Sáng mồng 1 tháng Một.
Tôi có hứa với một cậu bạn là sẽ cùng đi viếng đền thờ đầu năm.
Ngôi đền cũng gần, nhưng đông một cách đáng kinh ngạc, nên chúng tôi hẹn nhau ở một công viên gần đó.
Tôi lo quá, không biết phải làm gì.
Vì tôi ấy, Izumi Tomozawa này đang thích cậu bạn Yuichi Sukijima đó.
Ngày hôm nay, tôi quyết định sẽ tỏ tình với cậu ấy.
Dự tính của cả năm được hiện thực hóa vào ngày đầu năm mới. Chẳng phải ý nghĩa của nó chính là như vậy sao?
Dù sao, năm mới đã bắt đầu rồi. Tôi muốn truyền tải tới cậu ấy cảm xúc của mình.
… Đùa thôi. Tôi đang cố gắng thật bình tĩnh đó, chứ thực ra, trong một thời gian dài tôi đã không thể thú nhận điều ấy. Nó vốn là mục tiêu mà tôi phải thực hiện từ năm ngoái cơ.
Năm nay, tôi sẽ cố hết sức.
Khi tôi đến điểm hẹn, thì Sukijima-kun đã ở đó, cậu nhìn thấy và chạy về phía tôi.
“Tomozawa-san.”
“Sukijima-kun.”
Chúng tôi mặt đối mặt, cùng mỉm cười khom người.
“"Chúc mừng năm mới! Thế---”"
Hai giọng đồng thanh.
Tôi đột nhiên cứng người như đá.
Ôi, chết rồi...!!!
Đáng nhẽ, tôi phải gặp cậu rồi tỏ tình ngay từ câu đầu tiên mới phải.
Vì tôi đã được ban cho một "câu thần chú” để làm việc đó.
Vậy mà tôi lại đi chúc cậu năm mới tốt lành.
Đúng không? Đó là điều bình thường mà? Ý tôi là, tôi lại mắc sai lầm như lần trước rồi?
Sao mày chẳng khôn lên chút nào vậy?
Nhưng chưa hẳn là vô ích, tôi còn chưa nói hết câu, nên có lẽ... an toàn rồi?
Tớ phải làm gì đây, giúp tớ với, Maho-chan...
***
“Một “câu thần chú” để lời tỏ tình thành công hả?”
“Ừa! Tớ tự hỏi có thứ đó không.”
Tôi nhờ sự tư vấn từ bạn tôi - Kuromi Mahono, hay còn được gọi là Maho-chan.
Cô ấy là một cô gái xinh đẹp có mái tóc đen rất tuyệt.
Dù mang theo bầu không khí khấ khó gần, nhưng cô ấy vẫn rất nổi tiếng trong đám con gái. Một người được yêu mến.
Bởi vì, Maho-chan á...
“Izumi này. Tớ chỉ muốn đảm bảo điều này thôi, nhưng nó không phải “thần chú” giúp việc tỏ tình thành công đâu.”
“Ò, tớ biết, nó là thường thức mà, nhỉ? Nhưng bằng cách nào đó, tớ vẫn muốn[note42059] thử nó để xác định xem có hiệu quả hay không.”
“... Hừm. Cậu nghiêm túc về nó thật đấy. Ý tớ, kiểu như cậu không thể bịp ai được ấy.”
“Ehehe, vậy à? Thế cậu nghĩ sao? Dù gì, cậu là “phù thủy” mà, cậu sẽ nghĩ ra thần chú hoạt động được đúng không?”
“Không phải trường hợp đó. Tớ là “phù thủy,” tớ có thể giúp cậu tỏ tình mượt mà không vấn đề gì hết.”
Phù thủy...
Maho-chan tự gọi mình là một phù thủy, làm phép và thực hiện bói toán.
Khi tôi mới vào trường, mọi người đều chẳng hứng thú. Tôi còn tự hỏi cổ đang nói nhăng cuội gì.
Nhưng chẳng bao lâu sau, danh tiếng những thần chú cực kì hiệu quả của cô ấy, cũng như sự chính xác trong các quẻ bói được lan truyền rộng rãi.
