Chức Nghiệp Thế Thân

chương 10

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chu Tường nghỉ ngơi hai ngày, hắn cứ có việc là phải bận bịu đến nửa đêm, còn lúc nhàn rỗi thì cả tuần cũng không ra khỏi nhà. Hai ngày nay hắn nhắn cho Yến Minh Tu hai cái tin, nhưng tin nào cũng như đá chìm đáy biển. Chu Tường hơi thất vọng, phỏng chừng nếu hắn có chủ động hẹn y, y cũng sẽ không trả lời.

Đúng lúc một người mẫu tên A Bắc mới quen tháng trước hẹn hắn đi ăn, còn nói muốn dẫn theo một người bạn, bảo hắn đến đón.

Chu Tường nhàn rỗi không có việc gì làm nên đi.

Hai người này mới tới thủ đô, mặt mũi không tệ, nhưng không có tiền, cũng không có hậu thuẫn, mỗi tháng phải nhận một ít việc lặt vặt hoặc chụp quảng cáo cho mấy shop đồ cũ để sống qua ngày, thỉnh thoảng sẽ tìm Chu Tường nhờ một bữa cơm, Chu Tường cũng rất vui lòng đưa bọn họ đi ăn ngon. Kiếm sống ở Bắc Kinh rất khó, hắn có thể thông cảm với mấy đứa nhỏ này. Cơm nước xong, hắn đưa hai người về, A Bắc kéo hắn lại, tỏ ý muốn cùng hắn chơi P, Chu Tường nhìn vẻ mặt khát khao của hai tiểu yêu tinh, thật sự không chịu nổi, một còn chưa xong, gồng gánh cả hai chắc hắn toi luôn cái mạng già, hắn không có thể lực đó, nên từ chối bảo mình có việc phải đi ngay.

Cậu thanh niên mới quen không vui nói, “Anh Tường, hay là anh chướng mắt em?”

Chu Tường cười khổ, “Đâu có, anh có việc thật mà.” Hắn cũng đâu thể nói toẹt ra là anh không chiều nổi hai chú mày đâu, mất mặt chết.

A Bắc kéo áo hắn không cho đi, “Anh Tường, em lỡ nổ với bạn là kỹ thuật anh được lắm, anh vào một lát cho vui.”

Chu Tường vỗ vỗ mặt cậu, “Đừng kéo, hôm nay anh có chuyện thật, bạn anh đang chờ.”

“Bạn nào thế? Bạn đang chờ ở nhà?” A Bắc cụt hứng.

“Không phải mà, ngoan, đừng kéo nữa.”

A Bắc bất mãn thở dài, sau mới nói thật, “Anh Tường, hai bọn em muốn nhờ anh một chuyện.”

“Chuyện gì thế?” Chu Tường cũng biết chắc là có việc, chẳng bằng cứ nói luôn từ đầu.

“Công ty anh nhận người mẫu phải không, anh giúp bọn em đưa hồ sơ nhé.”

“Ừ, chuyện nhỏ.”

“Cám ơn anh Tường.” A Bắc hôn hắn một miếng.

Chu Tường cười cười, “Cám ơn làm gì.”

A Bắc ai oán nói, “Anh Tường, em muốn làm với anh không phải vì thế, em thích anh thật đấy, anh không lên nhà chút được à?”

Chu Tường đau đầu, đang định nói thêm gì đó, điện thoại chợt vang lên. Hắn lấy ra xem thử, chẳng ngờ là Yến Minh Tu gọi tới.

Hắn mừng rỡ, lập tức nghe máy, “Alo?”

“Alo, anh đang ở đâu?”

“Tôi, tôi vừa xong việc, đang định về nhà.”

“Đến ăn cơm với tôi đi.”

“Được thôi, cậu đang ở đâu, tôi đến đón.”

“Không cần, Công Thể, tôi đưa anh địa chỉ, anh đến thẳng đây đi.” Nói xong liền cúp máy.

Chu Tường cất điện thoại, ngẩng đầu thấy hai khuôn mặt ranh mãnh đang cười cười nhìn hắn. Không gian trong xe vừa nhỏ vừa yên tĩnh, nhất định hai bọn chúng đã nghe được rồi.

