Ẩn Sĩ ngẩng lên, hồn suýt lìa khỏi xác. Y ré lên “Á á”, giữa tình thế cấp bách y chỉ nặn ra được ba chữ: “Rơi mất rồi!”
Bác Sĩ nói: “Xin lỗi, cái gì rơi cơ?”
Ẩn Sĩ cà lăm: “Mèo Mèo Mèo… với Tạ!”
Bác Sĩ lập tức “tái mặt”, tiếc thay biểu cảm của nó không phong phú nên chỉ có thể chớp mắt điện tử lia lịa. Người máy đi vòng vòng tại chỗ, tay chân luống cuống, dang rộng tám cánh tay máy của mình ra, kêu: “Tôi, tôi đỡ! Ở đây hả?”
Nhưng nó cũng không hoàn toàn kiểm soát được bản thân, thậm chí còn bị đập đầu vào thang lúc xoay vòng vòng. Máy bay đang hạ xuống trên đầu, Tóc Hai Bím kêu gì đó, nhưng tiếng gió quá lớn nên Ẩn Sĩ chẳng nghe thấy gì.
—Mẹ kiếp.
Ẩn Sĩ thở dồn dập, y bỗng ý thức được người thực sự kiểm soát được Bác Sĩ là y, y phải làm gì đó chứ không phải la hét.
“Bác Sĩ!” Ẩn Sĩ giơ pháo lên chĩa vào tứ phía, dùng hết dũng khí gào, “Bắn đi!”
Bác Sĩ bắn nát lũ nhện mặt người, giết mở đường giữa làn thủy triều đen. Ẩn Sĩ nghĩ nát óc mới nhớ ra chiếc túi lưới má Phúc bố trí sẵn, chỉ thấy bốn cánh tay của Bác Sĩ mở ra kéo lưới – lưới này vốn chuẩn bị cho Ẩn Sĩ để đề phòng y với Bác Sĩ liên kết gặp trở ngại bị bay ra ngoài, ai dè lại dùng được lúc này.
“Bịch!”
Bác Sĩ túm lấy Tô Hạc Đình với Tạ Chẩm Thư như quả dâu tây rồi bế lên. Giữa lửa đạn mù mịt, cơ thể nó hứng vô số đạn, khớp xương của một cánh tay máy đã nứt toác linh kiện, rũ ra rủ xuống.
“Đi!” Ẩn Sĩ ép mình bình tĩnh, nhưng vẻ sợ hãi vẫn lộ ra lúc y cà lăm, “Chỗ này này không nán lại được!”
Nhưng Tô Hạc Đình đã ngã xuống thì làm sao lũ nhện mặt người chịu bỏ qua dễ dàng như vậy. Bác Sĩ định quay lại thì phát hiện mình không rút được chân, nó cúi xuống nhìn, tứ phía đều là nhện.
“A di đà Phật,” Bác Sĩ nói, “coi như tao cầu xin bọn mày, để tao đi đi!”
Nhện mặt người há miệng “canh cách” thò lưỡi ra. Ẩn Sĩ vừa thấy cái gọi là lưỡi ấy đã tê cả mảng đầu, chân sắp chổng ngược lên trời tới nơi. Cái đó nào phải “lưỡi”, toàn là dao sắc thì có.
“Anh Tạ!” Ẩn Sĩ ré lên không đếm xỉa đến mặt mũi, “Cứu với!!!”
Tạ Chẩm Thư ôm chặt lấy Tô Hạc Đình, chỉ có mỗi khẩu súng sau hông. Anh ấn vào mặt Mèo, gọi tên Tô Hạc Đình. Tô Hạc Đình bị đứt đuôi, tuy không chảy máu nhưng vẻ mặt đau đớn khôn tả.
Không nghe thấy.
