Chưa Kịp Ly Hôn, Vợ Mất Trí Nhớ

chương 55: 55: quà tặng

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Nghe thấy ba chữ "gậy phép thuật", Trác Vi Lan đột nhiên nhớ tới chương trình thiếu nhi mà nàng xem khi đổi kênh, nhớ tới đám bạn lúc vô vị thường gửi gói biểu cảm "nóng mắt" của nhân vật này.

Vừa nãy trong đầu óc nóng lên, đột nhiên nhớ ra nói với Mễ Thấm sáu chữ "Ba Lạp Lạp Tiểu Tiên Ma".

Ba Lạp Lạp Tiểu Tiên Ma: một bộ phim thiếu nhi của Trung Quốc về tiên nữ có phép thuật.

Nàng vốn dĩ có chút hối hận khi nói ra.

Ai mà biết hai mắt Mễ Thấm như tỏa sáng, gật đầu như gặp được tri kỷ: "Đúng vậy! Tôi quả thật không biết nói gì nữa!"

Trác Vi Lan sững sờ.

Nàng không nghe nhầm? Mễ Thấm thực sự biết Ba Lạp Lạp Tiểu Tiên Ma là gì sao?

"Vi Lan, cô có thể hiểu như vậy rất tốt." Mễ Thấm không cảm thấy khó xử chút nào, cô ta rút ra một tấm ảnh trong điện thoại, mỉm cười nói với nàng: "Tôi muốn tặng con gái của tôi một món quà kỷ niệm, không biết con bé bây giờ thích món quà gì nhưng tôi nhớ nó rất muốn có một cây gậy phép thuật.

Tôi nghĩ đồ trang sức mang ý nghĩa trưởng thành kết hợp với những kỷ niệm thời thơ ấu thật tuyệt.

Hy vọng cô có thể giúp tôi tạo cho Giai Manh một bất ngờ.

"

Trác Vi Lan nhìn qua bức ảnh.

Hình ảnh rõ ràng, bối cảnh không thể che được dấu vết cảm giác xưa cũ.

Bên trong bức ảnh có ba người, Mễ Thấm và vợ đang ngồi hai bên cùng cô gái nhỏ ở giữa trên mặt còn vương nét cười hạnh phúc.

Cô nhóc mặc váy hoa cột tóc đuôi ngựa, ôm một con búp bê ngoan ngoãn ngồi xuống, có vẻ ngạc nhiên khi nhìn vào máy ảnh, cơ thân hơi nghiêng về phía vợ của Mễ Thấm.

"Thật đáng yêu." Trác Vi Lan lịch sự khen ngợi: "Đây là ảnh hồi nhỏ của Gia Manh sao?"

Mễ Thấm mỉm cười gật đầu, nhìn vào bức ảnh đang hiển thị trên màn hình.

"Đúng vậy, lúc đó con bé rất ngoan, sẵn sàng chụp một bức ảnh gia đình với chúng tôi..."

Trên đường phố ồn ào, giọng nói của Mễ Thấm không quá lớn, khi truyền đến phía sau càng giống như đang nói chuyện với chính mình.

Trác Vi Lan là người có đôi tai nhạy bén, nghe được nửa câu, còn lại gần như bị át trong tiếng còi.

Nàng có chút gượng gạo.

Dù Mễ Thấm có nói hay đến đâu, mô tả món quà này ý nghĩa đến đâu, đều không thể che đậy được tình huống xấu hổ bị Mễ Giai Manh ghẻ lạnh, lại còn dựa theo sở thích của cô nhóc nhiều năm trước đoán già đoán non.

Mặc dù công việc thiết kế của nàng sẽ hoàn thành khi sản phẩm được giao đến tay Mễ Thấm, nhưng Trác Vi Lan không kìm được suy đoán: Liệu Mễ Thấm có thực sự muốn làm một món quà đặc biệt, hay là muốn cải thiện mối quan hệ gia đình, cố tình tìm mình kêu khổ?

