Ta nhìn thẳng vào mắt nàng, vọng tưởng có thể nhìn ra những mảnh vụn cảm xúc từ sắc mặt của nàng, tay đặt lên vai nàng, vô thức ấn đến đỏ cả tay, chất vấn: “Hắn lại giấu ta làm những gì? Cứ cho là hắn nói hắn chết thì có thể xong hết mọi chuyện ư?”
Hắn là người xứng với ngôi vua nhất, một đời về sau sẽ ngày càng tiến lên, sao bây giờ có thể chết dễ dàng như vậy được? Ta không tin, cũng không nguyện ý tin.
Nàng cũng nhìn thẳng ta, nghiêng đầu cười đến mỉa mai, hai hàng nước mắt chảy xuống: “Nương nương đã từng nghĩ đến chưa, sao điện hạ có khả năng thông suốt hết trời được, chẳng qua cũng chỉ là người bình thường mà thôi. Ngài ấy không phải thần tiên trên chín tầng mây chuyển thể thành, ngài ấy cũng sẽ bệnh mà chết, sẽ chết. Ngài ấy có tính cũng không tính được đầy đủ cục diện, xoay không nổi càn khôn, thế nhưng ngài ấy vốn không cần phải nhận lấy kết cục này”
“Bởi vì điện hạ chưa từng nói với nương nương, nương nương liền cảm thấy ngài ấy sẽ không đau đớn, sẽ không thua cuộc, sẽ không có chuyện gì. Nương nương hãy tự lấy lương tâm của mình ra ngẫm lại mà xem, có công bằng hay không?”
“Trong lòng nương nương chẳng lẽ điện hạ là một người toàn toàn vẹn đến vậy? Nếu không phải, tại sao nương nương chưa từng lo lắng cho ngài ấy, chưa từng vì ngài ấy mà lo lắng?”
“Trong lòng nương nương chỉ có bản thân mình thôi. Bây giờ điện hạ đã qua đời rồi, nương nương được tự do rồi, cũng không cần phí tâm phí sức để trắc trở thoát thân, không phải là đã đúng ý nương nương rồi hay sao?”
Nàng ta giơ cao ấn phụng hơn một chút: “Nương nương hãy đóng dấu đi, nô tì cũng coi như là không phụ với sự nhờ vả của điện hạ”
Mỗi một câu nàng nói, ta càng cứng nhắc một phần. Đợi nàng nói xong, mãi lâu sau ta mới lấy lại được tinh thần, rút tay về, cực kì chật vật lui về sau hai bước, phải vịn vào cửa sổ sau lưng mới có thể ổn định thân mình. Cả trái tim giống như bị ai đó bóp nghẹt, nhăn mày nhắm mắt thật chặt. Ta ôm ngực, dùng lực đè lại nỗi đắng cay, thế nhưng vẫn cảm thấy cái cảm giác đau đớn đến thấu tâm can đang tràn ra khắp thân thể, dạ dày cũng co rút đau đớn.
Câu cuối cùng ta nói với hắn, nếu ta nhớ không lầm chính là: “Đêm đã khuya, xin điện hạ cứ tự nhiên”. Ta nghe thấy hắn nói với ta một câu sau cuối: “Bây giờ nàng cũng không muốn thấy ta xuất hiện trong tầm mắt nữa”.
Khi đó vẫn điềm nhiên cho rằng nếu tất cả còn có thể có được một điều thiện, có còn những năm tháng dài đằng đẵng đến chán ghét khiến đôi bên tổn thương lẫn nhau hay không. Cho dù là tra tấn lẫn nhau, cứ thất tha thất thểu cả một đoạn đường có lẽ sẽ đến lúc răng long đầu bạc. Ai có thể nghĩ đến, đúng thật là không thể gặp lại nhau nữa rồi.
Hồng mai ngoài cửa sổ tắm sương còn chưa tàn hết, vậy mà người đã tàn nhanh hơn hoa. Ông trời thật biết trêu ngươi.
