Chẳng biết bao lâu sau thì Tô Hạc Đình mơ hồ nghe thấy tiếng nước chảy “rào”, thế rồi người cậu nghiêng đi như rơi vào mây. Cậu mở bừng mắt ra, chào Tạ Chẩm Thư: “Hi.”
Tạ Chẩm Thư đỡ cơ thể đang nghiêng ngả của Mèo, nói: “Lên giường mà ngủ.”
Tô Hạc Đình bấu lấy lưng ghế rồi xoay người thẳng lại. Cậu ngáp một tiếng, vặn qua vặn lại cái cổ đau nhức, đáp: “Tôi ngủ đủ rồi, anh vào khu trừng phạt suôn sẻ chứ?”
Tạ Chẩm Thư nói: “Suôn sẻ.”
Tô Hạc Đình liếc đồng hồ, vừa đúng bốn giờ, Chỉ huy rất đúng giờ. Nhưng chẳng hiểu sao Tạ Chẩm Thư rút hết dây liên kết rồi mà mãi vẫn chưa đứng dậy.
Tô Hạc Đình cúi người ra trước, nghiêm túc hỏi: “Anh sao đấy?”
Tạ Chẩm Thư im lặng một hồi mới đáp: “Kiệt sức.”
Giọng anh thản nhiên như thể đây là chuyện bình thường nhất trần đời vậy.
Tô Hạc Đình tức thì hăng hái lên, sáp lại gần như đang ngắm nghía của quý gì hiếm lạ lắm, cậu bảo: “Anh thường xuyên qua qua lại lại hai thế giới, lại còn đi đánh nhau khắp nơi, kiệt sức là đúng.” Cậu xung phong giơ hai tay ra, “Kiệt sức cũng không sao, có tôi đưa anh ra rồi!”
Tạ Chẩm Thư nói: “Được.”
Tô Hạc Đình bỏ ghế ra rồi cầm lấy hai cánh tay Tạ Chẩm Thư định kéo anh ra ngoài, nhưng cậu thấy thế thì thô bạo quá nên lại đổi sang dìu.
Tạ Chẩm Thư: “…”
Sức Tô Hạc Đình không nhỏ, song cả người Chỉ huy đang ướt sũng mà bản thân anh cũng không nhẹ, cậu chỉ còn nước lại đổi từ dìu sang kéo. Đuôi Mèo vểnh cao, đầu tiên cậu khoác một tay của Chỉ huy lên vai mình, sau đó vòng tay ôm lấy cả thân trên của anh rồi lôi ra ngoài.
Dịch dinh dưỡng trên người Tạ Chẩm Thư thấm ướt rượt áo phông của Tô Hạc Đình, anh chỉ cần cúi đầu xuống là ngôi sao chữ Thập có thể cọ vào má Tô Hạc Đình.
Tô Hạc Đình nói: “Tắm không?”
Tạ Chẩm Thư chỉ “Ừ” mà chẳng nói gì.
Tô Hạc Đình bèn kéo Chỉ huy vào phòng tắm, người máy giúp việc tất tả chạy theo sau hai người, đổi tay xẻng thành cây lau nhà nhỏ, lau nước đang rỏ xuống thành đường.
Mèo vừa kéo người vừa hỏi: “Trước đây không có người thì anh làm sao, cứ nằm rũ ngâm như vậy thôi hả?”
Ngôi sao chữ Thập của Tạ Chẩm Thư đong đưa theo chuyển động, anh bảo: “Một lát là khỏe thôi.”
Tô Hạc Đình giơ chân đóng cửa phòng tắm lại, tiện thể nhốt luôn cả con người máy giúp việc đang làm biểu cảm “v” bên ngoài. Người máy giúp việc giơ hai cây lau nhà nhỏ, chớp mắt liên hồi, không tài nào hiểu nổi tại sao lại phải đóng chặt cửa phòng tắm.
Tô Hạc Đình đưa Tạ Chẩm Thư vào trong bồn tắm rồi quấn khăn tắm quanh cổ và đầu anh vò nắn một trận, cuối cùng mới bỏ khăn tắm ra, ân cần hỏi: “Anh thấy đỡ hơn chưa?”
Tóc mái Tạ Chẩm Thư bù xù, sắc mặt đã khá hơn chút đỉnh, anh nói: “Ừm…”
Tô Hạc Đình đứng cạnh bồn tắm, nói: “Tôi bật nước nóng rồi đấy, anh tự mình c ởi đồ… Sao?”
