Chu Tường lấy tốc độ nhanh nhất, mặc quần áo, xuống lầu, vào bếp nấu cơm.
Tủ lạnh đầy ắp nguyên liệu nấu ăn, phỏng chừng đều là Khương Hoàn mua đến. Chu Tường nghĩ thầm sao chẳng biết tính toán gì cả, hai người làm sao ăn được nhiều thế? Có mấy loại thực phẩm chỉ giữ được một ngày, hắn nhìn mà sốt cả ruột.
Chu Tường đeo tạp dề, bận bịu trong nhà bếp. Hắn nấu nướng vừa nhanh vừa lưu loát, chỉ trong chốc lát, căn phòng đã tràn ngập mùi thơm.
Không biết từ bao giờ Yến Minh Tu đã xuống lầu, y đứng như bức tượng, lặng lẽ quan sát Chu Tường đảo qua đảo lại trong nhà bếp. Tạp dề rộng rãi bao quanh tấm lưng thẳng thắp, vòng eo gọn gàng, đôi chân thon dài, cần cổ trắng nõn, mái tóc cắt ngắn, động tác vừa nhanh nhẹn vừa thuần thục, tất cả đều khiến Yến Minh Tu lạc bước trở về ba năm trước đây.
Không biết đã bao nhiêu lần y ngồi chờ trước bàn ăn, nhìn Chu Tường nấu nướng, thưởng thức mùi thơm tỏa ra từ phòng bếp, bụng đói ục ục sôi.
Đôi khi, y sẽ mất kiên nhẫn đi thẳng vào bếp, ôm lấy người kia từ phía sau, giục hắn nhanh lên một chút, rồi nhận về một nụ cười đặc biệt dịu dàng.
Ma xui quỷ khiến, y đứng dậy, từng bước bước vào phòng bếp.
Người trước mắt quay đầu lại, khuôn mặt vẫn hệt như trong tưởng tượng của y. Trái tim Yến Minh Tu giật thót, thân thể như muốn sụp xuống.
Chu Tường nói, “Yến tổng, ngồi chờ thêm lát đi.”
Yến Minh Tu lại ngồi xuống, hít vài hơi thật sâu, cố gắng tỉnh táo lại.
Y thật sự không biết mình bị cái gì, chỉ cần ở bên Chu Tường này, y sẽ không thể giữ mình bình tĩnh.
Một lát sau, Chu Tường nấu xong cơm và ba món mặn, một món canh, lần lượt bưng lên bàn.
Trái tim mới vừa lắng xuống của Yến Minh Tu lại điên cuồng đập.
Bên trái là bát cơm, bên phải là bát canh, thịt cá ở giữa, rau xanh hai bên, âu canh trước mặt, cách thức bài trí bàn ăn giống người kia như đúc! Thậm chí cả màu sắc bữa cơm cũng hệt như nhau!
Yến Minh Tu run rẩy cầm đũa, gắp một miếng măng tây lên nếm thử.
Ngay lập tức, y nện đũa xuống mặt bàn, hung tợn trừng mắt nhìn Chu Tường.
Chu Tường vừa bưng bát lên lại bị y làm giật cả mình, hắn nhíu mày hỏi, “Sao thế? Không hợp khẩu vị?” Đâu thể nào, toàn những món Yến Minh Tu vẫn ăn mà.
Yến Minh Tu càng lúc càng không thể hiểu nổi.
Nếu nhắm mắt lại, không nhìn mặt hắn, thì có khác nào y đang ngồi đối diện với Chu Tường? Tại sao trên đời này lại có nhiều trùng hợp đến thế? Trùng hợp tới mức hai người cùng tên cùng họ, làm ra cùng một hương vị đồ ăn?
Hương vị này, y nằm mơ cũng không quên được.
Yến Minh Tu cắn răng hỏi, “Ai dạy anh nấu ăn?”
Chu Tường ngẩn người, “Mẹ tôi.”
“Mẹ anh là người ở đâu?”
“Người ở đây.” Chu Tường ngờ vực nhìn y, “Yến tổng, ý của ngài là sao? Không hợp khẩu vị thì để tôi làm lại, tủ lạnh vẫn còn nhiều đồ.”
Yến Minh Tu vẫn trừng trừng nhìn hắn.
Chẳng lẽ là do y suy nghĩ quá nhiều? Chẳng lẽ là do ảnh hưởng của ấn tượng đầu tiên, nên y mới cảm thấy dù hắn làm gì cũng giống Chu Tường như đúc?
Suy cho cùng, bọn họ vẫn là hai người hoàn toàn khác biệt, nhưng vấn đề mấu chốt nhất này, y không thể giải thích được.
Một bàn đồ ăn ngon lành rất hợp khẩu vị, nhưng Yến Minh Tu không thể nuốt được. Y chỉ gắp thử mỗi món một lần, càng nếm càng kinh ngạc, sau đó buông đũa xuống.
