Nhã Kỳ cảm thấy rất kỳ lạ, cô bị Hà Thích dạy dỗ, dù trên mặt giả bộ mang vẻ oan ức thế nhưng trong lòng lại cảm thấy rất ngọt ngào.
Hà Thích nói cô nửa ngày, “Nhìn thông minh lanh lợi vậy mà trong đầu em chứa gì vậy hả, rơm rạ sao?”
“A! Hà Thích, anh nói gì đó?” Nhã Kỳ tức giận nhìn anh, “Anh nói xong chưa?”
“Đừng để anh biết còn có lần sau. Được, vậy em nói cho anh biết nếu lần sau còn bị bắt nạt thì em làm thế nào?”
“Cho cô ta một bạt tai!” Nhã Kỳ gắng sức nói, thật ra cũng chỉ là nói vậy thôi.
“Ừ, được đấy.” Hà Thích gật đầu một cái, rất tự đắc với phương thức giáo dục của mình, “Nhớ đấy.”
“Vậy nếu anh bắt nạt em?”
“Bắt nạt thì bắt nạt thôi chứ sao, em có thể làm thế nào?” Vừa nói Hà Thích vừa dùng sức búng trán cô một á, “Chỉ như vậy thôi.”
“A a a a a!”
“Anh chuẩn bị thi rồi, đừng quậy.” Hà Thích nghiêm túc nói sau đó Nhã Kỳ lập tức ngồi yên giận dữ cắn răng.
Sau khi anh chạy vượt rào m, Nhã Kỳ nghĩ mãi không ra sao anh lại lợi hại như vậy. Hà Thích nhìn dáng vẻ hoa si của cô thì nhìn thẳng vào mắt cô rồi tỏ vẻ thần bí, “Em với anh đánh cuộc không?”
“Cái gì?”
“Ngày mai anh chạy xong m anh vẫn có thể tiếp tục hôn em.”
Nhã Kỳ 囧, sắc mặt hồng hồng nhìn về phía xa xa, “A a a a a, Hà Thích, anh đừng như vậy, em không muốn đánh cuộc với anh đâu!”
“Vậy đổi cái khác nhé, anh cõng em chạy m, đảm bảo rằng anh không phải là người về cuối cùng.”
“Thôi được rồi.”
“Thật mà, trước kia anh cõng bọc sách ba bốn mười kilogram đi thi chạy việt dã còn giành được giải nhất đấy.”
“Không phải là em không tin anh mà mà đau lòng cho anh.” Nhã Kỳ cầm khăn giấy lau mồ hôi cho Hà Thích, “Mặc dù em rất vui khi nhìn anh thi đấu nhưng cũng rất lo anh sẽ mệt mỏi.”
Ánh mắt dịu dàng của Hà Thích trong nháy mắt tràn đầy sự cảm động, mấp máy cánh môi nhưng lại không thể nói ra chữ nào, chỉ là cười dịu dàng đưa tay xoa đầu cô.
Buổi chiều Hà Thích không thi đấu nên dẫn Nhã Kỳ đi chơi xung quanh, còn vào một cửa hàng mua một cái khăn quàng cổ cho cô, “Kiểu dáng rất đẹp mắt, màu sắc cũng không tệ, rất hợp với màu da của em, vài ngày nữa thôi trời sẽ trở lạnh lúc đó em có thể quàng rồi.” Nhã Kỳ ôm cái túi nhỏ cười ngọt ngào.
Hôm sau chính là ngày Hà Thích thi chạy m, như Hà Thích đã nói, m đối với anh không tính là gì. Anh chạy rất dễ dàng, một hơi là chạy xong, Nhã Kỳ thì rất tập trung, cô đứng trong bãi tập thỉnh thoảng lại chạy cùng anh một đoạn, trong tay cô ôm chặt bình giữ nhiệt giúp anh đếm số vòng. Hà Thích chạy xong còn cách người phía sau một vòng. Nhã Kỳ nghe được bạn học của anh cứ một mực phấn khích nói, “Cậu ta không phải người, cậu ta không phải là người. Quá là trâu bò!”
Hà Thích chạy xong m thì thở hổn hển, Nhã Kỳ chạy ra đón anh, thổi nguội bớt nước muối trong bình giữ nhiệt đưa cho Hà Thích uống. Hà Thích hớp mấy hớp, ánh mắt lại không rời khỏi Nhã Kỳ. Lúc này bạn học của lại rất không phúc hậu mà bắt đầu kêu lên, “Hôn đi, hôn đi…”
Hà Thích khẽ mỉm cười dựa lại gần Nhã Kỳ, cô vội xoay người bỏ chạy. Chỉ mấy bước Hà Thích đã đuổi kịp cô, cau mày, “Chạy cái gì?”
Nhã Kỳ nhất quyết không chịu quay đầu lại nhìn anh, “Em không chạy.”