Mễ Thấm nhận thấy ánh mắt dò xét của nàng, liền cất điện thoại lấy lại bình tĩnh, tiếp tục nói về các điều kiện: "Tình hình đại khái là vậy.

Kiểu dáng, chất liệu, màu sắc có thể tùy chọn, kích thước thì có thể cầm bằng tay là đươc.

"

Trác Vi Lan hoàn hồn, không suy nghĩ lung tung nữa.

Nàng cảm thấy mình đã hứa thì phải giữ lời: "Cô còn yêu cầu gì khác không?"

Mạc Sương lặng lẽ chờ đợi, đưa giấy bút đúng lúc, ngăn cô viết nguệch ngoạc vào tài liệu luật sư cung cấp.

Mễ Thấm nhìn thấy cảnh tượng này, vén tóc lên tai che đi vẻ gượng gạo: "Càng giống tưởng tượng của cô gái nhỏ càng tốt, nhưng theo nguyên tắc không được đạo nhái những tác phẩm khác, phải độc nhất vô nhị."

Tưởng tượng của cô gái nhỏ?

Trác Vi Lan viết sáu chữ lên giấy, cười khan nói: "Được rồi."

Nàng định hỏi thêm vài điều nữa, nhưng lại bị cuộc điện thoại của Mễ Thấm làm gián đoạn.

Mễ Thấm xấu hổ nói xin lỗi, cầm điện thoại lên liếc nhìn, cau mày thật sâu, lại cất lại vào túi không nghe máy, sau đó nói với bọn họ: "Vi Lan, tôi hiện có chuyện phải làm, nếu có câu hỏi gì cứ vui gọi hoặc nhắn tin cho tôi nhé."

"OK." Trác Vi Lan không ngạc nhiên khi thấy vẻ bận rộn của Mễ Thấm, người ta phải dành ở bên thời gian với vợ con, lấy đâu ra thời gian để nói chuyện với nàng đây.

Nàng thầm nghĩ mấy vấn đề, tạm biệt Mễ Thấm với nụ cười trên môi, nhìn chiếc xe rời đi rồi mới quay người vào xe của mình.

"Vi Lan." Mạc Sương đóng cửa lại, lập tức bàn với nàng chuyện thiết kế lần này: "Nếu em không thích có thể bỏ qua đơn hàng này."

Trác Vi Lan bĩu môi: "Ai nói em không thích, có thể thể hiện trước mặt Mễ Thấm..."

"Tôi không thích cô ta."

"Ơ...!nhưng tại sao?" Trác Vi Lan liếc sang Mạc Sương: "Cô ấy là khách hàng, là boss của em - người đã cho em cơ hội.

Ước gì cô ấy giao cho em thêm vài đơn hàng nữa, để em bận rộn đến khi hoàn thành thủ tục của công ty cho luôn."

Trác Vi Lan theo tiềm thức biện minh, chỉ khi nói ra những lời đó nàng mới hiểu chuyện sự khó chịu nhen nhóm trong lòng.

Nàng không hoàn toàn coi Mễ Thấm là khách hàng, thậm chí không có thời gian để hỏi chi tiết những điều liên quan đến gia đình Mễ Thấm.

Trên thực tế, nếu khách hàng đặt mẫu thiết kế là người khác mà không phải Mễ Thấm, sau khi nghe bên A có việc rời đi, nàng không bao giờ xem thường người ta như vậy.

"Ôi chao." Trác Vi Lan lắc đầu, muốn xua đi ý nghĩ rắc rối không phân biệt việc công việc tư trong đầu, nghiêm túc hứa hẹn: "Đừng lo, nếu em đã hứa với người ta thì chắc chắn sẽ thực hiện nghiêm túc."

Mạc Sương thấy nàng có tinh thần, sắc mặt dịu đi một chút, đưa tay vỗ về an ủi.

Trác Vi Lan mỉm cười, chạm vào đôi lông mày đang cau lại của Mạc Sương: "Chị đang bận tâm chuyện gì vậy?"