Nhờ vậy, hiện tại cổ là một người có tiếng trong các nữ sinh, cứ mỗi giờ nghỉ là họ lại tìm đến gặp.
“Như cậu đã biết, Izumi, thần chú của tớ có những luật lệ riêng.”
“Ừa ừa.”
“Đầu tiên, luật chung, là phải giữ kín bí mật với đám con trai rằng tớ là phù thủy. Nếu cậu tiết lộ, lời nguyền sẽ đổ ngược lên cậu.”
“Tớ sẽ không nói gì hết.”
Không được kể cho bọn con trai.
Việc Maho-chan là phù thủy là tin tuyệt mật mà chỉ các cô gái biết.
Do các thần chú và lời tiên tri của cổ quá là chuẩn đi, nên mọi người đều e sợ lời nguyền, và nhất mực tuân thủ luật lệ trên.
“Luật còn lại thì riêng biệt với mỗi thần chú. Lần này thì... sau khi nhận được thần chú, khi cậu gặp người mình muốn tỏ bày thì lời đầu tiên thốt ra phải là lời tỏ tình.”
“Ế... ế!? Ý cậu là tớ phải thú nhận tất cả ngay khi chúng tớ gặp nhau sao?”
“Đúng vậy. Không được nói bất cứ điều gì khác. Nếu cậu không tuân thủ...”
“Ch-Chuyện gì nếu tớ không tuân thủ cơ?”
“Thì không chỉ lời tỏ tình không diễn ra suôn sẻ, mà sau đó một việc cực kì xấu hổ sẽ xảy ra...”
“Gì đó cực kì xấu hổ á!?”
***
Thế là, tôi đã có câu thần chú được niệm.
Khi ấy là tháng Chín, vừa mới bắt đầu học kì hai.
Ý bạn là tôi không nói bất kì lời nào với Sukijima-kun cho tới lúc đó ư?
Không, tất nhiên là không rồi.
Tôi đã thử tỏ tình ngay tắp lự - cơ mà câu thần chú, chậc, tôi đã thất bại.
Ban đầu, tôi chẳng lằng nhằng, nghĩ rằng mình sẽ gọi cho cậu ấy và tỏ tình luôn.
Tôi bảo Maho-chan niệm chú, rồi lập tức gọi cậu ấy đến.
“Sukijima-kun này, tớ nói chuyện với cậu một lúc được không?”
“Được chứ. Chuyện gì vậy?”
Cậu ấy đáp lại bằng một nụ cười, khiến tôi thấy lâng lâng. Nhưng,
“... À.”
Những con chữ đầu tiên tôi thốt ra phải là lời tỏ tình. Tôi đã nói chuyện với cậu ấy một cách rất bình thường khi gọi cậu ấy ra mà.
Tôi hoảng hốt, cuối cùng đành nói “Không có chi!” rồi chạy biến - sau đó ngã ruỳnh xuống đất, một cách tuyệt đẹp.
Thật sự xấu hổ quá đi!
Sukijima-kun chạy đến cạnh tôi ngay tức khắc, nhưng tôi vẫn thấy lo về cái chuyện ấy.
… Cậu ấy chưa nhìn thấy dưới váy của mình đâu nhỉ, phải không?
Nếu cậu phá vỡ luật lệ, một chuyện vô cùng xấu hổ sẽ xảy ra.
Theo lời Maho-chan, sự trừng phạt dành cho việc đó sẽ nhẹ nhàng thôi, bởi mục đích của thần chú là “có thể tỏ tình đúng cách” mà.
Với tôi, án phạt này đã đủ nặng rồi.
Lần tiếp theo là vào tháng Mười, lễ hội văn hóa.
Ể? Chẳng phải vừa tỏ tình một lần hồi tháng Chín rồi sao? Ồ không, tôi đã thử đi thử lại kể từ đó luôn.
Đây là lễ hội văn hóa đầu tiên từ khi lên cao trung của tôi, mọi người trong lớp đều đoàn kết, rất là háo hức.
Thậm chí cả sau khi lễ hội đã kết thức, niềm hưng phấn trong tôi vẫn dâng trào.
Bây giờ hoặc không bao giờ. Tôi phải tận dụng cái động lực đang có này.