Chu Tường không đoán được y đang nghĩ gì, mà hắn cũng chẳng muốn đoán. Lần cuối cùng hắn ăn cơm là giữa trưa hôm qua, hơn hai mươi tiếng đồng hồ không có gì lót dạ, hắn đói đến da bụng dính da lưng. Lúc Yến Minh Tu ra ban công gọi điện thoại, hắn chỉ vùi đầu cắm cúi ăn ngấu nghiến.
“Alo, Vương đội trường, tôi đây.”
“Ồ, Yến tổng, ngài khỏe chứ?”
“Vương đội trường, đã có tiến triển gì chưa?”
“Tôi cũng đang định gọi cho ngài đây. Chuyện là thế này, ngài yêu cầu không được quấy rầy hàng xóm xung quanh, thật là khó cho chúng tôi quá. Ngài biết không, người trong cục chúng tôi đến tra án, lần nào cũng khẽ khàng như đi ăn trộm, lén lén lút lút, ha ha.”
Yến Minh Tu không có tâm trạng đùa giỡn, y vào thẳng vấn đề, “Vương đội trưởng, anh nói luôn tiến triển thế nào đi.”
Vương đội trưởng quẹt quẹt cái mũi, không dám tiếp tục đưa chuyện làm quà nữa, chuyển ngay sang phong cách chuyên nghiệp, “Báo cáo nhanh, trước mắt chúng tôi phát hiện điểm khả nghi lớn nhất. Hiện trường có dấu hiệu bị phá hoại lần thứ hai.”
“Là sao? Chúng tôi đâu có phá hoại hiện trường?”
“Đúng vậy, các ngài đã rất cẩn thận, nên hiện trường chỉ bị tổn hại rất nhỏ. Một phần của phòng khách bị xáo trộn, đó là lần đầu tiên chúng ta bước vào. Còn lần thứ hai tôi đang nói đến, chính là vài ngày sau đó, dựa theo mức độ bám bụi, ít nhất là ba ngày sau, chứng cứ để lại chứng tỏ có kẻ đã bước vào nhà, nhưng rất nhiều nơi chúng tôi không thể xác định đã bị phá hoại từ bao giờ.”
“Anh đang nói, tên trộm đã từng quay lại?” Yến Minh Tu nghe đến đó, đầu óc suýt nữa bùng nổ.
“Kẻ nọ… Có phải là tên trộm đầu tiên hay không còn chưa kết luận được, nhưng rất nhiều chứng cứ xác minh vài ngày sau đã từng có người vào nhà. Ngài đã nói ngoại trừ đêm hôm đó thì ngài không trở về, chuyện này rất kỳ quặc. Liệu có phải là một trong hai người cùng phát hiện có trộm với ngài?”
“Chuyện này tôi cần phải chứng thực lại với bọn họ.” Yến Minh Tu siết chặt hai nắm tay. Y đang nghi ngờ Lan Khê Nhung, Lan Khê Nhung cũng biết nơi Chu Tường giấu chìa khóa dự phòng, ra vào nhà là chuyện dễ như bỡn. Sở dĩ y không thu hồi lại chiếc chìa khóa đó, chỉ bởi vì…
Bởi vì y nghĩ có lẽ một ngày nào đó, Chu Tường sẽ trở về.
Không ngờ người y chờ đợi không hề xuất hiện, mà thay vào đó lại là một tên trộm và một gã tình địch.
Yến Minh Tu phẫn nộ đến hai mắt đỏ ngầu, nếu tóm được tên trộm kia, y nhất định phải bắt hắn ta trả giá thật đắt.
Vương đội trưởng nói tiếp, “Chúng tôi còn một số phán đoán sơ bộ, nhưng vẫn chưa thể đưa ra kết luận chính xác.”
“Nói đi.”
“Về cánh cửa. Vì Yến tổng yêu cầu không quấy rầy hàng xóm, người của chúng tôi phá án luôn phải ở trong nhà, việc nghiên cứu cánh cửa thật sự rất khó khăn. Ban ngày người đến người đi, buổi tối ánh sáng yếu, động tĩnh lớn, bởi vậy nên chúng tôi mới chỉ có thể quan sát sơ bộ cánh cửa. Một đồng chí am hiểu các phương thức phá khóa đã nhận xét, ổ khóa không có dấu vết của dụng cụ phá khóa, cũng không có dấu vết đã từng bị phá hỏng, có vẻ như kẻ trộm dùng chính chìa khóa để mở cửa vào nhà. Tuy nhiên cũng không loại trừ khả năng tên trộm được trang bị dụng cụ cao cấp, có thể mở khóa mà không để lại dấu vết, nhưng chúng tôi cảm thấy khả năng này không cao, bởi vì hắn ta đã xáo trộn trong nhà, không cần nhìn ổ khóa cũng biết nhà có trộm. Trước mắt, đây là nghi vấn lớn nhất của chúng tôi. Nếu muốn kết luận chính xác thì phải gỡ ổ khóa mang về phân tích, tốt nhất là gỡ cả cánh cửa chống trộm ra…”
“Không được!” Yến Minh Tu quả quyết cự tuyệt, “Nhất định không được đụng vào cánh cửa, còn ổ khóa… Để tôi suy nghĩ đã.”