Cậu chỉ lịch sự hỏi thế thôi, nào ngờ khăn tắm trên đầu Tạ Chẩm Thư trượt xuống, anh nhìn cậu không nhúc nhích.
Tô Hạc Đình thầm nghĩ: Bỏ xừ rồi!
Đuôi cậu phất lên một cái, lòng thì réo bỏ xừ rồi mà vẫn phải kiềm nén nụ cười trên khóe môi, nói: “Tôi chỉ giúp anh c ởi đồ thôi đấy.”
Tạ Chẩm Thư nói: “Được.”
Tô Hạc Đình thành thạo cởi chiếc áo sơ mi Tạ Chẩm Thư khoác vội vào trước khi lên mạng, còn sơ ý làm rơi mất hai cúc áo. Cậu đã từng ngâm nước nóng với Tạ Chẩm Thư nên cũng coi như không còn ngại ngùng, song dán mắt nhìn trực diện thế này lại là lần đầu tiên.
Chỉ huy có dáng người thật đẹp, ngoài vai với bờ ngực ra thì đường cong eo là nơi rõ ràng nhất.
Tô Hạc Đình cầm áo sơ mi nhìn một hồi, bỗng ma xui quỷ khiến thế nào lại muốn vén áo phông của mình lên ngay tại chỗ để so cơ bụng. Nhưng lúc cậu mò tới bụng, bắt gặp ánh mắt của Tạ Chẩm Thư thì lại hoàn hồn, trưng ra vẻ mặt nghiêm túc bảo: “Cởi đến đây thôi nhé, còn lại anh tự cố đi, tôi ra ngoài chờ.”
Tạ Chẩm Thư nói: “Không được.”
Tô Hạc Đình: “?”
Tạ Chẩm Thư: “Chưa cởi [email protected].”
Tô Hạc Đình đã đứng dậy rồi, nghe thế thì giật mình lùi lại, đuôi dựng thẳng đứng: “Còn đòi cởi [email protected] nữa á?!”
Tạ Chẩm Thư hơi nghiêng đầu cho cổ đỡ nhức, nói: “… Cậu mặc quần tắm à?”
Tô Hạc Đình nói: “Nhưng thế không phù hợp!”
Tạ Chẩm Thư nói: “Thế cậu bật nước đi.”
Tô Hạc Đình cầm vòi hoa sen, trước khi bật nước lại lưỡng lự ngồi xổm xuống, tì vào mép bồn tắm, dùng giọng thương lượng bí ẩn hỏi: “Cần cởi thật hả?”
Tạ Chẩm Thư nói: “Tôi mặc quần đùi.”
Tô Hạc Đình đưa một tay che mặt, không thể nào đối diện với ánh mắt của Chỉ huy, cậu nói: “Không, vấn đề không nằm ở đó…” Cậu vòng vo mấy giây rồi dúi cái vòi hoa sen cho Tạ Chẩm Thư, thẽ thọt, “Tôi chưa cởi [email protected] cho người khác bao giờ.”
Tạ Chẩm Thư cầm vòi hoa sen, nói: “Tôi cũng chưa được ai cởi [email protected] cho bao giờ.”
Tô Hạc Đình: “Thế tôi c ởi thắt lưng nhé.”
Tạ Chẩm Thư nói: “Ừ.”
Tô Hạc Đình hít vào một hơi thật sâu rồi đưa tay c ởi thắt lưng da của Tạ Chẩm Thư. Vì ở gần nên cậu thậm chí nghe được cả hơi thở của Tạ Chẩm Thư. Ngón tay Mèo khẽ run lên, chẳng biết cậu đang căng thẳng hay đang phấn khích nữa, bởi vì cái tín hiệu kch thích chết giẫm cứ luẩn quẩn quanh đầu cậu, tuồng như cậu đã bị Tạ Chẩm Thư đầu độc nên làm cái gì cũng đỏ mặt.
Cơ thể người khác chẳng có gì đẹp, Mèo hay vén áo phông để trầm trồ cơ bụng của chính mình, cậu thích so đo cái này lắm, nhưng đối mặt với Tạ Chẩm Thư thì lại không được, bởi vì cậu sẽ nghĩ linh tinh.
