“Nhưng anh nghĩ anh vẫn phải nói.” Hà Thích nhướng mày nháy mắt, chống cằm nhìn cô, giọng điệu bỗng trở nên thận trọng: “Anh rất ít khi nói ba chữ này với người khác, dường như chưa từng nói bao giờ.”
“Thật sự không muốn nghe à, bỏ qua lần này anh không bao giờ nói nữa đâu nhé.” Nhã Kỳ tay cầm bình nước dùng sức nắm chặt, đầu càng lúc càng cúi xuống, cô lắp lắp nói: “Anh, anh không cần nói em nghe đâu.” “Những lúc như thế này em lại muốn làm đã điểu?”
“Anh có thể đừng dựa vào em gần như vậy không, ngồi dịch ra một chút đi.” Đầu Tạ Nhã Kỳ gần như đã vùi hẳn vào hai chân. Hà Thích được đà làm tới dựa vào cô càng ngày càng gần, dùng tay chọt chọt đầu cô, cô không khỏi xấu hổ nói to: “Em đã nói rồi, em không muốn nghe, không muốn nghe không muốn nghe!”
“Hai người đang làm gì vậy?” Đối với động tĩnh phía sau Nhã Tĩnh biết rõ như lòng bàn tay, ở trong lòng cậu, cậu thấy chị gái của mình là vạn năng, dường như không có gì có thể làm chị ấy tức giận, vậy mà cứ hễ là chuyện có liên quan tới Hà Thích là biến thành một bộ dạng yếu đuối, chả có tí sức lực nào. Cậu cầm một nắm hạt óc chó từ trong túi xách đưa tới trước mặt Nhã Kỳ: “Nào nào, ăn nhiều một chút, lần này trước khi đi Chu Thăng Thăng mang theo rất nhiều.”
Hà Thích buông Nhã Kỳ ra, có chút bất mãn nhìn Nhã Tĩnh nói: “Cậu tới chả đúng lúc gì hết.”
Nhã Tĩnh đi tới trước mặt Hà Thích, xách cổ áo cậu ta lên giả vờ đấm cậu ta hai đấm, sau đó quay đầu lại nói với Nhã Kỳ: “Nhã Kỳ, lúc chị bắt nạt em trâu bò lắm mà, vậy mà trước mặt Hà Thích sao vô dụng như vậy, cậu ta bắt nạt chị, chị cứ đánh cậu ta giống như thế này này.”
“Ồ”, Nhã Kỳ thấp giọng kêu lên một tiếng, khuôn mặt cô đỏ bừng nhưng vẫn không dám giơ tay lên đánh anh. Nhã Tĩnh kêu lên, không chút nghiêm chỉnh nói: “Qúa vô dụng, quá vô dụng, thật là mất hết mặt mũi nhà họ Tạ chúng ta, mặc kệ chị đấy.” “Cô ấy không nỡ đánh tớ.” Hà Thích ôm lấy vai Nhã Kỹ cười rất chi là đắc ý, Nhã Tĩnh cũng không thèm nói gì thêm. Lúc sau Nhã Kỳ chịu ăn hạt óc chó, Hà Thích mới yên tĩnh cầm mấy hạt ăn thử, cũng không tệ.
Xe lửa tới thành phố F đã gần sáu giờ tối, vào lúc này sắc trời vẫn còn sáng. Một nhóm bốn người trước tiên đi tới một góc của khách sạn, đặt hành lí xuống, Nhã Tĩnh cùng các thành viên khác trong ban nhạc tập hợp lại. Đây là lần đầu tiên cô gặp đầy đủ các thành viên trong ban nhạc, ngoại trừ một cô bé, thì những người còn lại đều là con trai ăn mặc theo xu hướng quái lạ, trên người đeo rất nhiều các vòng trang sức làm bằng kim loại, dưới ánh đèn lấp lánh cả một vùng rộng. Nhã Kỳ nhìn bọn họ, rồi quay sang nhìn Nhã Tĩnh cùng Chu Thăng Thăng, đột nhiên phát hiện ra hai người này ăn mặc quả thực là quá ngoan ngoãn, cô thấp giọng hỏi: “Nhã Tĩnh thường ngày em với bọn họ đều ăn mặc như thế này à?”
Chu Thăng Thăng nghe thấy Nhã Kỳ hỏi như vậy, thì nở nụ cười bí hiểm, “Chị Nhã Kỳ, hôm chúng em diễn, chị nhất định phải đi xem, đến lúc đó chị sẽ thấy phong cách thật sự của bọn em.”
