Lúc Chu Tường trò chuyện với Trần Anh, láng máng nghe thấy bên phòng Uông Vũ Đông truyền đến vài tiếng tranh cãi, rất ngắn, kế đến là tiếng sập cửa, ngay sau đó, Yến Minh Tu đã quay về.
Chu Tường dặn dò Trần Anh thêm mấy câu rồi cúp máy.
Hắn thấy Yến Minh Tu bước vào, sắc mặt cực kỳ khó coi, nghĩ thầm hai người này mà cũng cãi nhau? Hiếm có thật.
Chu Tường chui vào chăn, định tắt TV đi ngủ. Hắn và Yến Minh Tu đều không nói gì, hắn không có hứng thú với nguyên nhân hai người tranh chấp, hắn cũng không muốn chọc vào Yến Minh Tu đang cáu bẳn, miễn chuốc thêm phiền toái.
Hắn cầm điều khiển từ xa, chuyển mắt sang màn hình TV, lúc này TV đang chiếu lại một bộ phim của Uông Vũ Đông. Đó là bộ phim đầu tiên hắn làm cascadeur cho anh ta, tính ra cũng được sáu – bảy năm rồi, đó cũng là bộ phim đưa Uông Vũ Đông lên vị trí siêu sao hạng nhất — đến giờ vẫn được rất nhiều người tôn sùng là kinh điển của phim võ hiệp.
Tất nhiên kỹ xảo điện ảnh và hiệu ứng màu sắc khi đó không thể sánh với bây giờ, nhưng Chu Tường vẫn không thể rời mắt khỏi TV, chăm chú nhìn theo những gương mặt trong đoàn làm phim mà hắn vô cùng quen thuộc ngày ấy.
Ánh mắt Yến Minh Tu cũng bị những hình ảnh sống động trên chiếc TV inches hấp dẫn.
Hình ảnh đại hiệp thuần trắng tiêu dao xuất hiện, vạt áo không nhiễm bụi trần, khuôn mặt nho nhã tuấn tú và thân thể thon dài duyên dáng, trở thành hình tượng kinh điển trên màn ảnh rộng năm đó, cũng giúp cho cái tên Uông Vũ Đông vượt lên cao vút chỉ trong chớp mắt.
Song, không một ai biết, phân đoạn chiến đấu lưu loát xinh đẹp như nước chảy mây trôi đó, hơn phân nửa là do Chu Tường hắn hoàn thành, đặc biệt là hình ảnh đẹp nhất, kinh điển nhất — Hình ảnh rơi xuống nước phóng khoáng mỹ miều — Uông Vũ Đông chỉ làm đúng một việc, đó là quay đầu lại.
Trách thì chỉ trách lúc ấy hắn mới vào nghề, cái gì cũng không hiểu, chỉ thích kiếm nhiều tiền, nhưng nếu lúc ấy hắn không đồng ý gạch tên mình ra, vì mục đích nâng cao danh tiếng cho Uông Vũ Đông, có lẽ đoàn làm phim cũng chẳng tìm hắn đóng thế.
Sau khi bộ phim tạo nên cơn sốt, có người từng khuyên hắn nhân cơ hội đánh bóng tên tuổi của mình, hắn không đồng ý, số tiền phạt khổng lồ vì vi phạm cam kết thực ra cũng không là gì nếu hắn nổi tiếng, nhưng lúc ấy hắn không đồng ý, chỉ bởi vì hắn còn quá trẻ, quá ngay thẳng, hắn cảm thấy làm như vậy là sai.
Nếu đổi thành Chu Tường vài năm sau, có lẽ hắn sẽ không quyết định như vậy, nhưng chuyện gì qua cũng đã qua rồi, nói cũng đã muộn, hơn nữa hắn cũng không hối hận.
Chí ít, trước khi gặp Yến Minh Tu, hắn chưa từng hối hận vì đã không lợi dụng cơ hội để quảng bá chính mình.
Nhưng còn bây giờ, nhìn Yến Minh Tu im lặng dõi theo màn hình TV như có điều gì suy nghĩ, khóe miệng Chu Tường lại cong lên châm chọc, “Đó không phải Uông Vũ Đông.”
Dù hắn biết làm thế này cũng chẳng trả thù Uông Vũ Đông được cái gì, nhưng mấy ngày uất ức liên tiếp làm hắn khó chịu vô cùng, vậy nên hắn không nhịn được phải bật thốt lên.
Hắn cũng không trông chờ Yến Minh Tu mảy may phản ứng.
Nhưng chẳng những Yến Minh Tu phản ứng, mà còn phản ứng cực kỳ mạnh.
Yến Minh Tu quay phắt đầu sang, hung ác trừng mắt nhìn hắn, “Anh nói cái gì?”
