Chức Nghiệp Thế Thân

chương 29

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chớp mắt đã sắp đến Tết Nguyên Đán, Chu Tường cảm thấy mấy ngày này tâm trạng Yến Minh Tu càng lúc càng kém. Thường thường y sẽ tự nhốt mình trong phòng làm việc, thỉnh thoảng lại ngẩn người an vị trước TV, không nói câu nào.

Đến một hôm hắn rốt cục không nhịn nổi nữa, hỏi Yến Minh Tu làm sao vậy, có phải công việc không suôn sẻ không, dù sao cuối năm cũng rất bận bịu.

Hắn vẫn không biết Yến Minh Tu cụ thể đang làm gì, hình như có liên quan đến tài chính hay đầu tư linh tinh, nhưng mấy thứ đó Chu Tường không hiểu, mà hắn cũng lười hỏi, hắn chỉ biết Yến Minh Tu thu nhập không tồi, mua đồ luôn chọn thứ tốt nhất, hai người không phân chia các khoản sinh hoạt phí, chưa từng so đo ai tiêu nhiều hơn ai, vậy nên nhờ ơn của Yến Minh Tu, Chu Tường cũng được dùng ké không ít đồ xịn. Cuối năm là thời điểm rất nhiều sự vụ dồn lên cần giải quyết, tất nhiên sẽ bận rộn, ngay cả Chu Tường không phải đi làm cũng bị lôi đến chuẩn bị họp thường niên các kiểu, nhìn bộ dáng Yến Minh Tu, phỏng chừng chắc bận đến điên rồi.

Yến Minh Tu lắc đầu, “Không có gì.” Nói xong thì bình tĩnh vào nhà.

Chu Tường có muốn đỡ đần y cũng không được.

Sáng sớm hôm nay, Chu Tường lại đến công ty. Thái Uy bắt hắn làm trợ lý, phụ trách tổ chức họp thường niên, cuối năm các khách sạn cũng cập rập, Chu Tường và Tiểu Trương phòng kế hoạch chạy qua chạy lại mấy nơi vẫn chưa tìm được địa điểm phù hợp.

Hắn vừa bước vào cửa, Thái Uy từ xa đã nhìn thấy hắn, vội vàng chạy đến kéo hắn lại, cẩn thận nói với hắn, “A Tường, anh không ngờ chú mày bản lĩnh cao thế đấy.”

Chu Tường chẳng hiểu gì.

“Biết chưa, Vương đạo diễn chỉ đích danh chú mày tham gia phim mới, lão ấy nói sẽ cho chú mày một vai phụ.”

Chu Tường kinh ngạc, “Thật à?”

“Thật, mày thu phục lão điên đó kiểu gì thế?”

“Em biết đâu được, hay là mắng em rất sướng?”

Thái Uy bật cười, “Có khả năng, dù sao cơ hội này chú mày cũng không được bỏ qua, bao nhiêu người chém giết nhau chỉ để thò mặt vào phim của lão đó. Chú mày làm được lần này, có khi về sau khỏi cần đóng thế nữa.”

Chu Tường đã ba mươi, hồi mới vào nghề, hắn cũng có một ít mơ mộng được thành danh, nhưng càng làm lâu, va chạm càng nhiều, hắn mới biết muốn thành danh, kể cả có sẵn tất cả điều kiện mà không gặp thời thì cũng chịu, huống chi hắn còn chẳng có thứ gì, không ngờ cơ hội lại thật sự đến với hắn.

Chu Tường thực ra cũng không quá ham thích làm ngôi sao, nhưng hắn muốn kiếm thêm tiền. Nâng cao chất lượng cuộc sống là bản năng của con người, Chu Tường tuy không bị vật chất ám ảnh, nhưng nếu có cơ hội kiếm thêm thì hắn cũng không muốn bỏ qua.

“Nhưng mà Uông Vũ Đông…”

“Hờ, quan tâm gã ta làm gì, giờ chú mày có phải đóng thế cho gã nữa đâu. Vương đạo diễn chủ động mời chú mày, hai người diễn hai vai khác nhau, liên quan gì đến gã. Mà Vương tổng cũng ủng hộ chú mày lắm, ổng đang định mời biên kịch đi ăn cơm, nói khéo để chú mày với Lan Khê Nhung có thêm đất diễn.” Thái Uy phấn khởi vỗ vỗ cánh tay hắn, “A Tường à, anh Uy vẫn hy vọng chú mày kiếm khá một chút, chú mày chỉ có một mình, nhân lúc còn trẻ phải tích cóp nhiều vào.”

Chu Tường cười nói, “Cám ơn anh Uy, thế em có phải liên hệ với trợ lý của Vương đạo diễn không?”

