Hôn lễ của chú, tất nhiên Hà Thích không thể không tham dự. Chỉ trong nháy mắt, Nhã Kỳ đã nhanh chóng bỏ qua chuyện không vui, cúi đầu nhìn lại quần áo mình mặc hôm nay, Hà Thích chẳng nói với cô tiếng nào, may mà hôm nay mình ăn mặc có chút đặc biệt, coi như cũng có thể ngồi được vào bàn tiệc. Nhưng mà… Nhã Kỳ lại cảm thấy có gì đó không đúng, cô cẩn thận từng chút một rút tay mình ra khỏi tay Hà Thích, thanh âm trầm thấp hỏi, “Hà Thích, đi vào như này liệu có ổn không?”
“Có gì mà không ổn?” Hà Thích kéo cô tới gần, sau đó khoác vai cô, “Anh cảm thấy thế này rất tốt.”
“Em cứ không mời mà đến thế này.” Nhã Kỳ mới nói nửa câu đầu, sau đó lại đắn đo không biết nói tiếp câu sau thế nào, Hà Thích chỉ nhe răng cười, “Chú anh rất thích em đấy, nên em yên tâm, cứ mạnh dạn đi vào đi.”
“Nhưng mà…” Mặc dù hôn lễ của chú Hà tổ chức quá đột ngột, nhưng dù sao đây cũng là chuyện lớn, cha mẹ Hà Thích, ông bà của anh nhất định đều sẽ ở đấy, nếu cô với anh cứ thế đi vào, chắc chắn ai cũng sẽ biết quan hệ của bọn họ. Nghĩ thôi đã thấy đau đầu, cô đứng nguyên tại chỗ chần chừ không bước lên trước, mặc kệ Hà Thích có lôi kéo thế nào, cô vẫn chỉ đứng im không nhúc nhích.
Nhã Kỳ quay qua nhìn Hà Thích, mấp máy môi, vẻ mặt khó xử. Hà Thích giật mình, cúi đầu ghé vào bên tai cô nhẹ nhàng nói, “Có cần anh phải ôm em vào hay không?”
“Hà Thích, em có hơi sợ, em còn chưa chuẩn bị tốt tâm lý. Em…” Nhã Kỳ nắm chặt tay, ảo não nhìn anh. Hà Thích phì cười, “Không sao đâu, anh đã kể cho bà nội về em rồi, bà nói cũng muốn được gặp em, nhân dịp ngày hôm nay dẫn em tới gặp bà luôn.”
“Hả?” Lập tức Nhã Kỳ trừng lớn mắt, không thể tin nổi nhìn Hà Thích, anh cười nhẹ, ánh mắt dịu dàng cùng chút giảo hoạt, “Dù sao sớm muộn cũng phải gặp, gặp mặt sớm một chút cũng tốt, em đừng lo, đã có anh ở bên gánh vác tất cả.”
Hà Thích cầm chặt tay Nhã Kỳ lần nữa, dẫn theo cô đi vào. Buổi tiệc đã bắt đầu từ lâu, chú rể đang bị một đám thanh niên trẻ tuổi lôi kéo chúc rượu, cô dâu mới trông có vẻ còn nhỏ, mặc dù đã trang điểm đậm nhưng vẫn có thể thấy được vẻ ngây thơ trên khuôn mặt, lúc này vẻ mặt cô dâu khó xử chỉ đứng một bên kéo tay chú Hà, trông có vẻ như muốn thay chú rể cản rượu.
Nhã Kỳ tò mò nói thầm, “Cô gái này hình như còn là vị thành niên.”
“Anh cũng từng nghĩ như vậy, trước đây không lâu chú có cho anh xem hình hai người họ, quả thật lúc đó anh cũng cho rằng cô gái đó còn là vị thành niên, về sau mới biết hóa ra đã tốt nghiệp đại học rồi, ha ha, nhưng dù sao cô gái này trông cứ y như trẻ con lúc đứng cùng chú anh.” Nghe Hà Thích nói, Nhã Kỳ đảo mắt nhìn chằm chằm cô dâu, mặc dù còn trẻ nhưng vẫn nhìn ra được là một cô gái rất xinh đẹp, rất đáng yêu.
Bỗng có một tiếng cười lớn vang lên, sau đó từng tiếng từng tiếng lại vang lên liên tục. Nhã Kỳ không biết chỗ đó đâng có chuyện gì xảy ra, chỉ đứng ngơ ngác nhìn về nơi đang tập trung ồn ào, ngay sau đó liền thấy Hà Viễn Hàng đang mỉm cười yêu mị, mặt đỏ hồng vì rượu, xoay người ôm lấy cô dâu còn đang bối rối vào trong ngực, hôn lên môi cô một nụ hôn dài triền miên.
Cảnh này trông giống y hệt hình ảnh trong một vở kịch mà Nhã Kỳ đã từng xem, làm cô nhìn thấy có chút kích động. Đột nhiên Hà Thích vỗ lên trán cô một cái, do quá ồn ào, nên anh phải đứng sát cạnh cô, đôi môi ấm áp dán lên tai cô, hơi thở phả lên lỗ tai, “Đang nghĩ gì vậy?”
“Không có gì.” Nhã Kỳ lắc đầu.
“Chắc chắn là có.” Hà Thích cười xấu xa.
Nhã Kỳ sắp khóc đến nơi, “Không có thật mà.”
“Chúng ta trở về rồi hãy nói.”
“Em…” >_