Tôi đã được niệm phép từ trước, rồi nắm lấy tay áo của Sukijima-kun, kéo cậu ra ngoài hành lang.
“Này Tomozawa! Sukijima nữa! Chúng ta đi hát karaoke nhé? Tớ đang gọi đặt chỗ, hai người có muốn gia nhập không?”
“Woah! … Karaoke hả? Tớ đi! Cậu cũng đi chứ, Sukijima-kun?”
“Hmm, tớ không biết hát, nếu mấy cậu thấy ổn.”
“Đừng nói vậy chứ, cứ hát gì đó thôi~… ơ!”
Tôi đã bị cuốn vào vụ karaoke này rồi.
Không, bạn biết đấy, là do cậu kia không biết đọc bầu không khí gì cả mà đến hỏi đấy chứ?
Maho-chan từng nói tỏ tình ngoài hành lang trong lúc mọi người ở trong lớp là một ý tưởng cực kì tệ.
Nhân tiện thì tại quán karaoke, cuối cùng tôi đã phải hát một khúc enka (một thể loại nhạc đặc trưng của Nhật) do nhấn nhầm.
Cha tôi từng mở lên nghe, nên tôi có biết hát... Mọi người khá ngạc nhiên khi nhìn tôi vung nắm đấm lên trời và hát rất nhiệt tình. Vui, cơ mà xấu hổ vãi chưởng.
Lần kế tiếp vẫn là trong tháng Mười, lễ Halloween. Lần này tôi bị tổn thương sâu sắc luôn.
Như thường lệ, tôi đã nhờ Maho-chan đặt thần chú, tôi sẵn sàng tỏ tình với người ta rồi a! Nhưng sau đó Sukijima-kun đã tiếp cận tôi.
“Tomozawa-san... ừm, Halloween vui vẻ nhé.”
“Ế...?”
Tôi đã rung động khi nghe cậu ấy nói điều đó kèm với một nụ cười.
“À, đây. Cậu có thể lấy chúng nếu muốn.”
“... Bánh quy à? Còn đây là.”
“Tớ tự làm đấy. Tớ tin là vị chúng khá ổn.”
“Kh-Kh-Không thể nào, cậu đã tự làm chúng sao, Sukijima-kun?”
“Ừ. Chị tớ dạy và tớ cũng hay làm. Nhưng vì là Halloween nên tớ có làm hơi nhiều một chút. Thế nên tớ muốn đem cho một ít.”
“---!?”
Sức mạnh nữ tính cấp độ cao của Sukijima-kun khiến tâm trí tôi trống rỗng.
Tất nhiên, tôi nói chuyện kiểu này tức là thần chú thất bại rồi.
Ngay sau đó, đứa bạn bên cạnh tôi tiết lộ rằng tôi làm đồ ngọt tệ xỉu. Tôi từ trắng bệch hóa thành ửng đỏ, đấm nhẹ đứa kia. Tôi muốn biến mất vì sự xấu hổ này quá.
Tiện nói thì bánh quy Sukijima-kun làm ngon thật. Tôi sẽ “báo chù” một ngày nào đó, cần có sự chuẩn bị. Tôi có nên sử dụng công thức bí mật không nhỉ?”
Cơn sốc đêm Halloween lớn tới nỗi tôi không tiến được bước nào trong tháng Mười một.
Chẳng mấy chốc tháng Mười hai đã đến, tôi nhận ra một điều. Tôi chú ý rằng...
… Bởi vì cứ liên quan đến mấy sự kiện nên mới xảy ra các cuộc trò chuyện không cần thiết.
Tôi hành động ngay tắp lự.
Giờ ăn trưa, tôi thấy Sukijima-kun đang đi dạo một mình ở hành lang.
Thần chú của Maho-chan! Cảm ơn cậu!
Tôi vội vã đuổi theo cậu, cậu ấy nhận ra và ngoảnh lại.
“Ồ, Tomozawa-san. Ơn trời, tớ đang tìm cậu đây.”
Ể? Cậu ấy đang tìm mình ư!?
Tôi ngạc nhiên, nhưng không nói thành tiếng.
Không tốt. Tôi suýt thì lâm vào một cuộc đối thoại thừa thãi rồi.
