Sáng hôm sau, ba người lên chuyến bay sớm nhất đến Quảng Tây. Xuống sân bay liền chuyển sang ngồi ô tô, thẳng đường đến tận sâu trong Thập Vạn Đại Sơn, hành trình dài hơn mười tiếng đồng hồ, đến buổi chiều hôm sau mới tới một thôn xóm gần nơi đã định.
Chu Tường vẫn còn nhớ thôn xóm này, năm đó lúc lên núi, lần cuối cùng bọn họ xin tá túc là ở đây. Cũng chính tại nơi này, bằng thân phận thực sự của mình, hắn trò chuyện với Yến Minh Tu lần cuối.
Ba năm trôi qua, thôn làng đã khác hẳn trong trí nhớ của hắn, không phải bản thân thôn làng có biến đổi gì, mà là trong thôn lúc này có rất nhiều người từ bên ngoài tới, đông đúc nhộn nhịp, chật kín khắp nơi.
Ba người vừa tới đầu thôn đã bị cản lại. Hai người cản họ lại tuy đều mặc thường phục, nhưng mái tóc húi cua gọn gàng, khí khái kiên cường bất khuất, thêm cả động tác và biểu cảm rất thống nhất, vừa nhìn đã biết tham gia quân ngũ.
Thái Uy hỏi, “Anh bạn, có chuyện gì thế?”
“Các vị đang làm gì? Gần đây trong thôn có chút chuyện, người ngoài không được phép bước vào.”
Thái Uy kinh ngạc hỏi, “Chẳng lẽ thi… Thứ đó, đã chuyển ra rồi?”
Quân nhân kỳ quái nhìn anh, “Ai báo cho các vị tới?”
“Bên chịu trách nhiệm – cũng chính là đoàn làm phim cho chúng tôi biết. Chúng tôi là bạn của người đã khuất, đến đây nhận cậu ấy về.”
Quân nhân thoáng lưỡng lự, “Anh chờ một lát, để tôi gọi người ra.” Nói xong liền đi vào thôn.
Ba người đứng chờ ở cổng thôn, đưa mắt nhìn nhau.
Thái Uy nghiêm túc hỏi, “Chuyện gì thế? Tại sao cả quân đội cũng đến đây? Hơn nữa có vẻ không ít người đâu?”
Lan Khê Nhung nhìn vào trong thôn, “Không rõ lắm, nhưng em đoán là do Yến Minh Tu.”
Chu Tường từ đầu tới cuối gần như không nghe bọn họ nói gì, khi vừa đến cổng thôn, cứ nghĩ thân thể mình có thể ở bên trong, tâm tình hắn đã gian nan như đứng ngồi trên chảo dầu, hắn rất sợ phải nhìn thấy thân thể mình hư thối biến dạng hoặc chỉ còn một nhúm xương trắng, nhưng hắn vẫn phải tận mắt vào xem, cho dù chỉ để nói vĩnh biệt với thân thể mình.
Cũng để hắn hoàn toàn hết hy vọng.
Trên thế giới này, không có bất luận kẻ nào hiểu được tâm trạng hắn bây giờ, đó là một loại đau đớn không cách nào hình dung.
Một lát sau, quân nhân nọ đi ra cùng một người béo trắng.
Thái Uy liếc mắt đã nhận ra đây là người phụ trách đoàn làm phim năm đó, họ Tiết. Sếp tổng công ty bọn họ phái gã đến giải quyết chuyện này, sau khi phát hiện thi thể, có rất nhiều chuyện cần phải phải xử lý, tỷ như bồi thường cho Chu Tường, còn cả bộ thiết bị ghi hình hơn vạn, Thái Uy nghe nói, vì chưa tìm được thiết bị nên đến giờ bọn họ vẫn đang cãi cọ với công ty bảo hiểm.
“Anh Tiết.” Thái Uy bước đến bắt tay gã.
Anh Tiết mặt mũi đỏ bừng, thở hổn hển như vừa tranh chấp với ai đó, “A, đến rồi hả, để tôi dẫn vào… Ơ? Cậu đưa nhiều người theo thế làm gì? Tôi chỉ chuẩn bị có một phòng thôi.”