"Chuyện này quá đột ngột." Mạc Sương không định giấu cô ấy,nói thật: "Mễ Thấm đột nhiên yêu cầu em thiết kế trang sức, trước chưa nói đến yêu cầu kỳ lạ này, nói về mặt hình thức đi, có phải quá là qua loa không?"

Trác Vi Lan không nghĩ đến, nhưng sau khi được Mạc Sương nhắc nhở, nàng suy nghĩ kỹ liền nhớ ra câu chuyện mà Mễ Thấm đã đề cập đến trong cuộc phỏng vấn về tiểu sử.

Chuyện là khi công ty của Mễ Thấm có chút nổi tiếng, cô ta định mời một nhà thiết kế ít tên tuổi về làm một đồ vật kỷ niệm, cách thức cũng khá qua loa.

Đây là lời kể cô ta thuận miệng nhắc đến trong một bữa tiệc, thời gian hình như rất lâu về trước, như một câu chuyện xã giao.

Không ngờ nhà thiết kế kia tưởng thật, về nhà mày mò ra N mẫu thiết kế theo chủ đề mà Mễ Thấm đưa ra, đồng thời chủ động liên hệ.

Mễ Thấm rất cảm động, vừa xin lỗi và ký hợp đồng, hợp đồng này không chỉ tạo ra một tác phẩm F kinh điển mà còn giành được giải nhà thiết kế tân binh tài năng.

Mễ Thấm rất thích lấy ví dụ này, nói rằng các nhà thiết kế nên làm việc chăm chỉ, nếu quan tâm quá nhiều đến danh vọng và tài sản sẽ quên mất sơ tâm ban đầu.

Sự việc này thường bị người khác lấy ra để chế giễu sự giả tạo của Mễ Thấm, "muốn tay không mà bắt được sói trắng",có lẽ cô ta đã lừa nhà thiết kế đó, nhưng người xui xẻo không dám nói ra cho người ta biết.

Tay không bắt sói trắng (空手套白狼): là một cụm từ ngữ mang ý nghĩa xúc phạm, có nghĩa là lừa dối người khác mà không cần bỏ ra cái gì.

Trác Vi Lan lại có suy nghĩ khác, bởi vì cô biết nhà thiết kế kia có người cha giàu có, mẹ là đạo diễn, bà ngoại của cô ta là một nghệ sĩ có tiếng.

Vấn đề này là sớm muộn thôi, Mễ Thấm chỉ thuận nước đẩy thuyền.

Thuận nước đẩy thuyền (đẩy thuyền theo hướng của dòng chảy): thành ngữ TQ có nghĩa ẩn dụ để nói những việc xảy ra theo một xu hướng nhất định.

Mễ Thấm hiếm khi tìm người khác thiết kế trang sức, đều là người ta tự động đến giúp.

Cô ta so sánh hai tình huống liền cảm thấy điểm chung giữa cô và nhà thiết kế kia là đều có một gia đình sau lưng chống đỡ.

"Không đâu." Trác Vi Lan nghĩ tới chuyện này, cảm thấy nhẹ nhõm, trong lòng không kiềm chế được xúc động: "Có chị ở đây, sao cô ta dám lừa em chứ?"

Bất chợt vấp phải ổ gà, xe rung lắc phát ra tiếng động lớn, Mạc Sương không nghe được nàng nói gì, cau mày hỏi lại: "Em nói gì cơ?"

Trác Vi Lan phản bác một câu liền cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, thấy Mạc Sương vội vươn sang hỏi, đinh tai chính tay nàng chọn sáng lấp lánh trên tai cô, nàng không nhịn được cười, nhéo một cái, nhẹ giọng nói: "Ý tôi là Mễ hàng cực quan trọng.

Nếu bỏ lỡ có thể không có cơ hội lần sau.

Bất kể đơn hàng này là thật hay giả, cuối cùng có thành công hay không thì em vẫn phải cố hết sức làm thật tốt, đúng không?"