… Nhưng tại sao cậu ấy tìm mình? Nụ cười ấy, có lẽ nào Sukijima-kun cũng...!?
“Giáo viên toán, Suzuki-sensei đang gọi đấy. Hình như cậu là người duy nhất chưa nộp bài tập được giao.”
“Ế... a! Tớ quên mất!”
“Ý cậu là quên nộp phải không...?”
“Quên làm!”
“À...”
“Ừ thì... Có mấy chỗ tớ không hiểu, định nhờ bạn giảng cho. Tớ quên béng luôn ấy.”
“Nếu cậu muốn, tớ có thể dạy cậu. Cùng hoàn thành nó trong giờ nghỉ trưa nào.”
“Thật sao!? Cảm ơn cậu! ---A!!!”
Vậy là tôi lại thất bại.
Sao mà tránh được, đây là tình huống khẩn cấp.
Khi tôi giải thích với Maho-chan, cô ấy rất tức giận.
Bên cạnh đó, Sukijima-kun đã phát hiện ra tôi chẳng hiểu mô tê gì ngay từ gốc, tôi xấu hổ vô cùng. Chúng tôi hoàn thành vào đúng phút cuối của giờ nghỉ trưa, tôi cực kì kinh ngạc... Ư!
Tôi xin rút lại tuyên bố vừa nãy.
Có bị sa đà vào sự kiện hay không, cuộc hội thoại không mong muốn vẫn sẽ xảy ra.
Trong trường hợp đó, hòa quyện cái sự kiện với một động lực tràn đầy, và quan trọng nhất, phải tạo ra một bầu không khí thích hợp.
Tỏ tình phục thuộc vào bầu không khí hết mà, phải không?
Tôi không thể tin là mình quên mất điều đó. Tôi là một cô nàng không có tư cách.
Tiếp theo chính là Lễ Giáng Sinh.
Ngày hoàn hảo để thổ lộ tình cảm của tôi đã tới rồi.
Một số thành viên trong lớp quyết định tổ chức một bữa tiệc Giáng Sinh, Sukijima-kun và tôi cũng tham gia. Tuy nhiên, chỉ là đi hát karaoke mà thôi.
Tôi đợi Sukijima-kun ở một chỗ cách khá xa với điểm gặp mặt.
Chỉ có Sukijima-kun đi qua chỗ này thôi. Tôi đã nghiên cứu kĩ rồi.
Cuối cùng, Sukijima-kun đã đến.
“Ồ, Tomozawa-san. Giáng Sinh vui vẻ nhé!”
“Giáng Sinh vui vẻ!!!”
Fail rồi. Lời đầu tiên của tôi, tôi bị lẫn lộn.
Cậu ấy vừa nói vừa mỉm cười như vậy, tôi bị kéo theo lúc nào không hay.
Đã vậy, tôi còn phát hoảng lên khi nhận ra sai lầm của mình, rồi lại ngã bẹp tiếp khi cố gắng chạy trốn.
Chắc chắn là cậu ấy thấy mất rồi. Xóa nó khỏi trí nhớ của cậu đi, Sukijima-kun.
***
Đêm trước ngày đầu năm, tôi ngồi cùng Maho-chan tại quán cà phê trước nhà ga.
“Chỉ là... sao cậu có thể mắc nhiều sai lầm ngớ ngẩn thế nhỉ?”
“Huhu, xin lỗi mà~… Cơ mà, cậu biết không? Lần này sẽ được thôi. Chúng tớ hứa sẽ đi viếng đền cùng nhau. Chỉ hai người mà thôi, bọn tớ nhất định sẽ không bị điều gì quấy rầy.”
“Hầy... Tớ thì không ngại phải làm phép đâu. Tớ là phù thủy mà. Nhưng tớ có thể hỏi cậu cái này không?”
“Ừ, bất cứ thứ gì? Cậu hỏi đi.”
“Bất cứ thứ gì à... Cậu thích điểm gì ở Sukijima-kun vậy?”
“À... phải rồi. Trước khi nhận ra thì tớ đã dõi ánh mắt theo Sukijima-kun rồi.”
Một người bạn khác từng hỏi tôi câu tương tự vậy.