Cho tới bây giờ hắn cũng chỉ là một người bình thường mà thôi, có thể giỏi hơn người ngoài một chút, nhưng chữ giỏi này chẳng qua là do từ bé đã có người kì vọng hắn có thể như vậy.
Ngoài cửa sổ đã mờ mờ nắng sớm, nhưng lại bị giấy cửa che lại càng lộ ra vẻ mông lung. Hoá ra trời đã sáng dần.
Suy nghĩ của ta cứ dâng lên từng đợt, sau đó người đã bình tĩnh lại. Khẽ cười một tiếng, lấy tờ thư hoà ly kia ra, lướt qua từ trên xuống dưới, sau đó vò một góc, lắc đầu, chậm rãi xé làm hai nửa: “Hắn dự tính rất chu toàn”
Trong mắt đại cung nữ kia khẩn trương hơn, đột nhiên nhìn về phía ta. Chần chừ một lát, cuối cùng vẫn mở miệng khuyên nhủ: “Tin tức do ám tuyến của điện hạ cẩn thận mang về, tuy đã qua tay nhiều người, nhưng quy củ cực kì nghiêm ngặt, trừ ta ra không có ai biết được. Tin tức của ám tuyến nhanh hơn quân tình, thừa dịp quân tình trên tiền tuyến còn chưa truyền về kinh thành, đây là cơ hội cuối cùng để nương nương đoạn tuyệt quan hệ với Đông Cung”
Ta nghe vậy nhíu mày, sự việc trữ quân chết trận có thể làm quốc gia bị xáo động, dù ngựa có nhanh cũng không thể báo cho vua nghe kịp. Nhất thời không biết là do ám tuyến của hắn tốc độ quá nhanh hay là tin tức này đã đưa quá chậm.
Suy nghĩ một lúc, giống như bắt được cọng rơm cuối cùng, ta vội vàng hỏi: “Ngươi nói hắn…” ta dừng lại một chút, không nên đề cập đến cái từ này: “Rốt cuộc tình hình là thế nào? Bao giờ linh cữu hồi kinh?”
Nàng ngẩn người, giữa lông mày hiện lên vẻ vui mừng, có vẻ đã hiểu ra ý nghĩ ban nãy của ta. Nhưng chẳng qua chỉ trong một cái chớp mắt lại uể oải rũ xuống, thấp giọng nói: “Trong lúc điện hạ dẫn dắt binh tại Trầm Sa Cốc bị người Khiết Đan phục kích, không còn người nào sống sót. Chỗ kia giờ bị Khiết Đan khống chế nên không thể tùy tiện xuất binh đi dò xét được”
Ta có thể hiểu được, đã là nơi Khiết Đan khống chế, khả năng có thể may mắn giữ lại một mạng quả thật vô cùng nhỏ, chỉ sợ ngay cả đến thi thể cũng rơi vào tay Khiết Đan.
Nàng kịp thời thêm câu: “Coi như là vạn hạnh đều bị bão cát trong ngày đó vùi dập mất”
Sở dĩ gọi tên Trầm Sa Cốc là do vì khí hậu, địa hình ở đó thường có bão cát, một khi nổi trận bão cát lớn, trong cốc cát bay đầy trời, đợi đến lúc chìm xuống đã có thể tích một tầng cát thật dày trên nền đất.
Ta nhắm hai mắt lại, nằm lại trong cốc, thi thể chất đống lên, nếu che kín cát bụi lên thì người Khiết Đan sẽ không thể phí sức lực đi đào một người chết lên, nếu thế thật sự là là … vạn hạnh. Một người kiêu ngạo như vậy, nếu sau khi chết thi thể bị rơi vào tay người Khiết Đan, chịu đủ kiểu làm nhục, sợ là có thể trực tiếp cướp sổ Địa phủ viết tên bọn hắn vào.
Sống phải thấy người, chết phải thấy xác. Ta đặt hai nửa giấy hoà ly chồng lên nhau, mượn ngọn lửa trên nến đốt đi, cúi người thổi tắt ngọn nến, buông tay xuống, ngọn lửa kia liền rơi xuống mặt đất, tờ giấy cuộn mình lại, chữ viết trên đó đã không nhìn thấy rõ ràng, hóa thành tro tàn cát bụi.