Trước mắt Tô Hạc Đình là những hình ảnh đan xen chồng chéo, sau khi bộ phận xử lý trung tâm mất hiệu lực, đầu cậu như đang có mưa rơi lốp bốp thành một mớ bòng bong. Cậu chỉ còn một tia lý trí, khó khăn bật ra: “Đẩy… đẩy xuống…”
Chúc Dung muốn Tô Hạc Đình, chỉ cần đẩy Tô Hạc Đình xuống là mọi người sẽ có thể an toàn rời đi.
Tạ Chẩm Thư ấn Tô Hạc Đình vào trong ngực mình, nói: “Tôi không hiểu.”
Máy bay lượn lờ bên trên, Giai Lệ ới Tóc Hai Bím: “Cho Bác Sĩ leo lên đi!”
Tóc Hai Bím nói: “Không được, nó nặng quá, thang dây…”
Máy bay ăn một phát pháo, chấn động một phen, suýt thì mọi người bị ngã. Chị Đại vừa đỡ Hòa Thượng vừa vịn vào vách: “Còn cứu viện không?”
Tóc Hai Bím: “Lần này thì không có thật!”
Chị Đại cởi dây an toàn, sấp ngửa cài mái tóc bạch kim lại. Chị ta đứng dậy, bình tĩnh nói: “Tôi có kinh nghiệm, để tôi thử.”
Giai Lệ: “Cô lại xuống à?”
Chị Đại cúi xuống chỗ ngồi kéo hòm vũ khí của họ ra: “Tôi xuống cũng vô ích, mọi người cho tôi mượn cái này là được.”
u phục của chị đã không còn, bên dưới áo ba lỗ còn quấn băng vải, để lộ những đường cong cơ bắp trên cánh tay rõ ràng đã được rèn luyện, tuy không lồ lộ như Hòa Thượng nhưng chẳng hiểu sao lại đáng tin cậy hơn Hòa Thượng.
“Nghe nói vũ khí của má Phúc mạnh bậc nhất, chị gái à,” Chị Đại vỗ vào hòm vũ khí, “có pháo đối không chứ?”
Bác Sĩ bên dưới đã giăng lưới, may có Tô Hạc Đình nên lũ nhện mặt người không dám nổ súng nữa. Bọn chúng như một đàn kí sinh trùng liên tục gọi tên Tô Hạc Đình.
“Đừng gọi nữa, hộc, hộc…” Bác Sĩ đi lại rất chật vật, “Cậu - cần nghỉ ngơi, đề nghị mọi người nói bé thôi…”
Một con nhện mặt người định trèo lên tay máy của Bác Sĩ, nó bị Tạ Chẩm Thư nã một phát đạn vào não, tia lửa nho nhỏ b ắn ra khiến Bác Sĩ sợ điếng mình.
“Ẩn Sĩ, bật chỉ đường lên,” trong băng đạn của Tạ Chẩm Thư chỉ còn lại ba viên, anh quét mắt lên trời, thấy máy bay vẫn đang lượn lờ, “có người mở đường cho anh, anh chịu trách nhiệm chạy trước.”
Ẩn Sĩ nói: “Ai cơ? Má à? Hay là Giai…”
Còn chưa dứt lời, Tạ Chẩm Thư đã nã một phát súng nữa làm y sợ bay hồn. Y muốn hỏi tình hình của Tô Hạc Đình, nhưng thừa biết lúc này chỉ một hai câu thì không khẳng định được gì, bèn dứt khoát nhắm mắt chỉ phương hướng, nói: “Tôi nghe rồi anh Tạ! Chỉ cần có mọi người che chở thôi, tôi chạy đây!”
Chị Đại đứng vững, bắc khẩu pháo đối không lên. Tóc Hai Bím bỗng bảo: “Lắm nhện thế, chị chỉ nhắm vào đúng một con thôi sao?”
Pháo đối không có hệ thống theo dõi tự động, không thì chỉ dựa vào mắt người thường không thể nào chuẩn xác đến từng chi tiết được.
Chị Đại đã nạp xong đạn phá giáp: “Một con cũng không nhắm.”
Tóc Hai Bím ngỡ ngàng trợn đôi mắt màu hổ phách lên: “Thế thì sao chị chắc chắn không bắn nhầm quân mình?!”
