Chưa Tới Ngày Về

chương 73

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Hai người một trước một sau bước đến, Chiêu Dương ở phía trước dẫn đường, roi ngựa quấn thành một vòng trên tay, quả nhiên vội vã muốn rời đi.

Người phía sau cao hơn Chiêu Dương một cái đầu, áo choàng xanh đen, mũ rộng che bảy tám phần khuôn mặt. Mỗi bước chân trầm ổn có lực, hành động khá có khí phách, chẳng trách hội đèn lồng năm đó Chiêu Dương không những nhất thời bị thu hút mà còn nhớ rất lâu.

Hắn từ xa tiến đến gần ta, ấn tượng đầu tiên của ta đối người này không tồi, còn nhìn hắn khá kĩ, chỉ là trong lòng bất giác có cảm giác kì lạ — dường như ta và hắn đã gặp nhau ở đâu, hơn nữa còn không phải trải nghiệm vui vẻ gì.

Còn cách ta khoảng năm bước thì người đó dừng lại, Chiêu Dương tiếp tục bước hai bước mới phát hiện hắn không tiến lên, quay người giương mắt nhìn đầy nghi hoặc.

Ta nhịn cười, nhìn người kia trước đấy vẫn luôn hơi cúi đầu đang ngẩng lên, hai tay chầm chậm bỏ mũ trùm xuống, lộ ra khuôn mặt ta đã gặp qua, hơn nữa hận không thể ăn tươi nuốt sống hắn. Da Luật Chiến!

Hắn thờ ơ chỉnh lại y phục, động tác chậm rãi ung dung, sau đó ngước mắt lên cười không thành tiếng: “Đã lâu không gặp”

Khoảnh khắc hắn cất tiếng ta gần như đồng thời kéo Chiêu Dương về phía sau bảo vệ, thân binh trong Đông Cung thấy tình thế, không cần ta ra lệnh lập tức bao vây, bốn phía đều là tiếng tuốt đao ra khỏi vỏ lanh lảnh vang lên.

Da Luật Chiến nhìn một vòng, trên mặt vẫn tản mạn ý cười khiến người khác chán ghét: “Sát khí hà tất phải lớn vậy. Đây là Đông Cung, lần này ta vì nghị hòa mà đến, lẽ nào thái độ của quý triều lại như này?”

Ta vừa vung tay, thân binh đồng loạt thu đao vào vỏ lui xuống dưới.

Ta chắn trước Chiêu Dương vẫn còn chút hốt hoảng, tiến lên nửa bước: “Bản cung tự biết bát vương tử vì cầu hòa mà đến. Chỉ là không biết bát vương tử bỏ lại sứ đoàn một mình vào kinh thành. Quả thật can đảm” Hai chữ cầu hoà ta còn âm thầm cố ý nhấn mạnh.

Hắn không quan tâm khoát khoát tay, lùi lại nửa bước, tay phải ôm trước ngực, hành lễ theo tục lệ Khiết Đan: “Thái tử phi, Chiêu Dương công chúa” Sau đó đứng thẳng lên không e dè nhìn thẳng vào ta: “Trước đây chưa từng nhìn thấy nàng mặc y phục như này” Ngữ khí rất bình thản giống như bạn cũ đã lâu không gặp.

Nhưng rõ ràng vài tháng trước hai chúng ta kết thúc không vui vẻ gì, cũng không có chút quan hệ bạn bè thân thiết lâu năm, nói là kẻ địch cũ còn chính xác hơn.

Ta không có động tĩnh ở phía sau nắm chặt tay Chiêu Dương đang run rẩy, hạ lệnh đuổi khách: “Theo lễ pháp Đại Lương, ngoại thần sứ không được phép tự mình bái kiến nữ quyến trong cung, bát vương tử, thứ cho ta không tiễn xa được”

Hắn vẫn giữ nét cười, không mảy may buồn bực, thản nhiên nhìn Chiêu Dương ở phía sau ta một cái: “Đáng tiếc, công chúa lại không thể ngắm nhìn khuôn mặt này, cùng tại hạ ngắm nhìn cảnh đẹp kinh thành”

Ta nhận thấy tay Chiêu Dương đã nắm chặt lại, nhất thời không kịp khuyên ngăn nàng, chỉ nghe nàng lạnh lùng lên tiếng: “Ngươi lừa ta”

Da Luật Chiến buông một câu: “Bất đắc dĩ”, rồi đội mũ trùm lên, buông tấm mạng che xuống.

Chiêu Dương đột nhiên rút tay ra khỏi tay ta, ta quay người lại thì đã muộn rồi, tay phải nàng thả sợi roi ngựa ra, một đường quét ngang qua. Da Luật Chiến không có ý trốn tránh nên bị trúng một roi. Chiêu Dương đang tức giận mới dùng hết sức lực, may là nàng ấy dùng roi không thuần thục, thân roi đánh lên tay trái Da Luật Chiến chỉ làm rách áo ngoài thấm một vệt máu, vẫn chưa tổn thương đến gân cốt.