“Ừ, được.” Nhã Kỳ gật đầu một cái, chuẩn bị nói tiếp thì Nhã Tĩnh đã lôi cô tới trước mặt, giới thiệu cô với bạn bè của cậu: “Xin giới thiệu với mọi người, đây là Nhã Kỳ, em gái sinh đôi thân ái của tớ.” Sau đó hướng về Hà Thích đứng ở phía sau, Nhã Tĩnh giới thiệu tiếp: “Còn đây là oan gia của em gái tớ.”
Hà Thích vô cùng tự nhiên thoải mái, nở nụ cười đầy mê người, đem Nhã Kỳ đang ở trước ngực Nhã Tĩnh kéo ngược trở về trong lòng mình, một lòng chứng minh cho mọi người thấy cô là của anh.
Bộ dạng lúc này giống như chả có vấn đề gì: “Tôi là Hà Thích, Nhã Kỳ, là… oan gia của tôi.”
Bởi vì Nhã Tĩnh cùng ban nhạc còn đang bàn bạc, Hà Thích lấy cớ đói bụng, lôi Nhã Kỳ đi tìm chỗ ăn trước. Hà Thích cao hơn Nhã Kỳ rất nhiều, vô cùng dễ dàng choàng tay qua vai cô, cười mờ ám, “Nhã Kỳ, em muốn ăn cái gì?”
“Không quen thuộc đường ở đây, cũng không biết ăn cái gì nữa.” Nhã Kỳ muốn bỏ tay Hà Thích xuống, nhưng tay anh cứ kiềm chặt lại, làm cô không cách nào hất ra được.
“Chỗ này chả có gì thú vị, nhiệt độ cũng xuống thấp, tối về chúng ta nghiên cứu xem, ngày mai đi chơi chỗ nào.” Hà Thích vừa nói, vừa quan sát xung quanh, bụng đói cồn cào mà vẫn chưa tìm được quán ăn nào tốt. Nhã Kỳ đột nhiên dừng lại, hít hít mũi nhìn sang quán bánh bao chiên bên cạnh, “Em muốn ăn bánh bao chiên.”
Hà Thích nhìn quán ăn đối diện, nhíu mày, “Nhìn quán bé như thế này, khẳng định ăn không ngon.” Hà Thích tiếp tục lôi cô đi về phía trước, Nhã Kỳ không vui nhăn mặt lại, “Em chính là muốn ăn bánh bao chiên, bên trong rất nhiều người ăn, khẳng định ăn rất ngon.” “Món này còn nhiều thời gian, bây giờ rất đông người, nhìn xem còn không sạch sẽ, đi thôi đi thôi.”
“..” “Đi ăn mì thịt bò đi.” “Không muốn ăn” “Quán này thức ăn nhanh…?” “Qúa bẩn…” “Cháo thì sao?” “Không có hứng thú.”
“….Đúng là trẻ con, thật là tùy hứng.” Hà Thích bất đắc dĩ thở dài một tiếng, đi sang cửa hàng bên cạnh bán kẹo hồ lô, anh lựa cây kẹo hồ lô đẹp nhất nhét vào tay cô, xoa đầu cô tức giận nói, “Đi thôi, chúng ta quay lại.”
Nhã Kỳ cúi đầu cắn một miếng, thật ngọt.
Quán bánh bao chiên quả thực rất nhỏ, nhìn xung quanh xem ra cũng không đến nỗi, bước vào quán trên mặt đất cảm thấy dính dính, xem ra quán ăn này buôn bán rất tốt. Bên trong quán rất đông, bất quá vận khí bọn họ không tệ, vừa vặn có một đôi tình nhân trẻ đi ra, vừa đúng lúc cho bọn họ một chỗ ngồi.
“Em muốn ăn mười cái, anh muốn mấy cái?” Nhã Kỳ thấy Hà Thích ngồi trước mặt cô không vui, cô cười sáng lạn lại cảm thấy ngượng ngùng.
Cô quay sang cười với anh, “Hai mươi cái có đủ không?”
“Đủ.” “Vậy anh muốn uống cái gì, em muốn uống thạch, anh thì sao?” “Tùy em.”
“Ba mươi cái bánh bao chiên, hay ly thạch, cảm ơn.” Nhã Kỳ ngẩng đầu lên nói với người phục vụ xong, lại khẽ nói với Hà Thích: “Lần trước em nghe bạn học nói, quán bánh bao chiên này là quán ăn lâu đời, quán này nổi tiếng nhất ở đây.”
Hà Thích vốn không muốn để ý tới cô, hiển nhiên thấy cô hiếm khi ở trước mặt anh lộ ra khuôn mặt tươi cười như vậy, chậm rãi nói, “Thế nhưng anh vẫn cảm thấy quán mì bò đối diện kia ăn ngon hơn.”