Chị Đại nói: “Mặc cho số phận.”
Dứt lời, đạn phá giáp bắn “vèo” ra như một ngôi sao băng, vạch ra vết lửa giữa không trung, lượn thành một vòng cung sáng lòa rồi sầm sầm lao xuống.
Ẩn Sĩ đang kiểm tra hướng đi của mình thì Bác Sĩ bỗng phát cảnh báo như bị lửa đốt mông, không chút nghĩ ngợi, y bèn xua Bác Sĩ chạy. Nhưng đạn phá giáp quả thực nằm ngoài dự liệu của mọi người, nó quả thực rơi vào sau mông Ẩn Sĩ!
“Mẹ kiếp—” Ẩn Sĩ ôm đầu, cảm nhận được Bác Sĩ lảo đà lảo đảo vì bị bắn về phía trước, “nhắm chuẩn giùm cái!”
Đạn phá giáp nổ ầm ầm, lũ nhện mặt người bay tán loạn. Bác Sĩ giơ lưới cúi mặt chạy như điên, nghe thấy má Phúc đằng kia cũng theo sau. Nó là một con người máy đa cảm nên không khỏi nói: “Tôi cảm động quá, ai cũng đang trợ giúp lẫn nhau, tôi hu hu hu…”
Chị Đại lại bắn một phát đạn phá giáp nữa, lũ nhện mặt người nổ liên thanh, khói đen bốc lên mù mịt giữa đống đổ nát. Máy bay của Vệ Đạt bay lững thững tới, sắp đuổi kịp má Phúc. Bọn chúng chiếu đèn xuống, bám riết Bác Sĩ.
Giữa ánh pháo hỗn loạn, Tô Hạc Đình lại liên kết. Sau khi mất đuôi, tai cũng mất kiểm soát theo, cảm giác choáng váng mãnh liệt thậm chí còn át đi cả virus kch thích. Tô Hạc Đình muốn đánh thức bản thân, nhưng cậu như người say rượu, rơi vào trạng thái mất kiểm soát mà tưởng mình tỉnh táo.
Tinh.
Suy nghĩ xoay vòng, trong chớp mắt, Tô Hạc Đình lại đang ngồi trên ghế.
“Sao không làm nốt đi?” ông Tô lại xuất hiện, ông ta vẫn đang ngồi trên cái ghế lần trước.
Tô Hạc Đình: “Bởi vì tôi không muốn làm.”
Ông Tô giũ tờ báo, ung dung nói: “Làm nốt đi mà, coi như ba cầu xin con.”
Trán Tô Hạc Đình bỗng giật, tín hiệu kch thích đang phát động. Cậu ôm đầu, phát hiện mình còn không nhìn rõ bàn điều khiển trước mặt: “Tôi đã bảo là tôi không muốn làm rồi, có nói đi nói lại tôi cũng không muốn làm.”
Ông Tô hỏi: “Con khó chịu à?”
Tô Hạc Đình: “Đúng rồi, tôi khó chịu.”
Ông Tô dường như đang cân nhắc từ ngữ, ông ta thả tờ báo vào lòng, đăm chiêu một hồi mới nói: “Ba sẽ không ép con.”
Tô Hạc Đình: “Giờ ông đang ép tôi đấy.”
Ông Tô cười khà, ông ta nhìn Tô Hạc Đình với vẻ tổn thương. Nhưng ông ta giả vờ không có chi, cười bảo: “Xin lỗi… Nhưng mà đề này chỉ để mình con giải được thôi.”
Tô Hạc Đình cảm thấy mất kiểm soát, cậu siết chặt nắm tay để cố gắng khống chế mình, nhưng con người không thể mãi mãi duy trì lí trí như vậy, thế nên cậu thốt ra: “Giải đề, giải đề, chúng ta gặp nhau chỉ có giải đề thôi. Ông có phải cha tôi không vậy? Dù là giả thì cũng đâu cần phải lộ liễu như thế.”
