Cuộc gặp gỡ đầu tiên của Mễ Thẩm và Lục Vân Chiêu là ở hậu trường lộn xộn.
"Xin chào." Mễ Thẩm đi tới trước mặt Lục Vân Chiêu đang mặc trang phục lộng lẫy: "Tôi tới giúp em điều chỉnh vòng cổ."
Khi đó, Lục Vân Chiêu mới nở rộ tài năng, dựa vào tác phẩm đầu tiên đoạt được hình tượng, chuẩn bị đeo vòng cổ ngàn vạn lên sân khấu nhận giải thưởng.
Thiết kế của vòng cổ là không đối xứng, góc nghiêng có sự chú ý, cô ấy theo lệnh của ông chủ đi tới phục vụ cho người này ở hậu trường cũng là một hình tượng mới của các ngôi sao.
Cô ấy từ xa đã nhìn thấy Lục Vân Chiêu ngồi ở đây, nguyên nhân không phải là gương mặt rạng rỡ bắn ra bốn phía, mà là ánh sáng của vòng cổ và đá quý rõ ràng bị lệch.
Lần đầu tiên tham gia hoạt động như vậy, Mễ Thẩm không muốn phạm sai lầm, toàn bộ tâm trí đều đặt ở châu báu.
"Được." Lục Vân Chiêu dường như chú ý tới tầm mắt của cô ấy chếch đi nên vẫy vẫy tay.
Ánh mắt Mễ Thẩm bị hấp dẫn qua.
Mắt Lục Vân Chiêu sáng như sao, khóe môi nở nụ cười rạng rỡ, dùng giọng nói mềm mại nghiêm túc hỏi: "Chị tên gì vậy?"
Mễ Thẩm không có hứng thú gì, vội vàng bắt tay vào làm việc, cô ấy ngồi xổm xuống điều chỉnh giúp, cố gắng không để cho Lục Vân Chiêu mặc váy dài cúp ngực cảm thấy bị quấy nhiễu.
Trong nháy mắt khoảng cách rút ngắn, Lục Vân Chiêu theo bản năng che ngực, phát hiện cô ấy ngồi xổm xuống thoáng kinh ngạc: "Em không mệt sao?"
Tất nhiên là mệt rồi.
Chạy đông chạy tây một hồi, hai chân Mễ Thẩm hơi bủn rủn, ngồi xổm xuống đã đủ khó chịu rồi, còn phải giẫm lên sàn nhà núp sau hậu trường, vòng qua làn váy Lục Vân Chiêu đi tới bên cạnh.
"Không mệt." Cô ấy sẽ không kể khổ trước mặt khách hàng, cô ấy chà xát tay để đầu ngón tay lạnh lẽo mang theo chút ấm áp từ từ điều chỉnh vòng cổ.
Lục Vân Chiêu thu hành động thân thiết của cô ấy vào trong mắt, sai bảo trợ lý bên cạnh: "Rót một ly nước ấm."
"Được." Trợ lý vội vàng đi.
Lúc trợ lý bưng nước ấm đến, Mễ Thẩm đã điều chỉnh xong vòng cổ, đi về phía trước xem thử cũng không có vấn đề gì nữa.
"Uống chút nước đi." Lục Vân Chiêu ra hiệu bảo trợ lý đưa lên.
"Không cần, cám ơn." Mễ Thẩm nhìn đồng hồ đeo tay, nghĩ phải xác định châu báu của một vị khách sắp ra sân khấu như thế nào: "Tôi còn có việc, xin lỗi không tiếp em được."
Cô ấy không nhìn Lục Vân Chiêu lần nữa mà xoay người rời đi.
Sau đó, Mễ Thẩm xác nhận xong, quay đầu lại nhìn thoáng qua.
Lục Vân Chiêu không ngồi ở chỗ cũ mà đang xách làn váy dựa theo chỉ dẫn đi về phía trước, đường cong trên vai hoàn mỹ mê người, chào hỏi người khác sẽ hơi gật đầu ra hiệu, vừa ngẩng đầu lên, lại là tư thế kiêu ngạo không khiến người ta chán ghét.
Mễ Thẩm nghĩ đến lúc vừa rồi Lục Vân Chiêu vừa rồi hỏi tên cô ấy, nụ cười dịu dàng, giọng nói gấp gáp giống như đang cầu xin cô ấy chú ý.
