Chúa Tể Bóng Tối

chương 220: bể của cải, suối vinh quang

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương 220: Bể của cải, suối vinh quang

Màn đêm buông xuống.

Những ngọn đèn nhỏ sáng lên, thay thế mặt trời và một lần nữa chiếu sáng đại địa. Walford về đêm càng đẹp hơn. Không chỉ các tòa nhà trên đường phố hai bên bờ sông rực sáng ánh đèn, trên sông, mỗi chiếc thuyền cũng đều thắp đèn lồng, những ánh đèn chuyển động dọc theo dòng sông, tạo thành một dòng sông ánh sáng tuyệt đẹp từ xa. Sự hối hả ban ngày dường như đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một hình thức phồn hoa, náo nhiệt khác chỉ dành riêng cho ban đêm.

Xe ngựa đi qua Đại lộ số 3, dẫm lên những phiến đá xanh và từ từ dừng lại trước một tòa nhà ở cuối đại lộ. Ngay sau đó, một người phục vụ ăn mặc lịch sự bước tới, kính cẩn mở cửa xe rồi cúi đầu chào đón vị khách quý.

Jain bước ra khỏi xe ngựa và nhìn lên.

Thứ hắn nhìn thấy trước mặt là một tòa nhà ba tầng tương tự như Đấu trường La Mã ở La Mã cổ đại. Tuy nhiên, so với Đấu trường La Mã ngoài trời, nó có thêm một mái vòm hình vòng cung. Toàn bộ tòa nhà được chiếu sáng rực rỡ, ngay cả suối phun phía trước cũng tỏa ra ánh sáng vàng dưới ánh lửa. Thoạt nhìn, nó trông như thể được làm bằng vàng.

Suối nguồn vinh quang, xứ sở phú quý.

Đây là kho tiền, cái nôi của cải. Mỗi người ra vào đây đều là khách giàu có, không thể coi thường thân phận của họ. Tất nhiên, Jain cũng biết rằng Suối phun Vinh quang không chỉ là sản phẩm giải trí của một vùng, mà ngược lại, là nơi thường xuyên lui tới của các quý tộc thượng lưu nên những người có đủ tư cách bước vào tòa nhà này đều là những người đáng kính, không có ngoại lệ. Thành thật mà nói, với thân phận của Jain, muốn vào được đây vốn dĩ cũng không phải là chuyện dễ dàng. Suy cho cùng, mặc dù danh tiếng của hắn ta đã đủ, nhưng trong tình huống này, thông thường sẽ cần có người tiến cử hắn mới có chỗ đứng trong đó. Và đối với Jain, hiện tại hắn không có nhiều mối quan hệ ở Cao nguyên Eagle, nên đương nhiên không tìm được người tiến cử hắn gia nhập. Trên thực tế, đây chỉ là một bất ngờ ——— như một món quà cảm ơn tới Jain vì đã cử người của mình đến bảo vệ Delly, lão Parwood sau đó đã viết thư giới thiệu, cho phép Jain có được "thẻ thành viên" có thể ra vào Suối phun Vinh quang. Tất nhiên, đây chỉ là cách trả lễ rất phổ biến trong giới quý tộc, nhưng Jain biết rằng mọi chuyện sẽ không đơn giản như vậy. Phải biết rằng Suối phun Vinh quang không chỉ nằm ở Walford mà còn có mặt ở hai toà thành lớn khác trên cao nguyên Eagle. Và lão già bất tử đó đã cố tình viết cho hắn một lá thư giới thiệu từ Warford, nói rõ rằng ông ta muốn hắn đi nhỏ thuốc nhỏ mắt cho Soros kia. Nhưng Jain không quan tâm, dù sao hai bên cũng đang lợi dụng nhau để đạt được thứ mình cần.

Nhưng chỉ sợ ngươi không chơi nổi a...... Ông lão......

Nghĩ đến đây, Jain thu hồi suy nghĩ của mình. Sau đó hắn đưa tay lấy ra thiệp mời. Người phục vụ kính cẩn đưa tay nhận lấy thiệp mời, nhanh chóng mở ra, liếc nhìn cái tên trên đó, sau đó vẻ mặt hơi thay đổi, sau đó người phục vụ cúi đầu thật sâu và chào Jain một cách kính trọng."Tôi thay mặt Thương hội Suối phun Vinh quang, xin chào mừng ngài. Tôi hy vọng ngài có thể trải qua một buổi tối tuyệt vời ở đây, thưa ngài Jain Bashanonmen."

Vừa nói, người phục vụ vừa nghiêng người, làm động tác mời.

"Xin vui lòng đi theo tôi."

