Tu rót hai ly nước, sau đó y ngồi xuống sofa, mệt mỏi thở dài, “Chu Tường, anh hỏi tôi muốn gì, tôi chỉ muốn một cơ hội, cơ hội để anh một lần nữa tiếp nhận tôi. Anh không cho tôi chuộc lỗi chẳng khác nào phán tôi tội tử hình, tôi không thể chịu đựng được.”
Chu Tường lắc đầu, “Yến Minh Tu, một người kiêu ngạo như cậu, nếu bị kẻ khác xem là thế thân đúng một năm tròn, cậu có thể tha thứ không? Dù tôi không cao sang như cậu, nhưng những gì cậu làm với tôi, tôi cũng không thể chấp nhận được.”
Bàn tay Yến Minh Tu run rẩy.
“Trong một năm đó, tôi vắt óc tìm đủ mọi cách để làm cậu vui, tôi hỏi cậu liệu tôi có thể theo đuổi cậu không, đâu phải cậu không hiểu ý tôi? Tôi muốn thực sự cùng với cậu. Nếu cậu chỉ coi tôi là bạn giường, ngay từ đầu cậu nên nói cho rõ, tôi sẽ không đần độn đến mức cố sống cố chết bám lấy cậu. Nhưng cậu một bên thì nhập nhằng với tôi, một bên lại tìm kiếm hình bóng Uông Vũ Đông trên người tôi, tôi nói không sai chứ?”
Yến Minh Tu tái nhợt, từng câu từng chữ Chu Tường nói, y đều không thể phản bác.
“Có lẽ cậu cũng thích tôi thật, bởi vì tôi đâu có đẹp như tiên, cậu muốn ai mà chẳng được, đâu cần phải chui rúc trong căn hộ vừa nhỏ vừa cũ của tôi tận một năm trời? Cậu thích gì ở tôi nào? Cậu thích tôi tốt với cậu, thích tôi chu đáo chăm sóc cậu, nhưng thích nhất chính là tấm lưng tôi quá giống Uông Vũ Đông. Vậy nên trong suốt một năm đó, mỗi lần cậu chơi tôi, cậu luôn dùng tư thế úp sấp. Mẹ kiếp chứ, tôi còn tưởng đó là ham mê đặc biệt của cậu. Nếu người nằm bên dưới cậu là Uông Vũ Đông, chắc cậu chẳng bỏ phí một giây nhìn ngắm khuôn mặt xinh đẹp của anh ta đâu nhỉ?” Chu Tường nói hết câu cuối, âm thanh đã run rẩy không ngừng, đây là những lời nghẹn trong lòng hắn rất lâu, kể từ khi hắn và Yến Minh Tu tan vỡ, hắn đã luôn muốn nói những lời này, chỉ tiếc rằng hắn không có cơ hội. Nếu hôm nay Yến Minh Tu không ép buộc hắn, có lẽ hắn sẽ chẳng bao giờ nói ra, bởi vì hắn cũng có lòng tự trọng, hắn cũng biết mình nhục nhã, hắn không muốn phơi bày cái nhục nhã ấy ra với Yến Minh Tu, để Yến Minh Tu biết hắn đã khổ sở như thế nào.
Yến Minh Tu khàn khàn nói, “Không phải, không phải! Chu Tường, từ năm mười sáu tuổi, tôi cứ nghĩ người mình thích là Uông Vũ Đông, mãi đến khi tôi gặp anh thì tất cả mới thay đổi, nhưng tới lúc tôi hiểu rõ được con tim mình, anh đã… Tôi chưa kịp nói cho anh biết thì anh đã biến mất rồi. Chu Tường, tôi chưa bao giờ muốn làm anh nhục nhã, một năm ở bên anh là khoảng thời gian quý giá nhất của tôi, không ai thay thế được anh, tôi chỉ… Lúc đó tôi chỉ không nhận ra là mình đã…” Yến Minh Tu đỏ hoe mắt nhìn Chu Tường, y không biết phải diễn tả với Chu Tường như thế nào, rằng y yêu hắn nhiều biết bao nhiêu.
Y sai lầm, y làm tổn thương Chu Tường, dù y có nói gì đi nữa, sự thật này vẫn không thể thay đổi.
Chu Tường cười, nụ cười còn khó coi hơn khóc, “Chính cậu cũng không phản bác được nhỉ, cậu nghĩ tôi là thằng ngốc sao? Lúc tôi gặp nạn, cậu áy náy, cậu chột dạ, nhưng như thế có ích gì không? Nếu tôi không tỉnh lại trong thân xác này thì sao? Đến tận khi chết tôi cũng sẽ không biết, hóa ra cậu đối với tôi, vẫn còn một ít cảm tình.” Chu Tường xòe hai bàn tay, hắn cảm giác trái tim mình ứa máu, “Yến Minh Tu, bây giờ tôi còn sống, nên cậu cũng không cần áy náy nữa. Chúng ta mỗi người một ngả, ai đi đường nấy, cậu đừng ép tôi, từ lâu tôi đã buông tay cậu. Đó không phải chuyện tốt hay sao, ông trời đã cho tôi sinh mệnh mới, xin cậu để tôi được sống yên ổn đi.”
Yến Minh Tu khàn khàn nói, “Chu Tường, tại sao anh không chịu tin tình cảm của tôi đối với anh? Rõ ràng anh đã yêu tôi, chẳng lẽ bây giờ, đến một chút cảm giác cũng không còn sót lại? Tất cả những gì anh hi vọng ở tôi khi trước, bây giờ tôi đều có thể cho anh, chỉ cần anh gật đầu, cái gì tôi cũng sẽ làm cho anh, chỉ như vậy thôi, chẳng lẽ anh không thể tha thứ cho tôi được sao?”