Một diễn viên vạn người chú ý, tương lai rộng mở, vậy mà để ý tới người thiết kế nhỏ đi theo tiền bối làm việc sao?
Mễ Thẩm cảm thấy có lẽ mình đã nghĩ sai rồi, cô ấy đang muốn quay đầu lại bận rộn với công việc thì bị trợ lý của Lục Vân Chiêu ngăn lại.
Trợ lý nhét cho cô ấy một tờ giấy.
Trên đó viết phương thức liên lạc của Lục Vân Chiêu.
——
Tất cả mọi người đều cảm thấy, đường đi của Mễ Thẩm và Lục Vân Chiêu ở bên cạnh nhau gian khổ dài đằng đẵng.
Mễ Thẩm lại không nghĩ như vậy.
Cô ấy hẹn Lục Vân Chiêu một lần cũng không dễ dàng.
Lục Vân Chiêu đang trong giai đoạn thăng tiến sự nghiệp, hành trình quá bận rộn, hơn nữa hoàn cảnh không phù hợp lắm, nếu phơi bày tình yêu gần như sẽ tự hủy hoại tương lai, muốn ra ngoài gặp mặt một lần nhất định phải lựa chọn tỉ mỉ sắp xếp thời gian, còn phải báo cáo với trợ lý và người đại diện, mọi chuyện đều phải cẩn thận.
Mễ Thẩm phải nghe bảy tám lần từ chối, chịu đựng hai ba lần đến trễ hoặc vắng mặt mới có thể gặp Lục Vân Chiêu một lần.
Cô ấy có thể nhịn, bởi vì mỗi lần Lục Vân Chiêu nhìn thấy cô ấy đều vui mừng nhào vào lòng, nũng nịu gọi một tiếng "bà xã".
Nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Lục Vân Chiêu, cho dù thời gian gặp nhau rất ngắn ngủi, cô ấy cũng có thể duy trì khát vọng gặp mặt lần sau, bực bội gì đều tan biến.
Lần đầu tiên Mễ Thẩm cảm thấy con đường phía trước mờ mịt, là lúc ăn cơm với ba mẹ Lục Vân Chiêu.
Lục gia là gia đình làm diễn viên, ba mẹ là diễn viên có danh tiếng, truyền cho Lục Vân Chiêu vẻ xinh đẹp và tài năng của mình đồng thời cũng dốc hết sức lực che chở con gái, không để cho con gái chịu đựng chút tủi thân nào.
Cuộc sống của Lục Vân Chiêu thuận buồm xuôi gió, khuyết điểm duy nhất là cô ấy.
Nhiều người theo đuổi như vậy, cô ấy không được xếp hạng, nhiều nhất là gia đình có trình độ khá giả hoàn toàn không thể so sánh với Lục gia.
Mễ Thẩm ấn tượng nhất là mẹ Lục tươi cười nhẹ giọng hỏi: "Mỗi ngày tiếp xúc với nhiều đá quý đắt tiền như vậy, cháu có cảm giác gì không?"
Vấn đề này, Lục Vân Chiêu đã từng hỏi, một số bạn bè của cô ấy cũng đã từng hỏi, tất cả đều xuất phát từ sự tò mò.
Mễ Thẩm lại có thể nghe ra sự khinh bỉ của mẹ Lục, ánh mắt cô ấy đảo một vòng nhìn sợi vòng cổ phỉ thúy đắt tiền xinh đẹp trên cổ phu nhân, bình tĩnh trả lời: "Còn phải tùy tình huống nữa ạ, có đá quý có thể kích thích cảm hứng của cháu, có đá quý lại không thể, trong mắt của cháu chúng chỉ là một tảng đá mà thôi."
Cô ấy vừa mới rời khỏi phòng làm việc của tiền bối đơn đả độc đấu, chính là thời điểm nhạy cảm, ghét nhất bị người khinh thường.
Mễ Thẩm theo bản năng cãi lại, hùng hổ bức người, chọc cho sắc mặt của mẹ Lục biến đổi, phải uống một ngụm trà để kìm nén vẻ mặt khó chịu.
"Mẹ." Lục Vân Chiêu đúng lúc làm nũng giảng hòa: "Mỗi ngày Mễ Thẩm nhìn thấy rất nhiều đá quý, lần trước còn dạy con làm sao thưởng thức, vô cùng thú vị đó."