Trái tim Yến Minh Tu lại mãnh liệt đập dồn.
Dùng chìa khóa mở cửa?
Làm sao có thể? Nếu không biết từ trước, làm sao có thể đoán được chìa khóa dự phòng giấu dưới cuộn dây trong hộp cứu hỏa? Hơn nữa, cuộn dây cuốn chặt vài vòng, giấu một chiếc chìa khóa nhỏ dễ dàng như thế, có kẻ trộm nào thông minh đến vậy?
Chuyện này còn rất nhiều điểm đáng ngờ.
Yến Minh Tu nghi ngờ Lan Khê Nhung đầu tiên. Dù sao y cũng không tận mắt nhìn thấy kẻ trộm, mọi chuyện đều từ Lan Khê Nhung kể lại cho y. Hơn nữa, hôm đó y và người của Vương đội trưởng quay lại hiện trường, thời điểm cảnh sát kiểm kê tài sản, y không thể nhận ra đã thiếu cái gì, thậm chí liếc mắt nhìn quanh, căn phòng vẫn cực kỳ ngăn nắp, tựa như chưa từng có gì phát sinh qua.
Y hiểu rất rõ căn hộ nhỏ đó, từng ngóc ngách, từng đồ vật y đều hiểu rất rõ. Kết hợp với tin tức Lan Khê Nhung cung cấp, lúc đó y mới phát hiện tiền mặt Chu Tường cất trong tủ đầu giường đã mất, nhưng y nhớ rõ số tiền ấy không nhiều. Trong phòng có SLR camera kèm vài ống kính trị giá hơn hai vạn của Chu Tường, chưa kể đến notebook, những thứ này đều nhẹ nhàng và dễ vận chuyển nhưng kẻ trộm không hề đụng tới, tất cả vẫn nguyên vẹn nằm đúng vị trí. Hành vi của tên trộm này thật sự không lý giải nổi. (SLR Camera: Single Lens Reflex Camera)
Nếu đúng như y suy đoán, ngay từ đầu đã không có kẻ trộm, mọi chuyện đều do Lan Khê Nhung tự biên tự diễn, nhưng kể cả vậy, vẫn có rất nhiều thứ không thể giải thích được, tỷ như nguyên nhân tại sao Lan Khê Nhung làm vậy, gã ta đâu có thiếu mấy đồng tiền? Hơn nữa tại sao gã ta còn phải thông báo với y? Nếu gã ta không nói thì chính bản thân y cũng không biết gì hết.
Còn khả năng nào nữa không?
Yến Minh Tu vùi đầu suy ngẫm, cố gắng dự đoán hết tất cả mọi khả năng.
Nếu cánh cửa thực sự được mở bằng chìa khóa, những người biết nơi giấu chìa khóa chỉ có y, Lan Khê Nhung và…
Chu Tường?!
Yến Minh Tu quên cả hô hấp, Vương đội trưởng ở đầu bên kia gọi y vài tiếng, y vẫn không có phản ứng.
Nếu… Nếu thật sự đúng là Chu Tường… Thì tức là, tức là sao? Hắn… Hắn còn sống sao? Hắn đã trở về sao? Nếu hắn đã về, tại sao hắn phải lẩn trốn?
Yến Minh Tu cố ngăn mình không tự suy diễn thêm, bởi vì y biết, khi một con người khao khát điều gì đó tới cùng cực, hắn sẽ miên man suy nghĩ, hắn sẽ bị những ý tưởng chủ quan của mình lừa gạt, để rồi mất đi khả năng phán đoán chính xác. Y không thể như vậy, y muốn giữ bình tĩnh.
“Yến tổng? Alo? Yến tổng?”
“Vương đội trưởng.” Yến Minh Tu run rẩy nói, “Để tôi suy nghĩ lại. Tôi sẽ chọn thời gian, chúng ta cùng về một lần nữa, anh tháo ổ khóa xuống, nhưng chỉ có thể nghiên cứu ở trong nhà, không được mang đi. Nghiên cứu xong phải lắp lại như cũ, tôi muốn căn hộ đó phải được bảo trì nguyên trạng, anh hiểu không?”
Vương đội trưởng ngơ ngác, “Cái này…”
“Vương đội trưởng, anh hiểu không?”
Vương đội trưởng cười khổ, “Vâng vâng, chẳng còn cách nào khác.”
Yến Minh Tu thở dài, “Vương đội trưởng, tôi còn muốn anh hỗ trợ một chuyện khác.”
“Mời ngài nói.”
“Tôi muốn anh giúp tôi điều tra một người.” Yến Minh Tu nhìn qua cửa sổ sát sàn, đôi mắt sâu thẳm lặng lẽ quan sát cái người đang cắm cúi dùng cơm, y trầm giọng nói, “Tên hắn là Chu Tường…”
END.