Không có câu nói nào có thể khiến Nhã Kỳ sửng sốt hơn lời nói vừa rồi, trong chốc lát những rung động đã mất đi lại nảy mầm trở lại, giống như có vô số con bọ đang nhảy nhót trong lòng cô, vừa ngứa lại vừa hoảng hốt. Trên người Hà Thích có một mùi hương nhẹ nhàng thanh nhã, lúc này đây nó đang quanh quẩn ở bên chóp mũi cô. Nhã Kỳ cảm thấy không thoải mái, giãy giụa muốn thoát ra, nhưng lại khiến Hà Thích ôm càng chặt, anh hùng hồn nói, “Đừng nhúc nhích, để anh ôm một chút.”
Nhã Kỳ nghĩ, bản thân mình luôn chẳng có cách nào khống chế được khi đứng trước mặt anh, cho dù cô đã cố hết sức giả vờ như quên được.
Ba phút sau, Nhã Tịnh bịch một tiếng mở cửa ra, cậu trông thấy hai người kia đang ôm nhau trong phòng, thiếu chút nữa cặp mắt cũng rớt ra ngoài mất, cuống quít đóng cửa lại lần nữa. Vốn toàn bộ đều chỉ là suy đoán trong đầu cậu, cuối cùng hôm nay lại biến thành sự thật.
Nhã Kỳ bị Nhã Tịnh làm cho giật mình, cô nhanh chóng đẩy mạnh anh ra, dường như Hà Thích còn muốn nói gì đó thì thấy cô đã bước nhanh tới cửa, mở ra cho Nhã Tĩnh đi vào. Nhã Tịnh nhìn thoáng qua khuôn mặt đỏ bừng của Nhã Kỳ, lại liếc thấy nụ cười vẫn bên môi Hà Thích, khuôn mặt thâm trầm đánh mạnh lên ngực Hà Thích một đấm, “Thằng nhóc được đấy, đoạt mất công chúa nhà này từ lúc nào vậy hả?”
Hà Thích buồn bực hừ một tiếng, ánh mắt vô tội như tỏa ra thứ ánh sáng lung linh, anh nở nụ cười cực kì thuần khiết, “Vừa mới thôi.”
Nhã Kỳ vững lại tinh thần, tim đập nhanh cũng dần dần bình ổn, cô không thèm nhìn ai lại ngồi xuống trước bàn máy tính lần nữa, thản nhiên nói, “Chỉ là một cái ôm thôi mà, chẳng nói lên được điều gì cả.”
Nhã Tịnh liếc nhìn Hà Thích, nhíu mày, ngừng một chút, sau đó cậu lại há to miệng, “Nhã Kỳ, thật ra Hà Thích chẳng có gì tốt cả, thật đấy, chị xem đôi mắt hoa đào kia đi, nhìn thế nào cũng biết là loại chơi bời trăng hoa. Ý của em là, chị vẫn còn nhỏ.”
Hà Thích không nói lời nào, anh tới gần Nhã Kỳ, ngang nhiên sờ mặt cô, cười vô cùng đắc ý, “Nhã Kỳ, thẹn thùng thế này, có phải em đang rất kiềm chế đúng không?”
Nhã Tĩnh hất bàn tay của Hà Thích ra, trừng mắt, “Đừng có động tay động chân, Nhã Kỳ vẫn còn là thiếu nữ đấy.” Ảo não, phiền muộn, 囧 đủ các loại biểu cảm đều hiện hết trên mặt Nhã Kỳ, cô nói, “Hai người có thể ra ngoài một lúc được không, phiền quá đi.”
Nhã Tịnh thấy Hà Thích không định đi, vẫn đứng ì tại chỗ, thế là cậu mạnh mẽ kéo anh ra ngoài. Nhã Kỳ nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, trong chốc lát cô không tìm được cách nào để giải tỏa, vùi thẳng mặt mình vào hai bên cánh tay. Cô nghĩ, có lẽ cả đời này mình sẽ không thể quên được Hà Thích nữa rồi, đã yêu một người như vậy, để có thể rung động một lần nữa với người thứ hai thì quả là rất khó. Cô vẫn luôn tìm lý do để buông tha Hà Thích nhưng chẳng có cách nào, chỉ cần khẽ dựa gần anh, nhìn thấy anh, trong mắt cô luôn luôn chỉ có mình người đó. Vốn dĩ cô không thể chống lại sức hấp dẫn từ anh. Có thể là cô sợ, cô sợ trong mối tình này mình là người yêu trước họ, cho nên sẽ luôn nằm thế yếu. Lần trước khi Hà Thích thổ lộ thật ra cô không quan tâm là bao, tình cảm không phải là hàng hóa, cô cũng không cần anh phải bố thí hay thử yêu mờ mịt, cô không thể giao hết lòng mình toàn bộ trước mắt anh chỉ vì người đó không cam lòng.