Mẹ Lục nhìn đôi mắt mỉm cười của Lục Vân Chiêu, thở dài, mở miệng nói chuyện tiếp ôn hòa hơn rất nhiều.
Mễ Thẩm cho là mình thắng.
Thật ra mẹ Lục chỉ là thấy sự vui vẻ của con gái mới khoan dung với cô ấy vài phần mà thôi.
Họ bí mật kết hôn, không có đám cưới, chỉ đơn giản là hai gia đình ăn tối với nhau.
Mễ Thẩm nhớ rõ sự lo lắng của ba mẹ mình trước mặt ngôi sao.
Cho dù là người bình thường, Mễ Thẩm vẫn không thích thái độ cao cao tại thượng của người Lục gia trước mặt người nhà mình, cô ấy âm thầm thề, nhất định phải làm thương hiệu của mình ngẩng đầu lên trước mặt mẹ Lục.
——
Sau khi kết hôn, Lục Vân Chiêu lén nộp đơn xin nhận con nuôi.
Mãi đến khi người của cơ quan nhận nuôi sắp tới, Mễ Thẩm mới biết được chuyện này, trong lòng sinh bất mãn và xảy ra cãi nhau với Lục Vân Chiêu: "Sao bây giờ em mới nói cho tôi biết? Chờ đã, những thứ em đã yêu cầu tôi ký trước đây là gì?"
Khoảng thời gian trước, Lục Vân Chiêu đối xử với cô ấy vô vùng tốt, nói gì nghe nấy, giả bộ hết cái này đến cái kia, thậm chí còn tốn mười mấy tiếng đồng hồ đến khách sạn tìm cô ấy tham gia triển lãm.
Mễ Thẩm cảm động, mơ hồ nhắm mắt ký giấy cam kết "Mãi yêu bà xã".
Lúc ấy say trong ngọt nào, nên cô ấy hết lòng tin tưởng Lục Vân Chiêu, bây giờ nghĩ lại, phát hiện lớn nhất cũng không phải là mất mát tài sản, mà là Lục Vân Chiêu tự chủ trương xin nhận nuôi con.
"Thật sự xin lỗi." Lục Vân Chiêu xin lỗi, ôm cô ấy nhẹ giọng nói: "Nhưng trước đó chị cũng từng nói muốn có con mà."
Mễ Thẩm bất mãn: "Tôi nói qua vài năm nữa.
Bây giờ chúng ta đang làm việc rất nhiều, chúng ta không nên có con."
"Em có thể đến chăm sóc." Lục Vân Chiêu có ý kiến riêng của mình: "Tuyệt đối sẽ không làm phiền chị."
Mễ Thẩm nhìn biểu cảm cầu xin đáng thương của Lục Vân Chiêu, mềm lòng: "Sao lại là làm phiền tôi chứ.
Chúng tôi đã kết hôn và tất nhiên chúng ta sẽ cùng nhau nuôi dạy con cái của chúng ta."
Cô ấy lo lắng vợ chồng đồng tính cũng không dễ dàng nhận nuôi được con cái, chỉ đành ôm một tia may mắn, phối hợp thật tốt với Lục Vân Chiêu.
Mễ Thẩm thật không ngờ mọi chuyện lại thuận lợi như vậy.
Lục Vân Chiêu tuyên bố rút lui khỏi showbiz, mỗi ngày đều cười ngây ngô với cô bé trong nôi.
Mễ Thẩm chỉ có thể tiếp nhận sự thật.
Cô bé tên là Mễ Giai Manh, lấy theo họ của cô ấy khiến cho Lục gia rất bất mãn.
Mễ Thẩm không phải là người quyết định, cô ấy thấy Lục Vân Chiêu – người được sinh ra đã giống như công chúa, hơn nửa đêm đứng lên tranh giành việc làm với bảo mẫu, nói không nên lời từ chối.
Lúc đặt tên cô ấy cũng hoàn toàn tôn trọng nguyện vọng của vợ mình, quay đầu lại đối mặt với ánh mắt khinh bỉ của ba mẹ vợ, cô ấy cam tâm tình nguyện bị chế nhạo.
Điều này rất đáng giá, ba mẹ cô ấy rất hạnh phúc, vợ cô ấy cũng vui vẻ, Mễ Giai Manh vẫn còn trong tã nghe được tên mới của mình, cô bé cười khanh khách.