“Ừ, đi theo anh, bọn họ đang ở phòng họp đấy.”

“Cái gì? Bọn họ là những ai?”

“Vương tổng, Vương đạo diễn, mấy người bên Uông Vũ Đông, à, có cả hai nhà đầu tư, tiện thể hôm nay mở cuộc họp luôn, nhưng Lan Khê Nhung có việc không đến được.”

“Không được đâu, người ta đang họp, em vào làm gì.”

“Sợ cái gì, chú mày cũng trong danh sách diễn viên mà, đi thôi đi thôi.” Thái Uy lôi kéo hắn vào phòng họp.

Vương tổng gật đầu với hắn, Chu Tường chào hỏi một lượt, sau đó cười cười lấy lòng Vương đạo diễn, ngài đạo diễn này rất khó hầu hạ, Chu Tường được nâng đỡ mà vừa mừng vừa lo.

Vương đạo diễn vẫn đeo bộ mặt thờ ơ, “Ngồi đi.”

Uông Vũ Đông thản nhiên liếc hắn một cái, ánh mắt cực kỳ lạnh lùng.

Chu Tường thầm run. Xem ra Uông Vũ Đông đã bất mãn với hắn đến độ xã giao tối thiểu cũng chẳng buồn làm, mà cũng phải thôi, Yến Minh Tu là em vợ tương lai của anh ta, làm gì có ai muốn em vợ mình là đồng tính, đã vậy còn dây dưa tình ái với một kẻ ngay bên cạnh mình. Chỉ nghĩ cũng thấy đủ kỳ cục.

Chu Tường cũng không nhìn anh ta, tránh được thì tránh là tốt nhất, Uông Vũ Đông không nể mặt hắn thì cũng phải nể mặt Vương tổng và Vương đạo diễn.

Không khí rất kỳ dị, mấy nhà đầu tư vắt óc nghĩ cách điều hoà quan hệ giữa Vương đạo diễn và Uông Vũ Đông. Vương đạo diễn năm nay đã hơn sáu mươi, mọi người chiều lòng ông cũng phải, nhưng Chu Tường nhìn thái độ của Uông Vũ Đông, hắn linh cảm bộ phim lần này chắc chắn sẽ phát sinh chuyện, đến lúc đó hắn phải trốn thật xa.

Hội nghị kết thúc, Vương đạo diễn đi trước, mấy người công ty cũng lần lượt tản ra, Vương tổng đang muốn nói vài câu với Chu Tường, nhưng lại thấy Uông Vũ Đông đứng cách đó không xa đang nhìn Chu Tường đầy ẩn ý.

Chu Tường biết anh ta muốn nói chuyện với hắn, nhưng hắn cực kỳ không muốn.

Vương tổng nhìn qua nhìn lại hai người, “Vũ Đông, cậu tìm Chu Tường à?”

Uông Vũ Đông gật đầu.

“Để tôi giới thiệu cascadeur khác cho cậu nhé, tôi biết một người rất phù hợp.”

Uông Vũ Đông khách sáo cười cười, “Cám ơn ngài Vương, bao giờ rảnh tôi sẽ xem thế nào.”

Vương tổng nhíu mày, “Thế hai người nói chuyện đi. Chu Tường lát nữa đến văn phòng tôi.”

Nói xong, Vương tổng kéo theo cả Thái Uy rời đi.

Phòng họp chỉ còn lại hai người, Chu Tường khách sáo hỏi, “Anh Đông tìm tôi có chuyện gì vậy?”

“Nghe nói lần này cậu không muốn đóng thế nữa?”

Chu Tường gật đầu, “Dạo này tôi hơi bận, thế nên…”

“Chu Tường, đừng có nói nhảm, vai phụ kia so với làm cascadeur của tôi thì bận rộn hơn nhiều, cậu sao có thời gian rảnh được.”

Chu Tường gượng gạo cười, “Anh Đông, tôi khó khăn lắm mới nhận được một vai diễn, chắc anh hiểu cho tôi mà.”

“Có gì đâu mà không hiểu. Nhưng chúng ta hợp tác nhiều lần rồi, giờ cậu bảo tôi tạm thời đổi người, tôi không quen, nếu người mới không thạo việc như cậu, làm chậm tiến độ ra mắt phim của tôi, lúc đó tính thế nào?” Uông Vũ Đông nửa cười nửa không hỏi.

Chu Tường toát mồ hôi lạnh, “Anh Đông, anh xem…”

“Thôi, không phải cậu vì chuyện của Minh Tu nên mới tránh mặt tôi sao, showbiz lớn như thế, cậu định tránh kiểu gì?”

Chu Tường không đáp.