Mấy năm nay vì anh, lúc nào cô cũng chỉ lo được mất, tâm trạng rối loạn vô số lần, nhiêu đó cũng đã khó chịu rồi. Hôm nay hai người lại xác nhận quan hệ, cô nhất định không thể chịu thua nữa, nếu chẳng may lại thua, thế thì chắc chắn mãi mãi cũng không cách nào quay đầu lại được.
Nhã Kỳ khát nước quá nên buồn bực ra ngoài rót nước uống, mẹ đã ra ngoài từ lâu, Hà Thích và Nhã Tịnh đang chơi đua xe Need for Speed của Wii, hai người chơi vô cùng hào hứng, hết đứng lại đạp chân lên bàn. Hà Thích thấy Nhã Kỳ đi ra thì ném luôn tay cầm điều khiển, một tay kéo cô, “Nhã Kỳ, chúng ta đi ăn kem đi.”
Nhã Tịnh một bên vẫn còn vừa giẫm vừa nhảy, cậu buồn bã nói, “Nhã Kỳ à, chị lớn rồi nên tự mình quyết định đi, nhưng mà chị phải nhớ kỹ, chị vẫn còn là “hoàng hoa khuê nữ” đấy.”
Nhã Kỳ cúi đầu suy nghĩ trong chốc lát rồi toét miệng cười, “Đi ăn kem thôi.”
Nhã Kỳ đi theo Hà Thích ra ngoài cửa, vừa xuống tới tầng, Nhã Kỳ đã nắm lấy góc áo của Hà Thích, “Hà Thích, anh bị cái gì nhập vào người à? Đột nhiên lại ánh mắt mong chờ chạy tới, còn hành động mập mờ như vậy nữa, làm em vừa mừng vừa lo đấy”.
Hà Thích vỗ đầu cô, cười xấu xa nói, “Đột nhiên cảm thấy em rất đáng yêu, thế thôi.”
Nhã Kỳ nhếch miệng không muốn nói tiếp, Hà Thích kéo tay cô đi tới nơi đỗ xe, cô nhìn chằm chằm vào nơi hai bàn tay đang nắm với nhau, khóe môi cong lên không kìm nén được, tuy nhiên một lúc sau cô lại bắt đầu khinh bỉ chính mình không kiên định.
Hà Thích chở cô đi đến một cửa hàng đồ ngọt, Nhã Kỳ nói, “Em muốn một bánh phô mai trà xanh với một cốc nước chanh.”
“Hai bánh phô mai trà xanh, cảm ơn.” Hà Thích nói với nhân viên phục vụ đang bước tới, đợi khi người phục vụ đi khỏi, anh lại vươn tay ra sờ lên đầu của cô, “Tóc cắt ngắn rồi, trông đẹp đấy.”
Nhã Kỳ muốn đẩy tay anh ra, nhưng tay của Hà Thích lại như thể cố định trên đầu cô, không hề nhúc nhích, trên cánh tay trắng nõn xuất hiện thêm một vết tay sưng hồng, Nhã Kỳ cố gắng tách tay anh ra, anh vẫn ngồi im không động đậy, nhìn tay cô, tiếp tục cong môi cười, Nhã Kỳ tức giận, “Hà Thích, làm vậy thú vị lắm sao?”
“Ừ, thú vị.” Hà Thích nghiêm trang gật đầu, đúng lúc này nhân viên phục vụ đưa bánh đến, anh mới rụt tay lại, nói rõ thêm lần nữa, “Nhã Kỳ, anh rất nghiêm túc.”
Tạ Nhã Kỳ cúi đầu ăn bánh, lúc ngẩng đầu lên lại phát hiện Hà Thích vẫn đang nhìn mình, cô xấu hổ cúi thấp đầu ngay lập tức, làm Hà Thích bật cười. Tạ Nhã Kỳ cảm thấy bản thân mình lúc này giống như một con kiến bị Hà Thích trêu đùa, muốn đứng muốn nhảy đều bị anh kiểm soát, đột nhiên cô cũng phát hiện ra, kỳ thật yêu thầm không phải là khổ nhất, mà khổ nhất chính là khi đối phương biết rõ bạn thích anh ta mà vẫn còn chơi trò mập mờ như vậy.