Ban đầu, Mễ Thẩm không bận rộn như vậy, cô ấy tìm mọi cách về nhà cùng vợ, nhìn con lớn lên, hài lòng sống một cuộc sống hạnh phúc.
Dần dần, thương hiệu F phát triển lớn mạnh, Mễ Thẩm có tham vọng, bị biểu cảm săn sóc của Lục Vân Chiêu và nụ cười rạng rỡ của đứa nhỏ mê hoặc, cho rằng cuộc sống của gia đình đã hạnh phúc rồi nên cô ấy giảm bớt thời gian về nhà.
Lục Vân Chiêu chưa từng oán giận, Mễ Giai Manh cũng vậy, lúc đòi tiền sẽ nở nụ cười ngọt ngào gọi mẹ của cô ấy.
Nhưng cách ông trời thức tỉnh cô ấy quá tàn nhẫn.
Mễ Giai Manh trốn học, bỏ nhà đi, qua lại với những người không đàng hoàng, bị cuốn vào trong vụ án hình sự, còng tay cúi đầu sau cửa sổ thủy tinh, không dám đối mặt với các cô.
Lục Vân Chiêu khóc không thành tiếng, Mễ Thẩm giúp đỡ hỏi: "Con nói cho bọn họ biết chưa?"
"Vâng." Mễ Giai Manh thấp giọng đáp: "Con đã nói tất cả những gì con biết rồi."
"Không sao đâu, nhẫn nhịn một chút, mẹ nghĩ cách đón con ra ngoài." Mễ Thẩm an ủi.
Mễ Giai Manh cắn môi, ngước mắt nhìn chằm chằm các cô một hồi, nhẹ nhàng hỏi: "Người kia thật sự bị đánh chết sao?"
"Không có, hai ngày trước đã tỉnh lại rồi."
"Ồ." Mễ Giai Manh một lần nữa cúi đầu, chơi đùa với đầu ngón tay của mình, mang còng tay phát ra tiếng va chạm thanh thúy: "Con không có đồng ý đụng vào loại chuyện làm ăn này, bọn họ lừa con chỉ cần nói chuyện với người kia thôi nên con mới chịu giúp đỡ."
Mễ Thẩm thở dài: "Đã qua rồi, con thừa nhận sai lầm và chịu sửa đổi là tốt rồi."
Mễ Giai Manh không nói gì, nhắc nhở người bên cạnh nói: "Đã hết giờ thăm rồi."
"Chờ đã." Lục Vân Chiêu vội vàng đứng dậy: "Giai Manh, con ngoan ngoãn ở trong đó, đừng sợ nhé."
"Vâng, mẹ..." Mễ Giai Manh dừng một chút, liếc mắt nhìn Mễ Thẩm: "Các mẹ giữ gìn sức khỏe nhé."
Hiếm khi được quan tâm, Mễ Thẩm lại vui mừng không nổi, lau lau khóe mắt tràn ra nước mắt.
Lúc các cô muốn đi ra ngoài, Lục Vân Chiêu có chút e ngại ánh mặt trời chói mắt bên ngoài, dừng bất động ở cửa.
Mễ Thẩm đi tới trước mặt Lục Vân Chiêu, dùng cơ thể ngăn cản ánh sáng giúp vuốt lại những sợi tóc rối tung.
Ánh mắt của cô ấy nhìn tới chiếc vòng cổ của Lục Vân Chiêu thì phút chốc hoảng hốt, xoa ấm đầu ngón tay, giơ tay điều chỉnh.
"Cám ơn." Lục Vân Chiêu cười khẽ: "Lần đầu tiên gặp mặt nên nói với em."
Mễ Thẩm hôn lên mi tâm của Lục Vân Chiêu: "Không cần cảm ơn, lần đầu tiên gặp mặt.
Tôi cũng muốn làm điều đó."
Lục Vân Chiêu ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt cô ấy.
Sau khi xảy ra chuyện của Mễ Giai Manh, các cô tìm rất nhiều luật sư, cố vấn chuyên nghiệp, ai cũng bôn ba khắp nơi vì Mễ Giai Manh.
Các cô mệt đến mức nói không nên lời, ánh mắt đối diện sẽ mất tự nhiên dời mắt đi.