Vì lý do nào đó mà đám bạn tôi đều biết tôi thích Sukijima-kun. Maho-chan bảo mình không có nói, tôi tự hỏi do đâu nhỉ.
Khi người bạn ấy hỏi tôi câu đó, tôi đã trả lời y hệt bây giờ... Nhưng tôi nghĩ hiện tại mình có thể đề cập chi tiết hơn rồi.
“Có lẽ là nụ cười của Sukijima-kun, tớ không rời mắt khỏi nó được.”
“Không thể rời mắt ư?”
“Sukijima-kun không phải tuýp người ồn ào và năng động, đúng chứ? Có lẽ vì nguyên do đó mà tớ để ý đến nụ cười của cậu ấy thỉnh thoảng mới “show” ra. Cậu ấy có một gương mặt hiền lành, nụ cười thì hạnh phúc. Đó là một nụ cười siu siu siu đẹp ấy!”
“Tớ hiểu rồi, ra đó là lý do cậu không tài nào rời mắt được khỏi cậu ấy.”
“Ừ! Tớ nghĩ mình nhìn theo Sukijima-kun là để muốn trông thấy nụ cười của cậu ấy. Rồi một ngày tớ nhận ra, tớ nghĩ tớ cũng thích cậu ấy nữa!? Vậy á!”
“Một lý do rất là Izumi.”
“... Kì lạ nhỉ, phải không?”
“Đâu, tớ nghĩ dễ thương đấy chứ.”
“Thật sao!? Yay! Tớ yêu cậu, Maho-chan!”
“Gì-… Cậu đột nhiên làm gì vậy!?”
Maho-chan trông có vẻ hơi ngại, và nhấp một ngụm trong cốc.
Thật hiếm thấy Maho-chan, một phù thủy lúc nào cũng lạnh lùng, như vậy. Tôi có chút vui vì điều đó.
“Hầy... Tớ đang nghĩ, Izumi... có thật cậu cần đến thần chú không? Tớ nghĩ do thần chú nên cậu mới không thể tỏ tình hẳn hoi đấy.”
“Ể!? Không phải đâu. Nếu không có thần chú, chắc tớ chạy xa ấy chứ.”
“Nhưng mà không phải thế đâu...”
“Không, tớ hiểu bản thân mình mà. Tớ cá là mình sẽ ngần ngừ. Đó là lý do tại sao tớ có Maho-chan ở đây để niệm chú. Như vậy thì tớ sẽ không thể bỏ chạy.”
“... Ra vậy. Một câu thần chú ngăn cậu chạy trốn.”
Maho-chan đặt cốc xuống, trở nên nghiêm túc.
“Câu thần chú, tớ niệm luôn bây giờ được không?”
“Ừm. Tớ không mong bọn tớ sẽ đụng mặt nhau ngay sau đó đâu. Nhưng chắc không có chuyện đó đâu ha.”
“... Tớ đoán vậy. Izumi, đây sẽ là lần cuối cùng.”
“Ế!? Có giới hạn số lần chúng ta có thể làm điều này à?”
“Không, nhưng... À đúng vậy. Đúng vậy đấy, nên đây là lần nghiêm túc cuối cùng.”
“Vậy à, nhưng không sao! Lần này tớ sẽ không thất bại đâu!”
“Tớ tin vào cậu... Được rồi, như mọi khi. Hãy nhìn vào mắt tớ.”
Tôi nhìn chằm chằm vào mắt Maho-chan như được bảo.
Sau đó, trên mặt bàn, Maho-chan nắm lấy bàn tay tôi.
Dần dần, bàn tay cô ấy trở nên nóng hơn.
Nó nóng hơn nhiều so với nhiệt độ cơ thể của cổ. Nóng ran.
Như thể có một ngọn lửa trong lòng bàn tay tôi vậy.
Ngọn lửa ấy chậm rãi chảy vào bên trong tôi.
“... Xong rồi.”
“Tuyệt thật nha~ Lúc nào cảm giác cũng thật kỳ diệu!”
Tôi vô thức nhìn lòng bàn tay, tất nhiên là tôi không bị bỏng. Luồng nhiệt mà tôi cảm nhận khi nãy đã biến mất.
“... Lần này nó sẽ có tác dụng. Chúc cậu may mắn!”