Nàng giơ tay quất thêm một roi nữa, chiêu thức càng có vẻ oán hận tàn bạo hướng thẳng xuống đầu, chỉ là roi này bị Da Luật Chiến chặn lại giữa không trung. Hắn dùng một tay nắm đuôi roi quăng về phía sau, roi ngựa bị kéo căng, Chiêu Dương thử hai lần cũng không thể thu dây lại, hai người cầm cự giằng co.

Ta quát một tiếng “Chiêu Dương!”, nhanh chân bước đến trước nàng, đưa tay khoác lên vai nàng ấn nhẹ, thì thầm bên tai: “Hắn là sứ thần, không thể động đến. Nếu không không cần đến nàng ra tay ta đã lấy mạng hắn rồi”

Nàng nghe xong căm giận buông tay, gần như cùng lúc Da Luật Chiến cũng buông tay, roi ngựa rơi trên đất làm chỗ cánh hoa cung nữ chưa kịp quét tung lên.

Da Luật Chiến chắp tay, nói một tiếng “Cáo từ” rồi quay người sải bước dài rời đi.

Hắn vừa đi khỏi, Chiêu Dương như bị rút hết tinh thần, thoáng chốc trở nên uể oải. Ta lặng lẽ nhặt roi ngựa lên, nắm tay nàng: “Vào điện rồi nói”

Nàng tái nhợt, vô lực mỉm cười – nhợt nhạt đến mức hải đường hồng kiều diễm trên người cũng không bù đắp được chút thần thái, lúc này màu sắc không phù hợp trái lại làm nổi lên vẻ tiều tụy. Nàng lắc lắc đầu, nói với ta: “Tẩu tẩu, ta nên quay về rồi” Nói xong đỡ lấy roi ngựa trong tay ta.

Ta thấy lúc này cũng nên để nàng yên tĩnh suy ngẫm, không biết chừng có thể nghĩ thông suốt, chỉ kaf nhất thời không hiểu, thời gian lâu dần sẽ khá lên. Cho nên chỉ nói: “Muội đừng cưỡi ngựa về, ta cho người chuẩn bị xe”

Muộn hơn một chút Tiêu Thừa Ngạn hồi cung, ta vừa mới biết hôm nay giờ Thân sứ đoàn Khiết Đan đã tới kinh thành, bố trí nghỉ ngơi ở khách điếm, sáng sớm ngày mai tiếp kiến hoàng thượng.

Như vậy tính ra Da Luật Chiến tính toán chẳng qua chỉ sớm hơn bọn họ hai ngày. Ta thử nhiệt độ của rượu hoa mai: “Hắn không đợi nổi hai ngày, giong trống mở cờ đến làm loạn mới vui lòng?” – Mùa này trời về đêm mát mẻ, rượu ấm một chút uống mới ngon, nhân lúc Tiêu Thừa Ngạn không chú ý, ta nhanh chóng tự rót cho mình một chén ngửa đầu uống cạn.

“Da Luật Chiến này nham hiểm xảo quyệt, nàng thật sự cho rằng hắn đến kinh thành ngắm cảnh? Nếu không phải hôm nay đụng mặt với nàng thì Chiêu Dương sẽ không biết thân phận thật của hắn, người khác cũng không biết hắn vào kinh sớm hai ngày” Tiêu Thừa Ngạn với tay đến, năm ngón tay thon dài đặt trên bình rượu làm từ sứ xanh rất đẹp mắt, chỉ là đôi bàn tay ấy ngay sau đó cướp bình rượu trong tay ta.

Hắn nhíu mày: “Vừa chiều nàng mới uống một ly, vẫn chưa đủ sao?”

Ta mím môi, sớm biết như này vừa rồi đã không hấp tấp uống cạn ly. Ta liếc rượu trên tay hắn: “Nếu đã thế, hôm nay hắn có thể tìm lý do không vào cung, hà tất để ta biết chuyện”

Tiêu Thừa Ngạn tự rót cho minh một ly, uống một ngụm: “Bởi vì sứ đoàn đến kinh thành, lúc này hắn muốn nhìn đều đã nhìn qua, phơi bày mọi chuyện tùy thuộc vào hắn, cũng không có gì khác nhau”

Ta gật đầu, trong binh pháp biết người biết ta trăm trận trăm thắng, hắn ắt cũng có tâm tư này, muốn đích thân quan sát tình hình kinh thành. Nhưng đến với sứ đoàn, những thứ nhìn thấy chưa chắc là sự thật.