“Ta khác hắn, từ trước đến nay ta không thích nuốt lời. Ta đã từng nói với hắn, cho dù có rơi xuống mười chín tầng địa ngục ta cũng phải vớt hắn trở về. Bây giờ mặc kệ còn sống hay đã chết, ta nhất định phải mang hắn về”
Ta nhìn nàng một cái, thấy nàng vì tâm tình của ta mà hoà hoãn đi không ít: “Ngươi không phải người bình thường, lại không biết công phu. Tin tức đã có thể qua tay ám tuyến của hắn, lại có thể thay hắn cất gọn tư ấn, nghĩ xem có thật là kẻ cầm đầu ám tuyến?”
Nàng nhìn ta thật sâu, đổi lại lễ tiết của hạ thần: “Thuộc hạ Sơ Tam, tổng quản những tin tức thầm kín này”
Nhắc đến thân thế của nàng ta cũng làm người khác rất đau lòng. Mẹ đẻ nàng chính là một cung nữ quét nhà đình viện ở cung An Hạp của Hoàng hậu nương nương, có cơ duyên vừa khéo gặp gỡ một người thị vệ trong cung, đúng lúc hai người không quen biết lại là đồng hương, nhất thời cùng chung chí hướng ở lại cả đời trong cung nên đã kết nên đoạn nghiệt duyên này. Không bao lâu sau mang thai một đứa con.
Cung nữ tư thông là tội lớn, nhưng hai người không nỡ bỏ đứa bé này nên đành phải sinh ra, vụng trộm đưa ra ngoài cung tìm người nuôi. Cứ tưởng rằng thời gian có thể làm mọi chuyện dần dần tốt lên, còn chưa không đợi được đến ngày cung nữ được xuất cung thì anh thị vệ nọ say rượu quên nhiệm vụ, bị phạt đi thủ cả đời ở Hoàng Lăng.
Cung nữ không tiện xuất cung, mấy năm qua đi chỉ có mình thị vệ đến thăm con trẻ một chút, gửi tiền đến cho nhà nọ. Nhà nọ cũng không phải là hạng người lương thiện gì, chỉ là lấy tiền làm việc. Thị vệ đi lần này, cũng có nghĩa là đứa bé không còn đường sống. Cung nữ ngày đêm lấy nước mắt rửa mặt, thân thể ngày càng lụi tàn. Có một lần nàng trốn ở sau cây khóc bị thái tử lúc bé phát hiện, liên tục truy vấn mới biết được nguyên nhân.
Khi đó tính tình của thái tử hãy còn trẻ con, sai người lén đi tìm xem là nhà nào, chuẩn bị chuộc đứa bé về. Nhưng cung nữ vất vả lâu ngày thành tật mà chết trong cung. Đưa Phật đưa đến Tây Thiên, hai người bọn họ tuổi cũng không khác là bao, thái tử liền giữ người lại Đông Cung, coi như là một nha hoàn. Về sau thấy nàng thông minh vượt người thường mới bắt đầu để nàng làm vài việc, từng bước một trông coi tất cả ám tuyến của hắn.
Thời điểm nàng nói với ta những điều này, mặt mày ủ rũ, thanh âm run rẩy, cuối cùng chỉ nói thái tử đối với nàng có ân nuôi dưỡng. Ta biết nàng trung thành tuyệt đối với thái tử nên cũng yên lòng. Mà nàng toàn tâm toàn ý với thái tử, thái tử phân phó nàng giao tư ấn cho ta, giúp ta bảo toàn tự thân, dĩ nhiên nàng vẫn làm theo nhưng trong lòng chưa hẳn đã tán thành.