So với tiếng ồn bên ngoài, bên trong Suối phun Vinh quang rất yên tĩnh, giống như thiết kế của một khách sạn năm sao, với những tấm thảm dày, sang trọng trải trên mặt đất. Hai bên là những chiếc đèn lồng được trang trí bằng những viên ngọc trai phát sáng đắt tiền. Ánh sáng dịu nhẹ chiếu sáng hành lang mờ ảo, khiến bạn có cảm giác như đang ở trên mây. Các đồ trang trí được đặt và trưng bày bên cạnh đều toát lên vẻ sang trọng.

Elinster mở to mắt ngạc nhiên, tò mò nhìn mọi thứ trước mắt. Mặc dù cuộc sống của họ trong tu viện phải vô cùng xa hoa nhưng nó không giống như suối phun Vinh quang. Trong tu viện có một loại sạch sẽ, cao quý và sang trọng của thế giới khác. Mà suối phun Vinh quang tượng trưng cho dục vọng trần trụi nhất sâu thẳm trong nội tâm nhân loại. Mọi thứ ở đây đều tồn tại vì mục đích cuối cùng là hưởng thụ. Chỉ cần ở trong đó thôi cũng sẽ khiến người ta cảm nhận được sự ấm áp ngọt ngào và đầy cám dỗ.

Toàn bộ Suối phun Vinh quang được chia thành năm tầng. Ba tầng phía dưới được chuẩn bị cho các thương nhân giàu có và tất cả những địa đầu xà có chút thế lực. Họ bao gồm một số thương nhân giàu có và lãnh đạo của các tổ chức khác nhau, chẳng hạn như đoàn đạo tặc và hiệp hội lính đánh thuê. Tầng thứ tư ở giữa dành cho những người có thân phận nhất định. Còn tầng trên cùng, chỉ những vị khách mời cao quý nhất ——— chẳng hạn như tộc trưởng của gia tộc Parwood mới đủ tư cách ngồi ở đó. Tuy nhiên, vì thông tin của mỗi cái phòng khách đều được bảo mật tuyệt đối nên hầu hết mọi người đều không biết.

Thực tế, với thân phận hiện tại của Jain, thừa sức ngồi ở trong phòng khách của tầng cao nhất. Nhưng vì sự độc lập của Passos vẫn chưa bị bại lộ nên Jain rất vui vẻ giả vờ giả vịt. Dù sao đối với hắn, việc tham gia đấu giá lần này chỉ là hưng khởi nhất thời mà thôi, giống như đưa cả nhà đi chơi vui vẻ, cho nên đi công viên nước, xem phim rồi đi ăn cơm là chuyện đương nhiên. Tương tự như vậy, bây giờ đã đến Walford, việc đến xem cuộc đấu giá của Suối phun vinh quang cũng không phải là điều khó hiểu. Tất nhiên, ngoài lý do này, Jain còn có một lý do khác để đến đây.

Đối với những tang vật trong tay hắn, việc xử ký thông qua sàn đấu giá rõ ràng là một lựa chọn rất sáng suốt.

Là một toà thành có giao thông phát triển và thuận tiện, Walford đương nhiên thu thập được nhiều bảo vật kỳ lạ từ khắp nơi trên thế giới. Tuy không thịnh vượng như những quốc gia lớn thực sự nhưng xét về quy mô thì nó đã khá lớn rồi. Lần này Jain đến đấu giá, thứ nhất là muốn xem náo nhiệt, thứ hai là muốn xem mình có thể mua được thứ gì thú vị hay không. Mặc dù là chủ Dungeon, Jain cũng có thể cướp được rất nhiều báu vật, nhưng đáng tiếc vì thân phận của mình nên hắn không dám sử dụng chúng. Cũng giống như trong Toà thành Vàng, Jain đã bắt được thanh kiếm ma pháp Nanh Nhọn được Cobos sử dụng. Thanh kiếm ma pháp này cũng khá tốt, và nó đủ đẹp để phù hợp với ánh sáng xanh ngọc trong tay Jain. Nhưng Jain không dám lấy nó ra và sử dụng, bởi vì mọi người đều biết Nanh Nhọn là thanh kiếm của Cobos, và bây giờ Toà thành Vàng đã sụp đổ, nếu Nanh Nhọn đột nhiên xuất hiện trong tay Jain, hắn chắc chắn sẽ bị đối phương nghi ngờ. Đương nhiên, Jain sẽ không làm chuyện ngu xuẩn như vậy, cho nên cách tốt nhất chính là mua qua con đường hợp pháp, như vậy mọi việc sẽ tiện lợi hơn rất nhiều, cũng không cần lo lắng bị người khác chú ý.