Thái Uy nói, “Khê Nhung cũng là bạn của A Tường nên muốn cùng đi, còn đây là người bên công ty tôi, sếp tôi bảo cậu ấy đến, giúp tôi xử lý vài việc.”
Anh Tiết đưa họ vào thôn nhưng lại đi đường vòng, hơn nữa còn dè dặt như sợ bất ngờ gặp phải ai, gã thấp giọng nói, “Cố gắng đừng để người khác nhìn thấy, giờ lộn xộn lắm.”
“Sao lại thế?”
“Vào nhà rồi tôi nói cho. Haiz, lão Thái, cậu đưa tận hai người cùng đi, tôi thật chẳng biết sắp xếp kiểu gì, mượn một cái giường của nhà nông mà tôi cũng phải năn nỉ nửa ngày, bây giờ ở đâu cũng bị quân đội chiếm rồi. Hai người đi theo, tôi thật lòng chịu thôi, chỉ còn cách ngủ dưới đất vậy.”
Lan Khê Nhung đáp, “Không sao, ngủ dưới đất cũng được.”
Anh Tiết ngượng ngùng nói, “Ngài Lan, ngại quá, các ngài chịu khó một chút, đi nghỉ ngơi trước đi.”
“Không sao.”
Chu Tường lòng như lửa đốt, cả người hắn sắp bùng nổ, tất nhiên chẳng thể nào bình tĩnh đi vào nghỉ ngơi, hắn vội nói, “Anh Tiết, bao giờ chúng tôi mới được…”
Thái Uy giữ chặt lấy hắn, ý bảo hắn im miệng.
Thấy anh Tiết kỳ quái nhìn hắn, Thái Uy bèn nói, “Anh Tiết, bao giờ bọn tôi đến xem A Tường được? Bọn tôi tới đây là để xác nhận đó có phải A Tường hay không.”
“Haiz, không cần xác nhận nữa, có kết quả đối chiếu DNA rồi, đúng là cậu ấy đấy.”
Đầu óc Chu Tường ù ù âm vang. Hắn cứ nghĩ mình đã chuẩn bị tốt tâm lý, hắn cứ nghĩ nếu sự thật giãi bày ngay trước mắt, hắn có thể kiên cường đón nhận, nhưng mãi đến lúc này, nghe được đáp án, hắn vẫn cảm thấy trước mắt chỉ còn một màu đen.
Lan Khê Nhung cẩn thận đỡ lấy hắn, nhẹ nhàng nhéo nhéo lòng bàn tay hắn.
Thái Uy trầm giọng hỏi, “Sao nhanh thế?”
“Vào đi vào đi, vào rồi nói.” Anh Tiết lôi tất cả vào căn phòng đã chuẩn bị cho Thái Uy.
Thái Uy vội hỏi, “Sao nhanh thế được? Phát hiện thi… Thân thể cũng chỉ mới ngày, dù lập tức chuyển ra ngoài cũng phải mất gần ngày, điều kiện nơi này kém như thế, lấy mẫu DNA, chuyển đi, xét nghiệm xong lại trả về, nhanh nhất cũng phải - ngày nữa chứ, sao bây giờ đã có kết quả rồi?”
Anh Tiết hạ giọng đáp, “Nhà họ Yến trực tiếp đưa bác sĩ và máy móc trang bị tới, chứ không cậu nghĩ hơn chục binh sĩ kia ở đâu ra?”
Dù đã hạ giọng, nhưng ba người vẫn nghe được rõ ràng.
Chu Tường thốt lên, “Họ muốn làm gì?”
Anh Tiết nhíu mày, nghĩ thầm người này là ai vậy? Thái Uy còn chưa mở miệng, cậu ta góp mồm làm gì.
Thái Uy quay lại, cảnh cáo liếc Chu Tường một cái, anh nói, “Anh Tiết đừng để ý, trợ lý của tôi tính hơi hấp tấp. Yến Minh Tu đã đến rồi à?”
“Đến từ hai ngày trước, còn sớm hơn cả tôi.”