Cậu không muốn giải đề, chẳng hiểu sao cậu cự tuyệt nó vô cùng, những đề này đã từng khiến cậu sống mãi trong cái bóng của Artemis.
“Tôi đi đây,” Tô Hạc Đình đứng dậy, vịn ghế trong bóng tối, “lần trước ông định nhắc tôi cái gì?”
Không ai đáp.
“Này?” Tô Hạc Đình đảo mắt nhìn chung quanh, nhưng phát hiện ông Tô đã biến mất, tờ báo cậu vừa thấy rơi trên ghế, ngoài đó ra thì không còn gì nữa, “Ông Tô?”
Trong bóng tối, chỉ có bàn điều khiển vẫn đang sáng, Tô Hạc Đình thử tìm cửa nhưng chẳng thấy cửa đâu. Cậu như một con thú bị nhốt trong giấc mơ này.
Đáng ghét, sốt ruột quá!
Tô Hạc Đình chỉ còn nước ngồi vào ghế, cậu nhìn chằm chằm vào màn hình nọ như nhìn chằm chằm vào một vũng nước. Dù tín hiệu kch thích khiêu khích thế nào cậu cũng sẽ không chịu để nó kiểm soát mình. Dần dà, màu xanh lục thấm qua màn hình, chúng biến thành cơn mưa dữ liệu vây lấy Tô Hạc Đình. Màu xanh lục dội xuống Tô Hạc Đình, không mang bất kỳ sắc nặng nào, chúng xuyên qua cậu như xuyên qua một ảo ảnh.
【 Đề này chỉ để mình con giải được thôi. 】
Tô Hạc Đình nhớ tới lời ông Tô, bèn đưa mắt nhìn cơn mưa dữ liệu. Chúng chảy rất chậm, chậm tới nỗi cậu có thể nhìn rõ từng ký hiệu một. Có lẽ là vì sức cuốn hút của đề mà Tô Hạc Đình dần rơi vào trong đó, bất tri bất giác tan ra thành nhiều mảnh.
Cả đời này cậu đã từng nghiêm túc giải đề của Artemis ba lần, lần đầu tiên là hồi còn đi theo ông Tô, lần thứ hai là làm bài thi của Báo Đen, lần thứ ba là trợ giúp Giác. Hai lần trước cậu không còn nhớ rõ, nhưng lần thứ ba cậu nhớ như in, bởi vì cách đây không lâu cậu mới ôn lại nó trong ký ức của Tạ Chẩm Thư, gốc cây của Giác nhiễm virus của Chúc Dung, những virus màu xanh lục xâm lấn vào “vỏ cây” của Giác, vô số màn hình nhảy ra, bên trên toàn đề của Artemis.
Tô Hạc Đình thầm nghĩ: Lúc đó mình đã nói gì nhỉ?
“Chỉ huy,” cậu lặp lại lời nói hôm ấy của mình, “thí sinh số - sắp vào thi rồi.”
Khe hở ký ức càng lúc càng lớn, những câu hỏi từng bị Tô Hạc Đình lơ là cũng dần thoát ra. Cậu nheo mắt lại, qua cơn mưa dữ liệu, cậu nhớ tới một chuyện đáng sợ.
Không lâu sau khi cậu giúp Giác giải quyết virus, Chúc Dung đã điều khiển Tạ Chẩm Thư, xâm nhập vào căn cứ của người chinh phục. Lúc tìm thấy Tô Hạc Đình nó đã nói gì? Nó nói một câu mà Tô Hạc Đình nghĩ mãi không giải đáp được.
Chúc Dung nói: Cảm ơn Tô Hạc Đình, mi đã giúp giữ ta bận rộn.
Mình giúp nó cái gì?
Tô Hạc Đình nhìn màn hình nọ, hồi lâu sau, ánh mắt cậu dần biến đổi, một suy nghĩ không tưởng len lỏi vào đầu cậu—
Mình đã giúp nó phá khóa.