Suối phun Vinh quang đã bố trí một phòng riêng trên tầng bốn cho Jain và những người khác. Toàn bộ phòng riêng trông thật sang trọng và thoải mái, với ghế sofa rộng lớn và mềm mại, nội thất làm từ gỗ mun đen và thảm da gấu, tất cả đều được ánh sáng ma thuật nhẹ nhàng bao phủ, làm tăng thêm vẻ xa hoa cho căn phòng này. Ngoài ra, còn có thể thấy nhiều loại đồ uống và đồ ăn nhẹ đặc biệt được đặt bên cạnh. Những tấm rèm nhung với hoa văn đẹp mắt rủ xuống đất, chặn mọi ánh mắt tò mò từ bên ngoài đối với chủ nhân căn phòng.

Trên bàn bên cạnh còn có phần giới thiệu về các vật phẩm đấu giá, xem tới đây, ngay cả Jain cũng phải cảm thán rằng Suối phun vinh quang có thể đạt được thành tựu lớn như vậy, quả thật là có tài năng đáng kể. Chỉ cần nhìn vào thiết kế ở đây cũng có thể mang lại cho người ta cảm giác khá thoải mái. Từ quan điểm này, Suối phun Vinh quang khá tốt.

Mà ngay tại lúc này, Enoa bước vào phòng và đóng cửa lại.

“Đã xử lý xong, thưa Chủ nhân.”

"Thế nào?"

Sau khi nghe Enoa báo cáo, Jain liếc nhìn đám người bên dưới đang ngồi đợi cuộc đấu giá bắt đầu, rồi thản nhiên hỏi.

“Đối phương rất hài lòng với lễ vật chúng ta đưa tới, bọn họ quyết định tạm thời bổ sung một ít món đồ đấu giá, trong đó có món đồ đấu giá của chúng ta, họ không hỏi về nguồn gốc của những món đồ đấu giá này, cũng không dây dưa thân phận của chúng ta. "

"Ta biết mà."

Nghe vậy, Jain nhún vai. Lần này hắn tới Suối phun Vinh Quang với tư cách là khách, đương nhiên không thể hai tay trống trơn. Trên thực tế, Jain biết rất rõ rằng trong dịp này, mỗi thành viên mới phải mang ra một món đồ để chứng minh giá trị của mình. Jain đương nhiên cũng không ngoại lệ. Mặc dù những thứ ở Toà thành Vàng không thích hợp để mang đến đây, nhưng đó không phải là chiến lợi phẩm duy nhất trong tay Jain. Trên thực tế, thứ hắn giao cho Enoa mang ra lần này chỉ là một phần nhỏ chiến lợi phẩm mà Jain đã lấy đi ở toà thành Duergar. Những thứ này ở Underdark vốn đều có giá trị, đến mặt đất tất nhiên càng trở nên đắt đỏ hơn. Phải biết rằng đây là bộ sưu tập của những Duergar. Trên thực tế, khi Jain lấy những vật dụng đó ra, người phụ trách Suối phun Vinh quang gần như đã lồi mắt ra. Từ đó có thể thấy, những thứ này vẫn có thị trường rất lớn trên mặt đất.

Nghĩ tới đây, Jain khoanh tay, khóe miệng hơi nhếch lên.

Đây là một thử nghiệm tốt. Bằng cách này, hắn có thể bán những thứ từ mặt đất đến lòng đất, sau đó vận chuyển hàng hóa từ lòng đất lên mặt đất để bán, từ đó thu được lợi nhuận khổng lồ. (Và đó vẫn là một khoản lợi nhuận khổng lồ 100%. Rốt cuộc, đều là đồ Jain đã cướp...... Mua bán không vốn thực sự dễ dàng kiếm lời hơn bất cứ điều gì khác.)

Đương nhiên, cái này cũng cần có đủ chiến lợi phẩm...... Ân, Drow vẫn còn có rất nhiều hàng tồn kho, hẳn là không có vấn đề gì. Nhưng miệng ăn núi lở luôn là điều tồi tệ, vì vậy có vẻ như phải lập kế hoạch cho bước tiếp theo.

Nghĩ đến đây, Jain không khỏi đưa tay ra gõ nhẹ lên bàn.

Có lẽ sào huyệt của Illithid sẽ là một lựa chọn tốt?

Ngay khi Jain đang cân nhắc có nên đến chỗ đầu bạch tuộc để kiếm bộn tiền hay không, ánh đèn trong toàn bộ sàn đấu giá đột nhiên mờ đi, sau đó, một loạt tiếng chuông giòn vang vang lên, vừa nghe thấy tiếng chuông, tiếng động phát ra từ bên dưới. âm thanh cũng nhanh chóng biến mất. Lúc này Jain mới đứng dậy và nhìn xuống sân khấu trung tâm.

Có vẻ như cuộc đấu giá sẽ sớm bắt đầu.

Truyện Chữ Hay