“Thế bây giờ… A Tường bây giờ sao rồi?”
Vẻ mặt Anh Tiết khá kỳ quái, “Phiền toái lớn đó, tôi đang điên hết cả đầu lên đây. Không chỉ Yến Minh Tu đến, mà anh trai cậu ta cũng đến luôn.”
Thái Uy kinh ngạc nhìn gã.
Anh Tiết vừa định mở miệng, nhưng lại cảm thấy có vài chuyện không nên nói trước mặt người ngoài, bèn vắn tắt bảo, “Lão Thái, chúng ta qua chỗ tôi nói đi, cứ để bọn họ nghỉ ngơi một lát.”
Thái Uy chẳng còn cách nào khác, đành phải theo anh Tiết ra ngoài.
Còn lại Lan Khê Nhung và Chu Tường cùng ngồi trên chiếc giường đơn sơ trong căn hộ nhà nông, vẫn chưa ai hồi phục lại tinh thần.
Dựa theo những gì anh Tiết nói và những gì vừa được thấy tận mắt, thôn xóm hiển nhiên đã bị nhà họ Yến kiểm soát, chuyện này đáng để làm to đến mức đó sao?
Chu Tường đứng ngồi không yên, “Để anh đi xem.”
Lan Khê Nhung bắt được hắn, “Anh Tường, trong thôn toàn là người Yến Minh Tu mang đến, anh có muốn cũng không đi được đâu. Ngồi xuống trước đã, để chờ anh Tiết xem có nghĩ được cách nào không.”
Khuôn mặt Chu Tường bắt đầu méo mó, “Anh không chờ nổi nữa, anh phải đi xem thử, anh… Khê Nhung, cậu không hiểu, đó là… Là cơ thể của anh, mẹ kiếp, tại sao lại có chuyện vô lý như thế, không làm gì thì anh phát điên mất.”
Lan Khê Nhung nhìn vẻ mặt không bình thường của hắn, dù y không trải qua, nhưng ít nhiều y cũng hiểu cảm giác của hắn lúc này, y bất đắc dĩ nói, “Được rồi, em đi với anh, trời cũng tối rồi, cứ đi xem có lén trà trộn vào được không.”
“Không, để anh tự đi, đi hai người dễ bị phát hiện, hơn nữa rất nhiều người biết mặt cậu, nếu lộ ra thì ảnh hưởng danh tiếng của cậu mất, cứ để anh tự đi là được.”
Lan Khê Nhung đứng dậy, “Anh Tường, em không thể để anh một mình…”
Chu Tường ấn vai y xuống, giữ y ngồi yên trên giường, “Bây giờ cậu không giúp được gì cho anh đâu, anh xin cậu, cứ ở đây chờ anh, để anh tự đi, anh phải đi nhìn xem.”
Lan Khê Nhung biết Chu Tường nói đúng, tình hình trước mắt rất phức tạp, y chờ ở đây, nếu Chu Tường không về, y còn có thể tìm Thái Uy và anh Tiết nhờ hỗ trợ.
Chu Tường lau mặt sạch sẽ, lắc lắc đầu, cố gắng trấn định, sau đó lách mình lẻn ra khỏi nhà.
Thôn xóm rất đơn sơ, thậm chí còn không lắp đặt hệ thống phát điện, điện của cả thôn đều do một máy phát điện cung ứng, đến h tối, mọi người đi ngủ, trong thôn tối tù mù, m về phía trước cũng không nhìn được.
Chu Tường dò dẫm bước đi, trong thôn chỉ có hơn hộ, rất nhỏ, hầu như mọi người đều đã ngủ, dọc đường hắn không đụng phải ai, chỉ thỉnh thoảng có binh sĩ đi tới đi lui. Đến cuối thôn, rốt cục hắn mới nhìn thấy một gian nhà có lính gác, gian nhà cũng không có điện, nhưng hai nhà bên cạnh lại sáng đèn, thỉnh thoảng còn có người ra vào.
Trái tim hắn điên cuồng đập mạnh. Thân thể hắn có lẽ đang ở một trong hai gian nhà kia.
END.