“Ừ! Cậu có thêm gì đặc biệt vào không vậy?”
“Không. Thần chú như mọi lần thôi.”
“Ồ, cảm ơn cậu nhé. Maho-chan!”
Maho-chan là một phù thủy, cậu ấy thực hiện các bùa phép, và bói toán.
Tôi mừng khi được làm bạn với cô ấy.
“À, nói mới nhớ. Tớ nghe có tin đồn rằng trong đám con trai, Maho-chan được gọi là phù thủy nguyền rủa.”
“... Hmm, không biết nữa.”
“Nếu đúng là vậy, tệ thật đấy! Maho-chan là một cô phù thủy đáng yêu thế này cơ mà. Nguyền rủa đâu ra hả?”
“Ồ, do thần chú của tớ gồm cả nguyền rủa chăng? Nếu phá vỡ luật thì sẽ bị trừng phạt. Đó là phép nguyền rủa mà, nhỉ?”
“Có lẽ vậy. Thì, đó là bí mật được giấu kín với đám con trai, nên tớ tự hỏi phải chăng lời đồn đang lan truyền như điên không.”
“Ừ... Tớ chắc là vậy đấy. Chắc chắn.”
***
“Chúc mừng năm mới! Thế---”
Tôi nhớ lại mọi câu thần chú trong quá khứ, tựa như chiếc đèn kéo quân.
Đúng vậy. Tôi đã phạm cùng một sai lầm với hôm Giáng Sinh. Mới mấy hôm trước thôi.
Tôi quả thực chẳng học hỏi được gì, nhỉ?
Nhưng nhưng nhưng mà, vẫn an toàn mà, đúng không? Tôi xoay sở dùng lại.
Chúc Mừng Năm Mới!
Tôi đã nói vậy... Nhưng tôi bằng cách nào đó đã xoay sở được.
Tôi đã hứa là mình sẽ không thất bại.
Maho-chan, xin hãy tiếp sức cho tớ.
Tôi há hốc miệng nhìn Sukijima-kun đứng trước mặt khi tôi cố nói nốt phần còn lại của lời chúc đầu năm.
Tôi có cảm giác nếu mình khép miệng bây giờ thì tôi sẽ xong, nên không được ngậm mồm lại. Tôi tự đặt một quy tắc riêng cho bản thân, là sẽ an toàn nếu tôi còn chưa nói xong.
Kì lạ một điều, Sukijima-kun cũng ngừng lại, không nói gì nữa. Cậu ấy hơi hé miệng. Cũng giống như tôi.
Nhưng hiện tại tôi không có thời gian lo nghĩ về chuyện đó. Kiểu gì tôi cũng phải nói.
Những cảm xúc của tôi.
Tớ thích nụ cười của cậu.
Mỗi ngày tớ đều dõi theo cậu, và tớ rất hạnh phúc khi được trông thấy cậu mỉm cười.
Tại một lúc nào đó, tớ đã ước cậu sẽ nở nụ cười ấy khi ở bên tớ.
Vậy nên, Sukijima-kun à. Xin hãy. Cùng tớ---
““---Xin hãy hẹn hò với tớ!!!””
““---Ể?””
Giọng nói chúng tôi đồng thanh một cách hoàn hảo.
Tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa, chỉ đơn giản là ngạc nhiên.
“... À, chuyện đó, Sukijima-kun, vừa rồi...”
“---A! Đó không phải “câu nguyền rủa” đâu...! Tớ biết mình phải nói điều này ngay đầu năm. Vậy nên... Tomozawa-san!”
“Chờ đã! Đó không phải “câu thần chú” đâu...! Tớ đang nghĩ đến điều tương tự, và quyết tâm sẽ là người đầu tiên nói với cậu khi ta gặp nhau. Thế nên tớ thấy hơi kì ấy, nhưng mà... Sukijima-kun.”
Chúng tôi, một lần nữa, nhìn nhau.
Tớ sẽ cho cậu biết cảm xúc của tớ.
---Sukijima-kun mỉm cười.
“”TỚ THÍCH CẬU!””
Maho-chan. Tớ đã thổ lộ tình cảm của mình với một nụ cười được rồi.
***
Lời của Tranh: Chúc mừng năm mới~