“Vậy lát nữa em cùng anh đi qua đó ăn khuya đi.”
“Ừ, được.” Hà Thích trả lời xong nheo mắt lại, luôn luôn thấy cô thay đổi thất thường sáng nắng chiều mưa, thật ra thì đối phó với cô rất dễ. Cứ thỏa mãn yêu cầu của cô trước, làm cho cô cao hứng sau đó yêu cầu lại, cảm thấy như vậy cũng rất tốt.
Bánh bao chiên mang lên rất nhanh, nước chấm ở đây pha thêm giấm đặc biệt ngon. Nhã Kỳ đang đói bụng lại được ăn món ăn mình chọn, cho nên ăn rất ngon miệng: “Anh có muốn gọi thêm mấy cái nữa không?”
Thật ra Hà Thích ăn rất ngon miệng, mà vẫn giả vờ làm ra một bộ dạng khó chịu, không nói câu nào nhanh chóng cầm nốt mấy cái cho vào miệng mình. Nhã Kỳ ăn tương đối chậm, vừa cúi đầu xong ngẩng đầu lên, cái đĩa đã trống trơn, cô trợn mắt há miệng: “Anh cướp đồ ăn của em không phải là lần đầu!”
Hà Thích cười xấu xa, bình thản đáp, “Anh rất vui lòng.”
Nhìn thấy Nhã Kỳ vẫn chưa ăn no, Hà Thích gọi thêm mười cái. Hai người ăn uống no nê, cảm giác mệt mỏi và đói bụng lúc trước hoàn toàn biến mất, cảm thấy rất thỏa mãn. Hai người đi ra khỏi quán bánh bao chiên, Hà Thích cầm tay cô kéo đi rất tự nhiên, khách du lịch ở đây không đông đúc giống như ở các thành phố lớn.
Ánh đèn lên rực rỡ, dường như không còn không khí nóng bức của ban ngày, gió mát hiu hiu thổi vào người vô cùng thoải mái. Đột nhiên Hà Thích nghiêng đầu nhìn cô, dưới ánh đèn nửa bên gò má cô như ẩn như hiện, đôi môi thỉnh thoảng cười nhẹ nhàng, hiện ra vẻ yên bình và khoan thai, “Nhã Kỳ.”
“Cái gì?” “Xin lỗi” Hà Thích nhẹ nhàng nói, “Ba chữ anh muốn nói với em là xin lỗi em.”
“Hả?” Nhã Kỳ cảm thấy không tin vào tai mình, kinh ngạc há to miệng, con mắt trợn tròn lên, “Anh nói cái gì….?”
Anh nhẹ nhàng ôm cô vào trong lòng, “Anh không nên nổi nóng với em, không nên ỷ vào tình cảm em dành cho anh mà bắt nạt em, nếu như lúc trước anh khiến em buồn, cho anh xin lỗi.”
Nhã Kỳ một câu cũng không nói nên lời, cứng ngắc ở trong lòng anh. Dường như câu xin lỗi này làm cô cảm thấy bất ngờ hơn rất nhiều so với câu anh yêu em. Cô ở trong lòng anh im lặng, một lúc sau mới thấp giọng nói: “Em tha thứ cho anh.” Bản thân cô là một người dễ mềm lòng, huống chi trước mắt cô là người con trai cô đã thầm mến nhiều năm.
“Vậy sau này anh sẽ không bao giờ bắt nạt em nữa chứ?” Nhã Kỳ đỏ mặt, nhưng vẫn ngước đầu nhìn anh, con mắt cô rất sáng ở dưới ngọn đèn như chiếu ra vô vàn ánh sáng kì lạ.
Hà Thích suy nghĩ một chút rồi lắc đầu, khuôn mặt vẫn điển trai như vậy: “Không đâu, sau này anh sẽ bắt nạt em nhiều hơn nữa.”
Anh cúi đầu không chút do dự chiếm lấy bờ môi cô. Từ đầu toàn thân cô cứng ngắc, lúc này gần như không đi chuyển tí nào, trong lòng cô đang cuộn trào như sóng biển, quên cả hô hấp. Anh hôn cô rất nhẹ nhàng, từng chút từng chút ở trên đôi môi cô nhẹ nhàng chà xát, thấp giọng nói: “Mở miệng ra.”
Chưa bao giờ có giây phút cảm thấy rung động như vậy, hai tay Nhã Kỳ dùng sức lôi kéo vạt áo anh, môi bướng bỉnh ngậm chặt, đầu óc cô bây giờ trống rỗng, chỉ cảm thấy không nên nghe theo lời anh.