“Trách không được mà, hèn gì cứ khăng khăng đòi về. Giọng nghe êm tai thế, ca sĩ à?” A Bắc nháy mắt hỏi.

Chu Tường chỉ cười, cũng không giải thích.

“Nếu anh Tường đã hẹn với mỹ nhân, bọn em tất nhiên không dám níu kéo, đi mau đi.”

Chu Tường xoa đầu cậu, “Đưa hồ sơ cho anh, nếu anh Tường giúp được thì sẽ giúp hết mình.”

Chờ hai người lên lầu, Chu Tường cấp tốc lái xe đến Công Thể.

Theo tin nhắn của Yến Minh Tu, hắn tìm được một nhà hàng món Thái. Lúc hắn bước vào phòng riêng, Yến Minh Tu đang ngồi trên tràng kỷ, chân bắt chéo, cúi đầu xem menu, tác phong như thể đang cân nhắc hợp đồng vài triệu, nữ phục vụ khúm núm đứng bên cạnh, vụng trộm ngắm nghía khuôn mặt y, hai mắt lấp lánh.

Chu Tường tiến đến, cả hai người cùng ngẩng lên nhìn, hắn vui vẻ chào Yến Minh Tu, “Ngại quá, tôi đến muộn.”

“Không sao, tôi cũng vừa tới.”

Chu Tường ngồi xuống bên cạnh y, nữ phục vụ lập tức rót trà cho hắn, nước trà có mùi hơi kỳ quái, không biết có phải khẩu vị Thailand không.

Yến Minh Tu gấp menu lại, “Mang nhiêu đó lên trước.”

Chu Tường vội nói, “Đừng gọi nhiều quá, tôi ăn nhẹ trước rồi.” Thực ra hắn đã no căng bụng.

“Anh dùng bữa rồi?”

“À, không, ăn vặt ở nhà thôi, giờ không đói lắm.”

“Đồ ăn cũng không nhiều.” Yến Minh Tu đưa menu cho nữ phục vụ.

Nữ phục vụ rời đi, căn phòng sang trọng rộng thênh thang chỉ còn hai bọn họ, Chu Tường bảo, “Tôi thấy ngồi bên ngoài cũng được mà, hai người chúng ta đâu cần phòng riêng lớn như vậy.” Nhìn thôi cũng biết tiêu phí không xoàng.

Yến Minh Tu không để ý hắn nói gì, chỉ dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn chằm chằm bờ môi của hắn.

Chu Tường nói thêm vài câu, thấy Yến Minh Tu vẫn còn nhìn, không khí cũng bắt đầu thay đổi, hắn bèn hắng giọng một cái, nhấn mạnh, “Sao hôm nay rảnh rỗi hẹn tôi vậy, tôi nhắn tin cậu không nhắn lại, cứ tưởng cậu quên tôi rồi.”

Yến Minh Tu thản nhiên đáp, “Lười trả lời.”

Tính nết ngạo mạn kiểu Yến Minh Tu kỳ thật khá đáng ghét —– Ấy là nếu nói về người bình thường, còn thời điểm Yến Minh Tu bộc lộ cá tính này, Chu Tường chỉ thấy biểu cảm nào của y cũng hết sức mê người, ngay cả thái độ lười biếng lạnh nhạt kia cũng khiến bụng dạ hắn ngứa ngáy. Hắn thắc mắc liệu có phải mình đói khát quá rồi hay không, nếu biết trước thì hắn đã lên lầu với bọn A Bắc, nói không chừng sau khi xong chuyện, hắn sẽ thôi mơ mộng về người trước mắt này, bản thân hắn cũng đỡ phải biến thành một kẻ luôn háo sắc động dục.

Yến Minh Tu liếc nhìn hắn, yêu thích và khát vọng trong mắt Chu Tường không hề bị che đậy, mà thực ra cũng không cần thiết phải che đậy, đàn ông thẳng thắn mới là tốt nhất, hành động theo nhu cầu thôi.

Chu Tường ghé sát vào y, nhẹ giọng hỏi, “Vậy rốt cuộc cậu đã quên tôi hay chưa?”

Yến Minh Tu nắm lấy cằm hắn, ngón tay khẽ lướt qua bờ môi hắn, “Có lẽ là mới nhớ tới.”