Thế nhưng, các cô nghe luật sư Lục gia bày mưu tính kế nói về ly hôn hai người không hẹn mà cùng từ chối, lúc đêm không thể ngủ còn ôm chặt lấy nhau, run rẩy an ủi lẫn nhau.
Các cô cuối cùng cũng đợi đến khi Mễ Giai Manh thay đổi thái độ, thở phào nhẹ nhõm.
"Giai Manh sẽ sửa đổi thật tốt." Lục Vân Chiêu cúi đầu nói: "Chúng ta về nhà chờ con bé thôi."
Mễ Thẩm gật đầu, ôm Lục Vân Chiêu đi ra ngoài.
——
Ba năm sau, Mễ Giai Manh đi học lại, Lục Vân Chiêu và Mễ Thẩm đã ủng hộ hết mình, cố ý đổi sang thành phố non xanh nước biếc kia để sống.
Vào cuối tuần Mễ Giai Manh từ trường học trở về, họ còn tụ tập với nhau đi dạo xung quanh khắp nơi, hưởng thụ tiết tấu chậm chạp của thành phố nhỏ.
Mễ Thẩm hoàn toàn rời xa cuộc sống trước kia, có một hôm cô ấy nhìn thấy bài phỏng vấn của trang sức cao cấp Vi Lan có chút hoảng hốt, phục hồi tinh thần lại xác nhận tên của nhà thiết kế, cô ấy cười nhạt.
"Cười cái gì." Lục Vân Chiêu bưng một chén trà tới.
Mễ Thẩm mở tạp chí đưa cho cô ấy: "Em xem, Trác Vi Lan."
"..." Lục Vân Chiêu cầm trà nóng, im lặng nhìn chằm chằm ảnh chụp trên tạp chí.
Mễ Thẩm kiên nhẫn nhắc nhở: "Giúp chúng ta làm tiên nữ thiết kế."
"Ồ." Lục Vân Chiêu chợt hiểu ra: "Cô ấy làm sao vậy?"
"Có năng lực."
Lục Vân Chiêu nghi ngờ: "Chị vui mừng như vậy làm gì?"
"Em không cảm thấy trùng hợp sao? Cô ấy có tính cách lúc trẻ của em và ước mơ hồi còn trẻ của tôi."
"Chị coi cô ấy như con của chúng ta sao?" Lục Vân Chiêu nhịn không được bật cười: "Đừng để Giai Manh nghe thấy, con bé sẽ tức giận đấy."
Mễ Thẩm lắc đầu: "Vậy cũng tốt.
Mấy năm nay con bé chưa từng nổi giận, có thể nghẹn chết hay không?"
"Ai nói vậy? Con bé rất ngang ngược trước mặt bạn gái đó."
"..." Mễ Thẩm chưa từng nghe qua chuyện con gái có bạn gái, sốt ruột nổi giận, mạnh mẽ chụp tạp chí lên bàn trà: "Em nói cái gì vậy? Giai Manh có bạn gái sao? Tại sao con bé không nói với tôi?"
Mễ Giai Manh nghe lời, nhưng vẫn khá thích Lục Vân Chiêu, ở trước mặt cô ấy kính cẩn lễ phép không dám nói hơn một câu.
Mễ Thẩm có chút cảm giác sống nhờ.
Lục Vân Chiêu biết Mễ Thẩm buồn bực, vội vàng nhặt tạp chí về, nhịn cười khuyên bảo: "Chúng ta quan tâm đến một con gái khác đi.
Trác Vi Lan bao nhiêu tuổi? Đã kết hôn chưa? Muốn có con không?"
"Cô ấy kết hôn từ lâu rồi, lúc phỏng vấn nói có ý định nhận nuôi con, không cần chúng ta bận tâm." Mễ Thẩm dở khóc dở cười: "Em vẫn nên nói cho tôi biết bạn gái của Giai Manh như thế nào đi."
Lục Vân Chiêu thấy cô ấy không để mình chuyển đề tài, đành bất đắc dĩ lắc đầu, dựa sát vào trong ngừng cô ấy, khẽ thở dài: "Tin tưởng Giai Manh đi, mấy năm nay con bé vẫn chưa đủ ngoan sao? Khi nào thích hợp, con bé sẽ tự nói với chị."
Mễ Thẩm suy nghĩ một lát, nghe Lục Vân Chiêu nói.
"Được rồi.".