Chu Tường trầm ngâm, thật lâu sau, hắn nói, “Tôi không làm được, từ khi tôi nhìn thấy thi thể của mình, tôi không làm được.”
Yến Minh Tu tưởng chừng nghe thấy tiếng tim mình vỡ vụn, y chậm chạp giơ tay tự túm lấy tóc, trong đầu không ngừng u u vang, một giọng nói liên tục nhắc nhở y, Chu Tường không chịu tha thứ cho y, một lần lại một lần, rõ ràng tới tàn nhẫn.
Chu Tường đứng dậy, cố ép mình không nhìn Yến Minh Tu, hắn xoay người bước ra cửa.
Hắn không thể tiếp tục nhìn, không thể tiếp tục nghe. Trái tim hắn đang dùng là của người khác, nhưng nó vẫn vùng vẫy điên cuồng vì Yến Minh Tu, không nên, bất thường, trái tim của hắn, lẽ ra đã phải chết theo thân thể hắn rồi.
“Chu Tường, anh đừng đi.” Sau lưng hắn truyền đến giọng nói vô hồn của Yến Minh Tu.
Bàn tay hắn đã đặt trên tay nắm cửa.
Âm thanh khàn khàn của Yến Minh Tu lại vang vọng tới, “Chu Tường, anh quên rồi sao? Giao kèo của chúng ta vẫn còn nửa năm nữa.”
Chu Tường chấn động, chậm chạp xoay người lại.
Yến Minh Tu đứng dậy, đôi mắt y đỏ ngầu, biểu cảm cũng vặn vẹo, y bước từng bước về phía Chu Tường.
Chu Tường hạ tay xuống, hắn chỉ thấy toàn thân lạnh buốt, muốn cười nhưng cười không nổi, “Yến tổng, ngài không nói thì tôi cũng quên mất.” Sao hắn lại quên chứ? Hắn quên mất hắn đã nhận hai trăm vạn và một căn hộ của Yến Minh Tu, bán mình cho y một năm.
Giao dịch lời to như thế, có lẽ cả đời hắn cũng chẳng gặp được hai lần, nhưng hắn lại quên mất, nói đúng hơn, hắn không dám nhớ tới.
Yến Minh Tu bước tới, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt hắn, đôi mắt y chồng chất những tình cảm không thể nói ra lời, y nhẹ giọng hỏi hắn, “Bây giờ anh nhớ chưa?”
“Nhớ rồi.” Chu Tường lẳng lặng nhìn y, ánh mắt lạnh như băng, “Đến tháng Năm năm sau.”
Yến Minh Tu cúi xuống, nhẹ nhàng hôn lên môi hắn, khàn khàn nói, “Chu Tường, tôi không muốn làm thế này, nhưng tôi không thể trơ mắt đứng nhìn anh rời xa tôi.”
Chu Tường lạnh nhạt đáp, “Tôi cần tiền, còn căn hộ thì tôi không cần.”
“Không được, căn hộ đã chuyển nhượng rồi, anh không đổi ý được nữa.”
Chu Tường nhè nhẹ run rẩy.
“Nửa năm, trong nửa năm này, dựa theo giao hẹn của chúng ta, anh phải ở bên cạnh tôi.” Những ngón tay tay y vuốt ve khuôn mặt trơn mịn của hắn, tay còn lại vòng qua eo hắn, ôm chặt lấy hắn.
Chu Tường hít sâu một hơi, lò sưởi trong phòng rất ấm áp, nhưng hắn chỉ thấy lạnh như đá.
“Nói gì đi, Chu Tường.” Yến Minh Tu hôn môi hắn, mút lấy cổ hắn, lưu lại vết tích của mình trên làn da hắn.
Chu Tường thấp giọng đáp, “Tôi không có gì để nói cả. Yến tổng, bắt người tay ngắn, ngài thắng rồi.”
Yến Minh Tu bất chợt siết chặt lấy hắn, Chu Tường bị nghiến đến suýt ngạt thở.
“Chu Tường, tôi không muốn làm thế này, tôi sẽ tốt với anh, chúng ta cứ ở bên nhau nhé, tôi chỉ hy vọng anh không rời khỏi tôi, anh đừng hận tôi, đừng oán tôi, Chu Tường…” Như một đứa trẻ, y dồn trọng lượng toàn thân lên Chu Tường, dùng hết bình sinh ôm chặt lấy hắn, sợ hắn lại biến mất.
Đôi mắt trống rỗng, Chu Tường nhìn bầu trời đen kịt bên ngoài cửa sổ, không biết phải nói gì.
Xoay xoay chuyển chuyển, lên lên xuống xuống, kỳ thật, cho đến giờ phút này, hắn vẫn không thể điều khiển nổi mình.
Thật buồn cười, hắn càng muốn thế này, thì sự thực lại càng đi theo hướng khác. Khi hắn cần, hắn cầu mãi không tới, khi hắn chạy trốn, hắn trốn mãi không được.
Bất kể lúc nào, hắn cũng không bao giờ được toại nguyện.
Trước kia, khi hắn còn để tang cha mẹ, hắn vẫn chưa từng nghĩ vận mệnh mình u ám, nhưng đến giờ hắn lại có cảm giác, vận mệnh hắn đã bị sắp đặt rồi, hắn cố gắng thế nào cũng chỉ là một trò hề mà thôi…
END.