Chu Tường phì cười, “Rất đúng lúc.” Hắn cúi đầu cắn lấy môi y, nhẹ nhàng kéo kéo, “Ngày nào tôi cũng nhớ cậu.”

Yến Minh Tu thấp giọng hỏi, “Nhớ tôi? Muốn tôi đè anh sao?”

“Thực ra là muốn đè cậu, nhưng cậu không đồng ý, tôi chỉ đành chịu ấm ức vậy.”

“Anh thật chưa từng làm ?”

Chu Tường đùa, “Chưa, hồi trước ai cũng chướng mắt tôi, chê tôi bộ dạng lão thành, lớn lên rồi lại càng không được. Trong giới này nhiều ít, bao nhiêu mồi ngon đang chờ tôi, sao tôi phải đi tìm người đè mình?”

Yến Minh Tu nhẹ nhàng luồn tay vào áo hắn, nắm lấy vòng eo thon gọn, khàn khàn nói, “Nói vậy, nếu anh theo tôi thì là lần đầu tiên nhỉ.”

Chu Tường cười đáp, “Cũng có thể, cậu muốn chịu trách nhiệm không?”

“Chưa đè được mà trách nhiệm cái gì, chứng cứ đâu?”

“Thế thì cậu đè luôn đi vậy,” Chu Tường lấp kín khuôn miệng y, đầu lưỡi đảo qua đảo lại, giữa nụ hôn nóng bỏng, hắn thì thầm, “Bằng không cậu tìm tôi ăn cơm làm gì.”

Yến Minh Tu cũng thôi nói lời thừa, cả hai đều đã trưởng thành, không có gì phải ngượng nghịu, y nồng nhiệt đáp lại Chu Tường, tưởng tượng cảnh tối nay được ép người này xuống giường, mạnh mẽ làm tình, cảm giác ấy hẳn phải rất tuyệt vời.

Y sẽ dùng tư thế quay lưng, y sẽ nắm lấy tóc hắn, buộc hắn nâng mông thật cao, cơ bắp săn chắc và thân hình duyên dáng nhất định sẽ khiến hưng phấn của y tăng vọt, bởi vì chúng cực kỳ giống với Uông Vũ Đông.

Y nằm mơ cũng muốn mơ thấy được cùng Uông Vũ Đông.

Chính giữa lúc hai người đang điên cuồng hôn môi, tiếng gõ cửa vang lên, ngay sau đó mấy nữ phục vụ bưng đồ ăn vào.

Chu Tường muốn đẩy Yến Minh Tu ra, mặc dù hắn không ngại về bản thân mình, nhưng hắn cũng không muốn dọa sợ mấy cô bé chỉ mới đôi mươi tuổi.

Nhưng Yến Minh Tu lại túm chặt eo hắn, càng thêm mạnh bạo ép hắn xuống tràng kỷ, đầu lưỡi liếm láp hai hàm răng hắn. Chu Tường không thể khép miệng, nước miếng trong suốt tràn ra.

Mấy nữ phục vụ sợ đến choáng váng, nhất thời không biết nên bước vào hay lui ra, cứng đờ đứng đó.

Yến Minh Tu hôn đã đời mới liếm môi, quay đầu lạnh lùng nhìn các cô, “Mang đồ ăn lên, ngẩn ngơ làm gì.”

Chu Tường sờ sờ khóe miệng, dịu dàng cười với mấy cô nàng, muốn động viên bọn họ một chút.

Yến Minh Tu híp mắt nhìn hắn, lúc này y mới ý thức được, Chu Tường không phải chỉ cười kiểu đó với một mình y, hắn cười với tất cả mọi người như vậy.

Điều này khiến y rất không thoải mái.

Mấy nữ phục vụ cố gắng giữ bình tĩnh, cẩn thận bày đồ ăn lên bàn. Chu Tường nhìn vẻ xấu hổ của bọn họ, cảm thấy hơi áy náy, bèn nói, “Mọi người cứ để đồ ăn lại rồi ra ngoài đi, không cần phục vụ đâu.”

Mấy cô gái nhìn hắn, lại nhìn trộm sang Yến Minh Tu, sau đó đỏ mặt bỏ chạy.

Chu Tường đẩy đẩy vai Yến Minh Tu, cười nói, “Không ngờ nha, gan cậu to phết nhỉ.”