“Chuyện của Minh Tu, theo lý thuyết thì không tới phiên tôi can thiệp, nhưng tôi không dám để chị gái nó biết. Minh Tu rất có triển vọng, không thể cứ dây dưa mãi với cậu được.”

Chu Tường âm thầm siết chặt bàn tay, vẫn không nói gì.

“Chu Tường.” Uông Vũ Đông sâu cay nói, “Người ngay thẳng không nói bóng gió. Tôi biết cậu đang toan tính điều gì, trèo được vào nhà họ Yến thì cả đời khỏi cần lo, nhưng cậu cũng là người thông minh, chẳng lẽ đến giờ vẫn không hiểu? Các cậu đều là đàn ông, cậu có sinh con cho nó, hay gả cho nó được không? Nếu chọc giận nhà họ Yến, ai cũng không cứu được cậu. Chúng ta quen biết ba – bốn năm rồi, tôi có lòng tốt mới phải nói để cậu tỉnh ngộ, cậu nhận được vai phụ kia đã là giỏi lắm rồi, một vừa hai phải thôi.”

Những lời này của Uông Vũ Đông cực kỳ đụng chạm, Chu Tường giận đến run lẩy bẩy, quanh co lòng vòng, mỉa mai châm chọc, chẳng bằng ngay từ đầu cứ chỉ thẳng mặt chửi hắn ăn bám cho xong.

Vấn đề là hắn cóc biết nhà Yến Minh Tu làm cái chó gì.

Uông Vũ Đông nhìn mặt Chu Tường xanh mét, khinh miệt cười cười, “Chu Tường, Tết Nguyên Đán này tôi sẽ đính hôn với chị hai của Minh Tu, đến lúc đó chúng tôi sẽ công khai quan hệ, tôi chính thức là người nhà họ Yến. Cậu thử nói xem, nếu quần chúng biết em vợ tôi yêu đương đồng tính với cascadeur của tôi, tin tức này có đủ giải trí nửa năm không? Tôi không muốn gánh vác hậu quả đó, mà tôi tin rằng cậu cũng không muốn.”

Chu Tường trầm giọng nói, “Chuyện của chúng tôi đến bây giờ vẫn không định công khai, anh nghĩ nhiều quá.”

Uông Vũ Đông cười khẩy, “Trong nghề này, có bao nhiêu bí mật đương sự không định công khai, nhưng tin tức vẫn bị tiết lộ?”

Chu Tường siết chặt hai nắm tay, chỉ sợ chính mình không kìm chế nổi. Hắn không phải như lũ thanh niên chưa trải đời, hắn biết người nào hắn không thể gây hấn.

Uông Vũ Đông nhìn hắn, “Đóng thế cho tôi, cậu cứ nhận việc đi, người khác tôi không yên tâm. Bộ phim này đầu tư rất lớn, là bước tiến vào thị trường Châu Á của tôi. Tôi không muốn hình tượng bị ảnh hưởng chỉ vì cascadeur diễn không đủ hoàn mỹ, tôi vẫn khá tín nhiệm cậu. Chuyện thù lao tôi đảm bảo sẽ vừa lòng cậu, nói đến nước này, chẳng lẽ cậu vẫn không chịu nể mặt tôi?”

Chu Tường nhịn rồi nhịn, nhịn đến gan ruột sắp nổ tung.

Hắn tự nói với mình, đây là xã hội, đây là cuộc đời.

Cuối cùng hắn gật đầu, cắn răng nói, “Anh Đông đã nói thế, tôi sao dám từ chối nữa.”

Uông Vũ Đông hài lòng nhìn vẻ mặt Chu Tường, biết hai mục đích hôm nay đều đã đạt thành, liền đi qua vỗ vai hắn, “Những gì hôm nay tôi nói với cậu, cậu về suy nghĩ lại cẩn thận. Tôi không phản đối cậu kiếm chác, nhưng tôi khuyên cậu nên sớm chấm dứt với Minh Tu đi, có lẽ cậu không thích nghe mấy lời này, nhưng đó đều là vì tốt cho cậu thôi.”

Uông Vũ Đông bỏ đi đã lâu, Chu Tường vẫn không ra khỏi phòng họp. Hắn cứ đứng ở đó, đứng đến nỗi bắp chân tê rần.

Hắn tự giễu cười cười, cuối cùng quay bước bỏ đi, lúc này mới đến văn phòng của Vương tổng.

Vương tổng đang bắt chéo chân ngồi đọc sách, Chu Tường vừa ngồi xuống sofa bên cạnh, ông đã lên tiếng, “Không có gì đâu, chỉ định dặn cậu hai việc. Việc thứ nhất, nếu Vương đạo diễn với Uông Vũ Đông có chuyện gì thì báo ngay cho tôi, việc thứ hai, tôi đã tranh thủ kiếm thêm đất diễn cho cậu, cơ hội này phải nắm chắc vào. Thực ra ngoại hình cậu không tồi, gặp thời biết đâu lại phất.”