Hoặc là nói, nàng càng lo lắng cho thái tử, bất kể sống chết. Nếu nàng có năng lực đi Bắc Cương thì đã sớm đi rồi. Bây giờ nàng không đi được, nhưng ta chưa hẳn là không đi được, trong đáy lòng nàng ta chưa chắc găm theo lý lẽ cứng ngắc muốn cản ta. Ta nắm đúng điểm này, không phí bao nhiêu trắc trở đã cùng chung chí hướng với nhau.
Thừa dịp tin tức còn chưa truyền đến kinh thành, đây là cơ hội cuối cùng của ta – đi Bắc Cương mang hắn trở về.
Ta cẩn thận sắp xếp để Liên Vi giả làm ta, vẫn cáo ốm như trước, để chắc ăn còn giả người mang bệnh hiểm nghèo, bắt đầu phong toả tẩm điện lại. Lại thêm Sơ Tam trong ngoài kết hợp, trong chốc lát cả Đông Cung không lọt một kẽ hở.
Giờ Thìn ba khắc, Sơ Tam đi đến ghé sát tai ta nói: “Văn điệp để nương nương thông quan đều đã chuẩn bị xong, bản đồ cũng dựa vào tin tức của ám tuyến để vẽ. Giữa trưa có thể hành động, thế tử phi đã được mời tới”
Ta gật đầu “Giữa trưa ta đi, trì hoãn nữa sợ không kịp. Trong thời gian này ngươi hãy quản lý thật tốt, tuyệt đối không thể xảy ra sai sót”
Mãi một lúc lâu sau, cuối cùng ta cũng có thể gặp mặt tẩu tẩu một lần.
Chưa kịp mở lời nàng đã nhìn ta, ánh mắt tối sầm, trong lòng đã biết rõ, thở dài một hơi: “Từ trước ta đã sợ sẽ xảy ra chuyện, quả nhiên”
Ta cúi đầu nói khẽ: “Lúc trước còn nói ta không nợ hắn cái gì, bây giờ thì hay rồi, thiếu một phát là thiếu luôn một cái mạng”
Nàng vỗ vỗ tay ta: “Đây là hắn lấy mạng đổi mạng”
Tẩu tẩu nhẹ nhàng nói với ta: “Từ khi thái tử đến Bắc Cương, cảnh ngộ khó khăn của Tần gia liền được giải – Tứ hoàng tử chỉ vòng vo tam quốc đối phó với thái tử, chính chủ đã đến, việc gì phải khom khom ngoằn nghèo? Chỉ vì như vậy mà tất cả minh thương ám tiễn thay nhau phóng đến người hắn chào hỏi, cho dù hắn liên thủ với Tần gia chống lại được mấy lần, nhưng chỉ cần có một chút sơ suất sẽ có kết cục không cách nào xoay chuyển, ví dụ như hiện giờ”
Cảm xúc ráng chống cự đến bây giờ đã có kẽ nứt, tựa như hồng thủy xông qua đê trào ra ngoài, ta nghẹn ngào nói đứt quãng: “Từ rất lâu rất lâu về trước hắn đã là cái kiểu này, cái gì cũng nói khác ta, chuyện gì cũng tự mình quyết định, một lòng một dạ muốn tốt cho ta, nhưng ta thật sự sẽ tốt sao?”
Tẩu tẩu ôm ta, vỗ nhè nhẹ lên lưng, ta nằm trên vai nàng khóc không ra tiếng: “Ta không thể trơ mắt nhìn phụ thân và ca ca chết trước mặt ta lần nữa, nhưng ta cũng chưa từng nghĩ tới hắn lại chết trước cả ta….”
“Ta biết, ta đều biết. An Bắc, đây chính là vận mệnh. Ván này đã định là phải chết, nếu có một con đường sống thì ta cũng sẽ không để muội đi đến tình cảnh hôm nay”
Nàng vịn bờ vai ta, nhìn sâu vào đáy mắt, vô cùng chân thành nói: “Muội muốn đi làm gì thì đi đi, chỗ này đã có ta”
đả kích ngấm ngầm hay công khai (rơi vào tình thế ngặt nghèo, chỗ nào cũng bị công kích)