Yến Minh Tu không phản ứng, “Ăn cơm đi.”

Vốn phòng riêng này dành cho mười người ngồi, nhưng vì Yến Minh Tu, nhà hàng đặc biệt đổi bàn lớn thành bàn chữ nhật cho sáu người, Chu Tường và Yến Minh Tu ngồi đối diện nhau, nhấm nháp các món Thái bày biện tinh xảo.

Chu Tường tiện tay gắp mấy miếng, ca ngợi, “Mùi thơm thật đó, tôi đi ngang nhà hàng này mấy lần, nhưng chưa vào bao giờ.”

Yến Minh Tu không nói nhiều, chỉ thỉnh thoảng đáp lời hắn, rồi y hỏi, “Anh bao nhiêu tuổi?”

Chu Tường chớp mắt, “Ba mươi mốt tuổi mụ, tuổi thật là già hai mươi chín.”

“Công việc của anh là cascadeur?”

“Đúng vậy, đóng thế.”

“Rất nguy hiểm?”

“Nguy hiểm không phải vấn đề chính, thực ra thời gian gặp nguy hiểm không nhiều, nhưng có rất nhiều động tác diễn viên chính không làm được, để đảm bảo hiệu quả thì phải dùng diễn viên đóng thế.”

“Anh làm bao lâu rồi?”

“Để tính xem, mười chín tuổi tốt nghiệp trường thể thao, hơn một năm làm nhân viên bán hàng, về sau vào nghề cũng chỉ làm chạy vặt, thực sự bắt đầu đóng thế chắc là từ năm hai mươi hai, gần tám năm rồi.”

Yến Minh Tu khẽ nhíu mày, “Bình thường làm lâu như vậy cũng phải được phân mấy vai phụ chứ, chắc anh diễn không tốt lắm.”

Chu Tường không để bụng, cười cười, “Cậu nói cũng phải, tôi không được phân nhiều vai lắm. Thực ra bộ dạng như tôi rất hợp đóng mấy vai bại tướng dưới tay đại hiệp, nhưng nhân vật trong phim chỉ có hạn. Nếu có cơ hội kiếm thêm tiền, tôi cũng vui vẻ làm luôn, còn không thì cứ đóng thế cũng đủ sống rồi.”

Yến Minh Tu nói, “Nhưng anh đâu thể làm đóng thế cả đời, vài năm nữa thân thể yếu đi thì tính sao?”

Chu Tường thoải mái nói, “Đến lúc ấy tôi sẽ chuyển sang làm người đại diện gì đó, dù sao tôi cũng đã quen nghề, nghĩ xa quá làm gì.”

Hắn thuộc kiểu người sống ung dung, vô gia vô thất, vô ưu vô lo, một mình một cõi, hắn không cần phụng dưỡng mẹ già, không cần cưới vợ sinh con, hắn chỉ cần chuẩn bị tiền dưỡng lão cho mình là đủ.

Hắn nghĩ, Yến Minh Tu mới hơn hai mươi, trong mắt một thanh niên đầy hoài bão và triển vọng như y, kiểu sống không trù tính của hắn rất khó tưởng tượng, mà hắn cũng không có ý định nói rõ cho y hiểu.

Yến Minh Tu nhìn Chu Tường, thấy hắn có vẻ thật sự mãn nguyện với hiện tại, nghĩ thầm người này đúng là hệt như vẻ ngoài, chẳng có tiền đồ. Yến Minh Tu cũng không rõ mình bất mãn vì cái gì, có lẽ bởi y vẫn luôn muốn tìm thấy bóng dáng Uông Vũ Đông trên người Chu Tường, mà Chu Tường thì chẳng thể nào sánh với Uông Vũ Đông được.

Liệu có nên dùng quan hệ giúp hắn một chút không? Yến Minh Tu bắt đầu phân vân.

ENDmười.

~

Bạn nào hay đi nhà hàng chắc biết, các nhà hàng thường có phòng riêng hoặc không gian khép kín cho khách vip hoặc nhóm khách nào đông đông, những phòng như vậy Trung Quốc gọi là bao sương, còn Việt Nam mình thì không có tên riêng.

ヾ(。・ω・。)

Truyện Chữ Hay