Ánh nhìn của ta bay qua rượu trong tay hắn lần thứ ba, hắn thở dài, đặt rượu xa một chút: “Ta cũng không uống nữa, tránh cho nàng nhìn lại nhớ nhung”

Ta được đằng chân lân đằng đầu nói: “Nếu chàng không cho ta uống rượu thì chàng cũng không được uống, vậy mới công bằng”

Hắn cảm thấy buồn cười nhéo nhéo mặt ta: “Là ta không cho phép? Rõ ràng là ngự y luôn miệng dặn dò, dược tính tương khắc tửu tính, tốt nhất là uống ít thôi”

Ta vô cùng hân hoan chụp lấy tay hắn: “Vậy chàng làm giống trước đây thoải mái để ta uống, ta cũng không trói buộc chàng, chẳng phải vẹn toàn đôi bên rồi sao? Lại nói, chàng càng cấm cản, ta càng nhớ mong”

Hắn nhéo khóe môi một cái, lật tay nắm lấy tay ta: “Nhớ cũng được. Nàng thật sự tưởng rằng ta giống nàng chỉ có tí tiền đồ thôi hả? Lời ngự y nói không thể không nghe, chỉ là miếng rượu thôi, không uống thì không uống, nàng xem lại mình đi, giống như bị lấy mạng vậy”

Ta lườm hắn một cái, nhỏ giọng nói thầm: “Lời ngự y nói không thể không nghe, cái gì mà tương xung, thuốc ấy ta cũng không uống được vài lần, nó tương xung với cái gì?”

Tay Tiêu Thừa Ngạn cứng đờ, âm điệu trở nên nguy hiểm: “Nàng nói cái gì chưa uống được vài lần?”

Ta nắm lấy thời cơ, ngẩng đầu hôn thật nhanh, vành tai và tóc mai chạm vào nhau, vẫn vương vấn mùi vị rượu hoa mai bên miệng hắn.

Hôm sau mở tiệc thiết đãi sứ đoàn, dòng dõi hoàng thất tất cả đều phải tham gia, ta là thái tử phi, dù không muốn cũng không trốn được lần này. Sáng sớm tinh mơ Tiêu Thừa Ngạn lại bảo ta ngủ thêm một chút, nói rằng thân thể ta không khỏe không nhất định phải đi. Tất nhiên ta vô cùng vui vẻ.

Bên Chiêu Dương chưa thấy tin tức gì, giờ phút quan trọng này ta đã cáo bệnh nên không thể vào cung tìm nàng, chỉ có cách qua vài ngày sứ đoàn rời kinh tính tiếp.

Không ngờ không đợi nổi đến ngày ấy.

Hóa đàm đã diễn ra hai ngày, hôm nay lúc Tiêu Thừa Ngạn tranh thủ hồi cung trời đã tối đen, chưa kịp thay triều phục đã đến tìm ta.

Ánh mắt hắn không giấu nổi vẻ mệt mỏi, ngần ngừ khá lâu, tựa như không biết nên bắt đầu như nào, cuối cùng nói: “Hôm nay bàn luận về việc hòa thân. Là trong vương thư Khiết Đan cầu thân”

Trong lòng ta hồi hộp, dừng tay đang giúp hắn thay đồ, đi lấy thường phục đến.

Hắn nắm bàn tay bận rộn của ta thu vào trước ngực, khó khăn nói: “Người đi hòa thân đã định, là Chiêu Dương” Hắn thở dài một tiếng: “Chiêu Dương và Da Luật Chiến”

Ta nghe mình khô khốc hỏi: “Không còn cách nào cứu vãn?”

“Thánh chỉ hạ xuống tại chỗ, trước đó ta không nghe thấy chút tin tức nào, việc xảy đến bất ngờ, phụ hoàng đã quyết định, căn bản không chấp nhận ta nói thêm gì”

Nói thẳng ra, số công chúa đến tuổi kết hôn ít ỏi, trừ Chiêu Dương chỉ còn ngũ công chúa nhỏ hơn hai tuổi. Các công chúa của hoàng thượng trước đây đều chết yếu, ngũ công chúa nghiễm nhiên được yêu thương chiều chuộng. Dù Chiêu Dương có được sủng ái vẫn cách hoàng thượng một đường, làm sao bì được ngũ công chúa từ nhỏ đã được nâng niu?

Về phần Da Luật Chiến, vương triều Khiết Đan rung chuyển một phen, dù không nói rõ nhưng trong lòng ai nấy đều hiểu, trong mười phần thì có tám chín phần sau này Da Luật Chiến sẽ kế tục vương vị. Hắn có thể cưới công chúa, hơn nữa còn phụ thuộc vào ý hắn, cưới công chúa hòa thân cũng là thêm một tầng bảo đảm.

Ta tưởng tượng không biết bao nhiêu lần phò mã của Chiêu Dương là người thế nào, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến việc nàng sẽ đi hòa thân. Lại còn nhất định phải là Khiết Đan, với kẻ địch từ thời khai triều Khiết Đan, nhất định là Da Luật Chiến, về lập trường hay giai cấp, Da Luật Chiến tuyệt đối không thích hợp.

Ta trầm mặc rất lâu, vừa định lên tiếng hắn đã thấp giọng nói: “Chiêu Dương biết rồi, tin tức trong cùng truyền đến có thể xem như bình tĩnh, không khóc cũng không làm loạn”

Ta muốn hỏi chính là câu này, vậy nên chỉ khẽ gật đầu, không nói thêm gì nữa.

Truyện Chữ Hay