“Xấu hổ à?”
“Hà Thích!” Nhã Kỳ móc túi lấy khăn giấy lau mặt cho anh, “Em không thích làm trò cho người ngoài xem.”
“Được được, không xấu hổ.” Hà Thích rất không biết xấu hổ đưa mặt lại gần cho cô lau, anh chảy rất nhiều mồ hôi, áo trên người cũng đã ướt đẫm. Nhã Kỳ quan tâm phủ thêm áo khoác cho anh, “Mau đi nhận thưởng xong rồi chúng ta về, em mời anh ăn cơm.”
Hà Thích cười nhéo mặt cô một cái xoay người đi đến bục trao giải. Tại chỗ trao giải người đứng rất đông, Nhã Kỳ cũng lười chen chúc nên đứng tại chỗ ôm quần áo Hà Thích, nhìn anh ở phía xa xa đang đứng tại vị trí dành cho người vô địch, tay ôm một bó hoa to.Vẻ mặt của anh rất lạnh nhạt, cơ hồ không nở nụ cười, ánh mặt trời vàng rực chiếu vào mới làm mặt anh dịu đi một chút. Nhã Kỳ không nhịn được bật cười, cái người này là đang đùa giỡn sao.
Vì nụ cười này mà cô phát hiện bình giữ nhiệt trong tay mình đã vô tình rơi xuống đất. Lúc Nhã Kỳ ngồi xổm xuống nhặt bình thì phát hiện có một bóng đen đang hướng đến gần mình. Nhã Kỳ cảnh giác xoay người thì chỉ thấy có một nam sinh đẹp trai đang đứng sau lưng cô, tay cậu ta nắm thành quyền đang đưa ra một nửa, sắc mặt có vẻ mất tự nhiên. Trong mắt cậu ta lóe lên một chút hoảng hốt thế nhưng giây sau đã lộ ra vẻ mặt hung ác.
Nhã Kỳ nhạy cảm lui về sau mấy bước nhìn thẳng vào mắt cậu ta, thấy người này có vẻ chuẩn bị ra tay ngay lập tức cô cố gắng đá vào xương sườn bên trái của hắn. Nhã Kỳ nghe thấy tên nam sinh này bực bội hừ một tiếng, sau đó cô nâng bình giữ nhiệt đập vào mặt cậu ta…
Đây là lần đầu tiên Nhã Kỳ gặp phải chuyện này, cô không khỏi hốt hoảng, đứng yên không nhúc nhích. Chỗ Nhã Kỳ đang đứng vốn không có bao nhiêu người, mọi người nghe động tĩnh liền xúm lại. Đến lúc Hà Thích chạy tới thì thấy Nhã Kỳ đang thở gấp, bên chân cô cũng có một tên nam sinh đang nằm thở hổn hển, khóe miệng cậu ta sưng lên lỗ mũi thì chảy máu.
Lập tức sắc mặt Hà Thích trở nên xanh mét, anh ôm Nhã Kỳ vào trong ngực, “Có chuyện gì xảy ra vậy?”
“Em cũng không biết, em cảm thấy cậu ta sắp đánh mình nên ra tay đánh trước…” Giọng Nhã Kỳ có chút cứng ngắc.
Hà Thích cười nhẹ rồi ngay lập tức trầm xuống. Anh nhìn xung quanh một vòng, mọi người đều tỏ vẻ không biết đã xảy ra chuyện gì. Hà Thích lại gần ngồi xổm xuống nhìn cậu con trai đang nằm bò không dậy nổi, “Viên Phong?”
Trong mắt Viên Phong có chút ngạc nhiên, nhưng cậu ta cũng bướng bỉnh không nói tiếng nào, vùng vẫy đứng lên muốn đi. Hà Thích đá vào đầu gối Viên Phong một cước làm cậu ta quỳ xuống, vừa vặn hướng về phía Nhã Kỳ. Đột nhiên mắt Nhã Kỳ trợn to, cơ hồ lúc này không dám nhìn Hà Thích mà Hà Thích cũng không nhìn cô, cười lạnh nói, “Tôi cho cậu hai sự lựa chọn, hoặc xin lỗi bạn gái tôi, hoặc đánh thắng tôi.”
“Hà Thích…” Nhã Kỳ liếc mắt nhìn anh, cô không chịu nổi việc bị người khác quỳ lạy. Thật ra cô cũng không chịu thiệt gì, chỉ hơi trầy ở cổ một chút, mà cậu con trai này ở trước mắt mọi người lại bị cô đánh gục. Nhã Kỳ cẩn thận kéo kéo Hà Thích, nơi này nhiều người bao quanh như vậy, sao anh có thể ngang ngược như vậy không cho người ta chút mặt mũi nào, cô sợ lại gây phiền toái cho Hà Thích, “Bỏ qua đi.”