Chu Tường gật đầu, nhịp tim vẫn còn dồn dập, hắn ngập ngừng mãi mới dám hỏi, “Vương tổng, tôi tò mò chuyện này được không?”

“Hở? Tò mò chuyện gì?”

“Bạn gái của Uông Vũ Đông, anh ấy bảo anh ấy sắp đính hôn.”

“À, cậu cũng biết rồi à, đúng đấy, Nguyên Đán, còn mời tôi mà.”

“Anh ta… Nhà bạn gái anh ta, gia thế ra sao? Nghe nói, nghe nói hoành tráng lắm?”

Vương tổng lắc đầu cười, “Tin tức của cậu không nhạy rồi. Thực ra cũng chẳng phải bí mật gì lớn lắm, trước kia thì đúng, nhưng bây giờ ván đã đóng thuyền, Uông Vũ Đông còn ước cả thiên hạ đều biết ấy chứ.”

Chu Tường chỉ thấy hoảng hốt, “Vương tổng, đừng có đùa tôi nữa, nói thẳng luôn ra đi.”

Vương tổng híp mắt chê cười hắn, “Khó đoán thế cơ à? Danh gia vọng tộc mang họ Yến ở Bắc Kinh này được mấy người? Chẳng phải chỉ có một thôi sao?”

Chu Tường mở trừng hai mắt, lập tức ngộ ra, “Yến, Yến Đức Giang?”

“Đúng vậy, làm gì còn ai có thể khiến Uông Vũ Đông cuống quýt lên như thế, hừ.” Vương tổng bĩu môi, cười khẩy một tiếng, “Đẹp trai đúng là sướng thật, giờ thì cậu ta hãnh diện nhất rồi.”

Chu Tường vã mồ hôi lạnh.

Nếu ngay cả Yến Đức Giang mà hắn cũng không biết, thì hắn chẳng phải người sống trong thời đại thông tin nữa rồi.

Tuy trước đây hắn vẫn cảm thấy họ Yến khá đặc biệt, nhưng kể cả có mọc thêm mười cái đầu, hắn cũng không ngờ nổi Yến Minh Tu chính là cháu nội của Yến Đức Giang. Đại nhân vật chỉ cần giậm chân một cái là cả nước chấn động ba lần, tại sao có thể cùng một thế giới với hắn được.

Vô lý, quá vô lý.

Vương tổng thấy mặt mũi hắn trắng bệch, ngạc nhiên bảo, “Sao vậy? Đừng kinh ngạc thế chứ, có là thiên tiên thì vẫn phải lấy chồng thôi.”

Chu Tường miễn cưỡng lắc đầu, “Tôi chỉ không ngờ…”

“Ai mà ngờ được, hồi đó ba của Uông Vũ Đông muốn đến biếu quà còn chẳng qua nổi cổng, giờ thì sướng rồi, nuôi được thằng con vàng mà lại.” Giọng điệu Vương tổng có chút khinh thường, ông cũng xuất thân ba đời phú quý, nhưng tất nhiên không thể cùng đẳng cấp với nhà họ Yến. Mấy người nhà Uông Vũ Đông hồi đó khúm núm nịnh bợ ông bao nhiêu, giờ trèo lên cao xong, kẻ nào cũng quay lại đè ông một bậc, tất nhiên ông cũng có đôi phần khó chịu.

Nói chuyện thêm vài câu, Vương tổng vạch trần Uông Vũ Đông sau khi quen thân được với Yến tiểu thư thì hợm hĩnh thế nào, Chu Tường nào còn tâm trạng lắng nghe, trong đầu hắn giờ chỉ có Yến Minh Tu.

Cuối cùng hắn mới hiểu bản tính duy ngã độc tôn của Yến Minh Tu từ đâu mà có, khổ thân y phải chui rúc trong căn phòng cũ hơn mười mét vuông với hắn. Sống chung gần một năm, Chu Tường lúc này mới bắt đầu cảm thấy không chân thực.

Trên đường về nhà, hắn vẫn còn bàng hoàng, mấy lần suýt tông vào đuôi xe đằng trước. Hắn suy nghĩ cả quãng đường, cuối cùng quyết định giả vờ như chưa biết gì cả. Ngoại trừ bản thân Yến Minh Tu, hắn không cần gì nữa, nếu Yến Minh Tu không muốn nói với hắn, hắn cũng sẽ không hỏi. Cứ ở bên nhau như vậy là tốt lắm rồi.

END.

Truyện Chữ Hay