Hà Thích không phải là người có tính nhẫn nại, anh dùng răng cắn môi dưới của cô một cái: “Lúc không cho em chủ động em lại đi chủ động, để em chủ động em lại choáng váng.” Nhã Kỳ bị đau, khẽ kêu lên một tiếng, đôi môi run rẩy khẽ mở. Đầu lưỡi Hà Thích cứ thế tiến vào, theo bản năng cuốn lấy sự mềm mại của cô, giống như từ rất lâu anh đã muốn làm như vậy.
Nhã Kỳ đứng im một chỗ tùy ý anh hôn, chân đứng có chút không vững, chủ động vươn tay ra ôm chặt eo anh. Không biết qua bao lâu, Hà Thích mới thả cô ra, cúi đầu nhìn gương mặt đỏ bừng của cô, miệng thở gấp liên tục, ánh mắt anh nhìn cô càng lúc càng ôn nhu “Không có lời gì muốn nói với anh sao?”
Cô vẫn bướng bỉnh cố ý hỏi: “Đây là nụ hôn đầu của anh à?”
“Anh cũng muốn nói với em như vậy.” Hà Thích đắc ý nhướng lông mày, tay nâng mặt cô lên: “Em nói lại lần nữa xem nào?” Lần thứ hai anh cúi xuống tiếp tục hôn cô.
Hà Thích đột nhiên tiến lên, đem Nhã Kỳ ấn chặt vào cây cột đèn đường, không chút khoan nhượng hôn cô thật lâu.
Sau khi Nhã Kỳ hoàn hồn, thấy mọi người xung quanh đều đang nhìn bọn cô, cô lùi một bước thiệt dài, hét lên một tiếng, quay đầu bỏ chạy. Hà Thích đứng tại chỗ cười nhìn cô chạy trốn một quãng khá dài, anh mới bắt đầu đuổi theo cô, rất nhanh anh đuổi kịp cô, lôi cổ áo cô lại, “Thẹn thùng à? Không để ý đến anh nữa sao?”
Nhã Kỳ cúi đầu a một tiếng, trong lòng có một loại cảm giác không tên, càng nhiều hơn chính là cảm giác vui mừng, cô đã được bù đắp xứng đáng.
Cô ngẩng đầu nhìn anh: “Anh có đi ăn mì thịt bò không?”
Hà Thích giơ tay, sờ lên môi sưng đỏ của cô, “Sưng lên rồi.”
Cô cười khúc khích, “Không ăn thì em đi về.” Cô lau mặt một cái, trên trán đều là mồ hôi, không biết do sợ người khác nhìn thấy hay là do mắc cỡ, cũng có thể là do lúc nãy chạy quá nhanh. Cô tự nhiên đi về phía trước, Hà Thích hai tay để trong túi quần nhìn cô cười, chậm rãi đi theo phía sau cô, “Nhã Kỳ em lại thẹn thùng sao? Xấu hổ à?…”
“Hà Thích, anh không biết xấu hổ.” Nhã Kỳ bị lời nói của anh làm cho bực bội, quay đầu lại nhìn anh hét to.
“Đúng, anh không biết xấu hổ, có muốn tiếp tục nữa không?”
Nhã Kỳ giống như con thỏ chạy nhanh hơn.
Lúc hai người trở lại khách sạn, bọn Nhã Tĩnh đều không có ở đây. Nhã Kỳ lấy điện thoại di động ra mới phát hiện không biết Nhã Tĩnh gửi tin nhắn cho cô từ lúc nào, đại ý nói bọn họ ở lại luyện tập, buổi tối sẽ trở về muộn. Hà Thích kéo Nhã Kỳ đến phòng của mình, “Vậy thì vào phòng anh coi tivi, chỗ anh có ít đồ ăn ngon.”
Nhã Kỳ ừ một tiếng, đi theo vào phòng anh. Cô ngồi bên cạnh Hà Thích, Hà Thích cầm một miếng sôcôla đưa tới miệng cô, cô cắn một miếng, bất mãn anh đổi kênh, “Em muốn xem phim thần tượng.”
“Phim thần tượng cái gì, không cho xem.”
“Không cho xem thì em đi về.”
“Được rồi cho em xem là được chứ gì, nhưng mà tới đây anh hôn một chút.” Hà Thích quay sang hôn cô hai cái, còn liếm sạch sôcôla dính trên khóe miệng cô.
Coi tivi một lúc, đột nhiên một tiếng hét chói tai vang lên từ gian phòng bên cạnh. “A a a a a, chồng ơi, cứu mạng….” “Ừm, chồng ơi, dùng sức…”
Nhã Kỳ hóa đá. Ở đây hiệu quả cách âm cũng quá kém đi….
Hết chương