Loay hoay mãi mới cởi xong, Tô Hạc Đình đã vã mồ hôi. Cậu vứt cái quần sang một bên rồi dùng đuôi quẫy nước nóng. Nào ngờ chiếc vòi hoa sen phun “xoẹt” cái lại phun trúng nửa người cậu.
Tô Hạc Đình: “…”
Tạ Chẩm Thư xoay vòi hoa sen, nói: “Lỡ tay.”
Tô Hạc Đình: “Anh cố tình!”
Tạ Chẩm Thư: “Không.”
Tô Hạc Đình: “Anh cố tình chứ còn gì nữa, tôi đi đây!”
Cậu vừa dứt lời, Tạ Chẩm Thư lại xoay vòi hoa sen về phía cậu.
Tô Hạc Đình: “…”
Hay lắm rồi, lần này thì cậu đã ướt như chuột lột.
Người máy giúp việc nghe thấy tiếng cãi nhau thì cuống lên, nói: “Đừng cãi nhau đừng cãi nhau mà.” Nó vừa lướt đi vừa giơ cao màn hình của mình, dùng mấy thiết bị phát thanh trong nhà để cùng lên tiếng, “Đừng cãi nhau mà!”
Ẩn Sĩ dưới tầng nghe thấy tiếng động thì lăn dậy từ ghế sofa, chạy mấy bước lên tầng, hỏi: “Ai cãi nhau cơ?!”
Y gõ cửa “cộc cộc cộc”, vẻ mặt còn sốt ruột hơn cả giọng.
Ẩn Sĩ không có điện thoại di động, một mình y ngồi dưới tầng ăn no rồi ngủ, ngủ no rồi dậy thật buồn tẻ, tính tò mò làm y bứt rứt cả người.
Cửa mở ra, con người máy giúp việc bị thảy vào ngực Ẩn Sĩ.
Y kêu lên: “Tôi có ý kiến về việc hai người ở trong phòng nguyên ngày trời nếu có chuyện gì khó xử chi bằng mọi người cùng—”
Cửa đóng sập lại.
Ẩn Sĩ: “…”
Hồi lâu sau.
Tô Hạc Đình ngâm trong bồn tắm, đầu xù bọt xà phòng. Nước nóng bốc khói “ùng ục”, con tim cậu cũng đang quằn quại “ùng ục”. Hơi nóng lượn lờ, cậu với Tạ Chẩm Thư chẳng ai nói câu nào.
Tạ Chẩm Thư cất tiếng: “Tiểu Cố hỏi thăm sức khỏe cậu đấy.”
Tô Hạc Đình nói: “Ờ.”
Tạ Chẩm Thư nói: “Khu trừng phạt chào đón cậu.”
Tô Hạc Đinh nói: “Ờ.”
Tạ Chẩm Thư nói: “Không phải tôi cố tình làm ướt cậu đâu.”
Đuôi Tô Hạc Đình hất lên mặt nước bắn nước về phía Tạ Chẩm Thư, cậu nói: “Có cóc mà tôi tin anh ấy!”
Mỗi người một đầu, đuôi Tô Hạc Đình duỗi thẳng ra là có thể chạm vào Tạ Chẩm Thư, cái đuôi mềm mại ngâm trong nước lại càng mềm mại.
Tạ Chẩm Thư nhìn cái đuôi bơi qua bơi lại một cách chăm chú, bỗng bảo: “Ngày mai trước khi trời tối tôi lại vào khu trừng phạt chuyến nữa.”
Tô Hạc Đình nghĩ một chút là vỡ lẽ ngay: “Điểm tái tạo vẫn không có động tĩnh gì à?”
Tạ Chẩm Thư đáp: “Ừ.”
Tô Hạc Đình giơ chân lên gác tay, nghĩ bụng: Nếu điều kiện kích hoạt nhật ký của Giác là mình thì có khi nào những thứ khác cũng là mình không? Nếu nó thực sự tin tưởng mình… Nhưng còn chưa có tin gì từ phía Chị Đại nữa.
Mèo ngả ra sau tựa vào thành bồn, nổi hứng chơi đùa, cậu kèo nhèo: “Tôi cũng muốn lên mạng.”
Tạ Chẩm Thư nói: “Có một cách.”
Tô Hạc Đình vểnh đuôi thành “?”
Tạ Chẩm Thư nói: “Chúng ta liên kết ý thức, dùng chung kết nối để đăng nhập.”