“Viên Phong, mau chóng nói xin lỗi đi, Hà thiếu tức giận thì hậu quả rất nghiêm trọng đấy.”
“Đúng vậy, nhanh nói lời xin lỗi đi, thích Trương Viện không phải là lỗi của cậu nhưng trợ trụ vi ngược thì là sai rồi. Đánh nhau với Hà thiếu không phải là tự tìm đường chết sao?”
“Cậu động ai không động lại động đến cô gái của Hà thiếu, ôi… Hà tẩu cũng rất lợi hại, Hà thiếu đương nhiên là lợi hại hơn.”
Nhã Kỳ thật 囧, không khí vốn đang căng thẳng, đám cẩu bằng hữu này của anh lại còn có tâm trạng nói mát.
Nhã Kỳ đứng trước mặt Viên Phong, thấy lúc cậu ta đứng lên trên mặt cũng không tỏ cảm xúc gì nhiều vậy mà lúc nghe đến tên Trương Viện con ngươi bỗng nhiên co lại. Đột nhiên Nhã Kỳ có chút hiểu ra, sẽ không ai vô cớ mà tìm cô vô sự, ở đây chỉ có mình cô là người ngoài, nếu có đụng chạm ai thì cũng chính là ba nữ sinh ngày hôm qua.
Hà Thích nắm cổ tay Nhã Kỳ, “Tất nhiên cậu cũng có thể lựa chọn cách thứ ba, để cho khoa Tiếng Trung…”
Viên Phong không nói hai lời, nhào người về phía Hà Thích, rất tốt, cậu ta chọn cách thứ hai. Chỉ là Viên Phong đã không phải là đối thủ của Nhã Kỳ vậy càng không phải là đối thủ của Hà Thích. Anh nhẹ nhàng nắm tay Viên Phong vặn một cái dễ dàng, người xung quanh nghe được xương cốt rắc một cái liền hít một hơi. Tay trái của Hà Thích nắm chặt không rời khỏi tay Nhã Kỳ vậy mà tay phải ra quyền rất nhanh, cũng không thể nào không sử dùng lực, chỉ là thờ ơ đánh ra thế nhưng nơi anh ra tay đều là những chỗ hiểm yếu.
Lúc Nhã Kỳ vẫn còn đang thẫn thờ thì Viên Phong đã lại té lên đất lần nữa. Người xung quanh nhìn bộ dạng thảm hại của Viên Phong không phát ra tiếng động nào, bỗng có tiếng nữ sinh thét chói tai. “Hà Thích đánh người mà cũng đẹp trai quá đi mất.”
Hà Thích giải quyết xong thì dắt Nhã Kỳ rời đi, cô há hốc mồm, “Hà, Hà Thích, bộ dạng này của anh trông rất bạo lực.”
“Nói chuyện bằng quả đấm thì cần phải có vốn liếng phải không?” Hà Thích nhẹ nhàng cười, nụ cười ấm áp giống như lúc ban đầu, quét sạch mây đen, “Không ai có thể bắt nạt em, lần này em làm tốt lắm.”
“Cậu ta có thể lại tìm anh gây phiền toái không?”
“Tên đó có lá gan đó ư.” Hà Thích nói rất đơn giản, đối với mấy việc trả thù thế này anh không thèm để ý chút nào. Nhã Kỳ không nhịn được lại nhìn Hà Thích, anh trừng cô một cái, “Làm gì?”
“Hà Thích, nhìn có chút hung…”
Hà Thích híp mắt cười nhìn cô, “Như vậy à?”
“Thật là ngốc…”
Nhã Kỳ cùng đi ăn với Hà Thích, cô than thở nói, “Nơi nào có Hà Thích thì nơi đó có khói súng.”
Hà Thích phì cười, gắp một miếng gan heo nhét vào miệng cô, “Vậy em có còn muốn gia nhập nơi khói súng này không?”
“Đây là một vấn đề rất khó trả lời.” Nhã Kỳ chống cằm nói, “Để em suy nghĩ lại có nên rút lui toàn thân vào lúc này không.”
Hà Thích cầm đôi đũa kẹp mũi cô, “Em lui hả, lui hả, em mà lui anh sẽ bắt trở lại.”
“Thật ra cũng không có gì.” Nhã Kỳ lại nghiêm túc nói, “Ngay cả đàn ông cũng không đánh lại em huống chi phụ nữ. Em đột nhiên phát hiện vũ lực có thể giải quyết được rất nhiều thứ.”
Hà Thích đồng ý gật đầu một cái, lại gắp thức ăn bỏ vào chén cô, “Ăn nhiều chút đi, thêm chút thịt thì khi gặp chuyện có thể lấy thịt đè người rồi.”
Nhã Kỳ ==!
Hết chương