Cảnh quay dưới nước đã gần hết, Chu Tường nhìn theo những hình ảnh quen thuộc đó, tự giễu đáp, “Tôi nói, đó không phải Uông Vũ Đông, mà là cascadeur.”
Thân thể Yến Minh Tu bắt đầu run lẩy bẩy.
Không phải Uông Vũ Đông? Mà là cascadeur?
Người này đang nói với y, Uông Vũ Đông hào hoa khoáng đạt, tuấn dật phi phàm, khiến cho y vừa gặp đã yêu khi đó — thực ra không phải bản thân Uông Vũ Đông, mà là một cascadeur?
Đến tận bây giờ, Yến Minh Tu cũng vẫn chưa hiểu, rốt cuộc thì y rung động vì tấm lưng kia, hay y mê đắm vì khuôn mặt ấy? Nhưng điều này đâu còn quan trọng nữa, quan trọng là … Nếu người kia thực sự là cascadeur, vậy thì toàn bộ tình cảm năm đó của y, toàn bộ, đều là ảo tưởng, y đã đem lòng yêu một ảo tưởng, thậm chí ảo tưởng đó còn không phải một người?!
Yến Minh Tu run rẩy hỏi, “Anh dựa vào đâu mà nói đó không phải Uông Vũ Đông? Bộ phim này không nhắc tới cascadeur, thông tin quảng bá cũng là Uông Vũ Đông tự mình diễn xuất.”
Chu Tường thản nhiên đáp, “Động tác võ thuật này không quá phức tạp, nhưng yêu cầu kiến thức cơ bản phải vững chắc, nếu Uông Vũ Đông tập luyện một – hai tháng, có lẽ cũng làm được bảy – tám phần, nhưng nếu anh ta có thực lực như vậy thì đâu cần tìm tôi đóng thế nữa. Động tác đó chắc chắn không phải anh ta diễn, mà là cascadeur.”
Yến Minh Tu thình lình nhào qua túm chặt lấy cổ áo Chu Tường, y gầm lên, “Anh dựa vào đâu mà nói đó là cascadeur?! Con mẹ anh nếu dám nói hươu nói vượn —“
Chu Tường nhìn vẻ mặt điên cuồng vặn vẹo của Yến Minh Tu, thâm tâm vui sướng vì trả được thù, có thể đánh vỡ ảo tưởng của Yến Minh Tu về Uông Vũ Đông, cho dù chỉ là một chút, hắn cũng đắc chí đến muốn bật cười.
Thản nhiên đối mặt với vẻ hung tợn như sắp ăn thịt người của Yến Minh Tu, hắn tươi tỉnh cười nói, “Tôi cũng làm cascadeur, tôi dám khẳng định, đó không phải Uông Vũ Đông, đó là cascadeur. Nếu không tin lời tôi, Yến tổng quen biết nhiều như thế, thôi thì thử gọi hỏi người nào đáng tin hơn đi.”
Cascadeur… Không thể nào, sao có thể là cascadeur… Ai? Cascadeur trong bộ phim này là ai?
Trong đầu Yến Minh Tu lập tức bật ra một cái tên, cái tên đó khiến trái tim y gần như ngừng đập.
Sẽ không… Sẽ không phải là hắn chứ… Không thể là hắn được…
Yến Minh Tu hung ác đẩy Chu Tường ra, chộp lấy điện thoại trên bàn, vội vàng tìm kiếm danh bạ, y gọi cho một người chắc chắn nắm rõ nội tình, người này trước đây là trợ lý của Uông Vũ Đông, sau khi Uông Vũ Đông tự thành lập công ty giải trí, gã được thăng chức lên làm giám đốc điều hành, gã theo Uông Vũ Đông từ khi anh ta mới vào nghề tới giờ, tất cả chuyện của Uông Vũ Đông, không ai rõ ràng hơn so với gã.
Điện thoại kết nối rất nhanh.
“Alo, Yến tổng, ngài khỏe chứ?” Giọng bên kia vừa mừng vừa sợ.
“Lão Ngô, tôi hỏi anh một chuyện, anh phải trả lời thật chính xác, nếu nói dối nửa câu, tôi sẽ không tha cho anh.”
Lão Ngô ngẩn người, lắp bắp sợ hãi, “Yến, Yến tổng, ngài… Vũ Đông… Ngài định…”
“Đừng nói lời thừa, trả lời tôi một chuyện.”
“Mời, mời ngài hỏi, chỉ cần tôi biết thì tôi sẽ…”
“Bộ phim đầu tiên của Uông Vũ Đông, rốt cuộc là có dùng cascadeur hay không?”
Lão Ngô nghe thấy vấn đề này, thở phào nhẹ nhõm, cứ tưởng Uông Vũ Đông làm chuyện gì để Yến Minh Tu bắt được, hóa ra chỉ là một vấn đề chẳng đâu vào đâu.