Nhã Kỳ sợ nóng, ăn xong cũng không định đi ra ngoài. Vừa lúc có tin nhắn đến, cô bèn dứt khoát cúi đầu nghịch điện thoại, bỏ qua ánh mắt Hà Thích đang nhìn chằm chằm vào mình bên đối diện. Sớm biết thế này đã không ra ngoài cùng anh, ai mà chịu được kiểu nhìn như vậy chứ, cảm giác như kiểu đang ngồi trên hàng vạn cây châm vậy đấy. Ngay lúc Nhã Kỳ còn đang nhắn tin, Hà Thích liền hỏi thăm dò, “Dạo gần đây em đều không lên mạng viết về anh.”
“Em đang bận thi, không rảnh.” Ngón tay Nhã Kỳ hơi ngừng lại, dường như muốn nhấn mạnh thêm, cô nói tiếp, “Hơn nữa cũng chẳng có cái gì hay để viết.”
Ánh mắt Hà Thích lóe lên tia thất vọng, anh nhếch môi đua tay cướp lấy điện thoại cô đang cầm.
“Anh làm gì vậy?” Nhã Kỳ thở hổn hển, tức giận từ nãy tới giờ cũng bộc phát ra ngoài, thật lòng cô rất muốn đánh người rồi. Hà Thích tùy ý liếc xem tên đối tượng mà cô đang gửi tin rồi thở dài một hơi, “Anh kiểm tra xem thử em có lưu đúng số anh không thôi mà.”
Lúc này Nhã Kỳ chỉ hận không thể một tay cầm cái ly trước mặt đánh cho Hà Thích bất tỉnh luôn, cô nói, “Hà Thích anh thật quá vô vị.”
Hà Thích trả lại điện thoại di động cho cô, nói một cách nghiêm túc, “Lưu rất chuẩn, có thể gọi được rồi.” Khóe môi Nhã Kỳ run rẩy, nắm tay siết chặt, các đốt ngón tay kêu răng rắc, “Hà Thích, anh đừng ép em.”
Hà Thích hơi nhếch khóe môi, không biết từ lúc nào anh bắt đầu thích trêu chọc làm cho cô phát khùng. Trong mắt anh, Nhã Kỳ vẫn luôn là một cô gái yên lặng, cứng nhắc không bao giờ nổi giận, âm u trầm lặng, trước mặt anh cô vẫn luôn cúi đầu, bướng bỉnh nhếch môi, vì thế hầu như chả bao giờ anh liếc mắt tới cô. Vậy mà đột nhiên lại có một ngày, anh phát hiện ra cô có đôi mắt trong sáng nhất mà anh từng thấy, lúc tức giận miệng sẽ vểnh lên, nhìn cực kì đáng yêu.
“Ngồi mãi ở đây cũng thấy nhàm chán quá, chúng ta ra ngoài dạo chơi đi.” Hà Thích nói xong thì kéo Nhã Kỳ ra ngoài thẳng, nhiệt độ ngoài trời vô cùng nóng bức, cánh tay Hà Thích vòng quanh vai Nhã Kỳ, nửa ôm cô vào ngực. Nhã Kỳ liên tục giãy giụa, “Nóng sắp chết rồi, anh đừng đứng sát vào em như thế.”
“Em mặc như vậy rồi còn cứ uốn éo lộn xộn trong ngực anh, không muốn sống nữa sao?” Tiếng quát của Hà Thích hơi lớn, cả người Nhã Kỳ cứng đờ, cô cao giọng gào thét với anh, “Mặc thế này thì sao, thế kia thì thế nào?”
Hà Thích nhìn từ trên cao xuống, từ từ đưa tay kéo cổ áo cô lên trên một chút. Nhã Kỳ lập tức hóa đá, anh, anh, anh, anh đang làm cái gì vậy?!
“Ah ah ah ah ah! Hà Thích, anh đúng là cái đồ không biết xấu hổ!” Cô giẫm mạnh chân lên đôi giày trắng của anh, vội vàng bỏ chạy. Chân Hà Thích lại dài, bước vài bước đã đuổi kịp cô ngay, anh giữ chặt khuỷu tay, xoay người cô lại đối diện với mình, mặt dần dần tiến sát, anh nói khẽ, “Nhã Kỳ, em đỏ mặt.”
“Anh chết đi! Chết đi! Chết đi!” Nhã Kỳ vô thức che kín ngực mình, “Em ghét anh, anh cút ngay đi.”
“Thật ra em cũng không ghét anh đúng không?” Hà Thích nghiêm túc hỏi, nắm chặt lấy cô như sợ cô chạy mất.
“Anh cực kì đáng ghét.” Cô cúi thấp đầu, lông mi dài chớp chớp, miệng nói càng cố chấp.
Hà Thích tiến lên phía trước một bước, ôm cô vào trong ngực, “Lần trước anh còn nghĩ là em ghét anh thật, sau này mới biết hóa ra cô gái nào cũng nói như thế với người mình thích.”
“Em…”
“Em không cần nói gì cả, anh hiểu!”