Năm đó bọn họ đều giữ kín bí mật, tất cả chỉ vì mục đích lăng-xê Uông Vũ Đông, bây giờ Uông Vũ Đông đã nổi tiếng, chuyện hồi đó anh ta dùng cascadeur hay tự mình ra trận cũng chẳng còn quan trọng nữa, không gì có thể làm lung lay địa vị của Uông Vũ Đông lúc này.
Vì thế nên lão Ngô rất thành thực đáp, “Yến tổng, bộ phim đó đúng là có dùng cascadeur, nhưng để tăng hiệu quả tuyên truyền, chúng tôi đã thông báo là Vũ Đông tự mình diễn xuất, còn cascadeur thì dùng tiền để bịt miệng rồi.”
“Vậy cascadeur kia là ai?” Thời điểm Yến Minh Tu hỏi những lời này, vẻ y mặt dữ tợn, đôi mắt đỏ ngầu, hai bàn tay siết chặt, tựa như một con mãnh thú bị dồn tới đường cùng, chỉ cần nhận thêm một kích, y sẽ…
“À, chính là Chu Tường đó, về sau Vũ Đông hợp tác với cậu ta nhiều nhất, hai người hợp tác bốn – năm bộ phim, Chu Tường vẫn là cascadeur tốt nhất của chúng tôi.”
Điện thoại trong tay Yến Minh Tu rơi “Bộp” xuống đất.
Trước mắt chỉ còn lại mờ mịt, đau đớn trong thân thể mãnh liệt cuộn trào, cướp đi toàn bộ hô hấp của y, đầu óc không ngừng xoay chuyển, y không nhìn thấy gì ngoài một màu đỏ quạch, cả không gian và thời gian đều trở nên nhạt nhòa trong mắt y.
Chu Tường…
Tại sao ông trời lại trêu đùa y như thế?
Năm đó y mười sáu tuổi, nghỉ chân trước rạp chiếu phim, ngước mắt nhìn lên bảy – tám màn hình lớn, kinh diễm và khát khao một bóng dáng, bóng dáng ấy chính là Chu Tường, chính là Chu Tường!
Không phải Uông Vũ Đông, không phải bất kỳ người nào khác, là Chu Tường, là Chu Tường!
Nực cười y lại biến Chu Tường thành thế thân của Uông Vũ Đông, mẹ kiếp nó, cuối cùng thì ai mới là thế thân của ai?!
Ngay từ đầu y đã đặt chân sai một bước, nhưng y vẫn tiếp tục tiến lên trên con đường lệch lạc ấy, để rồi cuối cùng sai lầm chồng chất sai lầm, y mất đi tất cả, thậm chí ngay cả một cơ hội sửa chữa, y cũng sẽ không bao giờ có được.
Chu Tường biến mất rồi, y có rất nhiều điều muốn nói với hắn, y có rất nhiều chuyện muốn làm cùng hắn, y có cả một cuộc đời muốn chia sẻ với hắn, nhưng hắn đã biến mất rồi, bởi vì y sai lầm, nên từng bước, từng bước, y đẩy Chu Tường đi thật xa.
Y đã hại chết người y thương yêu nhất, đó là báo ứng cho tất cả những sai lầm của y.
Yến Minh Tu đau đến chết đi sống lại, y chỉ ước sao mình cũng biến mất đi, có lẽ nếu biến mất rồi, y có thể tới bên Chu Tường.
Y đứng không vững, lúc này lý trí đã rời bỏ y, đả kích quá lớn khiến y khủng hoảng, khiến y phẫn nộ, khiến y căm uất.
Chu Tường trăm triệu lần không ngờ Yến Minh Tu lại phản ứng dữ dội thế, lúc này hắn cũng sửng sốt, lúng túng nhìn Yến Minh Tu.
Yến Minh Tu mờ mịt bước ra cửa, từng bước chân cứng ngắc, nghiêng ngả lao ra ngoài.
Cánh cửa mất đi chống đỡ, “Rầm” một tiếng sập trở về, cơn gió lạnh cuốn vào phòng, quất cho Chu Tường tỉnh táo lại.
Hắn không biết Yến Minh Tu bị làm sao, chẳng lẽ chuyện này khó chấp nhận đến mức đó?
Hắn ngơ ngác một lúc, đột nhiên nhớ ra Yến Minh Tu chỉ mặc áo ngủ, trong cái thời tiết này, y còn muốn đi đâu? Chỉ đứng ngoài hành lang đã lạnh suýt chết, y cứ như vậy bỏ đi, nếu không đông thành đá thì nhất định cũng gặp chuyện chẳng lành.
Hắn vội vàng mặc thêm áo, cầm theo cả áo khoác của Yến Minh Tu, chạy đi tìm.
END.