Mạc Sương kinh ngạc, quay đầu qua nháy mắt hỏi cô: "Vi Lan, em không sao chứ?"

"Em có thể bị sao được chứ."

"Đột nhiên..." Mạc Sương xoa chóp mũi, dựa rất gần nàng: "Trở nên trưởng thành."

Trác Vi Lan không ngạc nhiên, tự mình cho rằng đúng là như vậy.

Nàng từng bị người cô của mình làm khó, bị các đồng nghiệp trong công ty âm thầm bàn tán, còn được nghe một bài phát biểu dài của luật sư Lưu và một luật sư sở hữu trí tuệ khác giải thích tình hình.

Sức chịu đựng và sự kiên nhẫn của bản thân mạnh hơn rất nhiều, không còn hành động theo theo cảm tính nữa.

Ngay khi Trác Vi Lan định đắc ý, nàng phát hiện ra Mạc Sương đang nhìn chằm chằm vào đường viền cổ của, một tay chống lên ghế ngồi, trong khi tay kia không thành thật vòng qua ôm chặt lấy nàng.

"Này." Nàng liếc lão Trương đang lái xe phía trước, mặt nóng bừng: "Đang lái xe đó, chú ý an toàn."

Mạc Sương che chỗ trên trán bị đánh, lẳng lặng ngồi xuống.

Trác Vi Lan thả lỏng cơ thể, bắt đầu sắp xếp tài liệu trong tay, lần lượt nhét vào cặp rồi cất đi.

Mười phút sau, Mạc Sương Ương không nhịn được quay đầu lại hỏi: "Vi Lan, chút nữa em có bận không?"

"Xem tình hình thế nào đã." Trác Vi Lan cầm tập tài liệu dày cộp lên: "Không phải luật sư Lưu vừa nói phải mất một năm rưỡi mới hoàn thành tất cả các thủ tục sao, chuyện thương hiệu cũng không vội, khách hàng đặt thiết kế lại là Mễ Thấm - con người bận rộn này...!Ôi, phiền phức lại đến rồi."

Mạc Sương lắc đầu: "Việc của công ty phải từ từ.

Về phần thiết kế, Mễ Thấm không biết sở thích của con gái mình hay cây gậy phép thuật trông như thế nào.

Có lẽ là để em thoải mái sáng tạo đó."

"Đúng, người ta hay nói khách hàng đều giống nhau, không biết rõ họ muốn gì, thường xuyên thay đổi nhiều lần khiến phiên bản đầu tiên trở nên điên rồ." Trác Vi Lan vẫn nhớ như in những lời phàn nàn của đồng nghiệp.

Thấy nàng cũng có cảm giác như vậy, Mạc Sương nắm lấy cơ hội khuyên nhủ: "Cứ thuận theo tự nhiên, khi nào có cảm hứng thì vẽ."

Trác Vi Lan nheo mắt: "Nếu có lúc không có cảm hứng thì sao?"

"Thế ở bên tôi." Mạc Sương trả lời đơn giản.

Trác Vi Lan không ngờ Mạc Sương lại nói thẳng như vậy, tặc lưỡi: "Không được! Không có cảm hứng thì tìm cảm hứng! Trước đây em không quấy rầy công việc của chị, nên bây giờ chị đừng nghĩ đến việc quấy rầy em!"

Nàng hung dữ nói, cho rằng Mạc Sương chắc chắn lại tranh cãi với nàng, sẵn sàng chiến đấu tới cùng.

Kết quả thật không ngờ, Mạc Sương suy nghĩ một chút liền nghe theo, đề xuất một thay đổi nhỏ: "Tôi có thể cùng em đi tìm cảm hứng không?"

Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc nói ra điều kiện thương lượng của Mạc Sương, Trác Vi Lan không khỏi bật cười, không tính sổ chuyện cũ nữa, nàng chỉ xoa người vợ đáng yêu trước mặt: "Xem biểu hiện của chị thế nào đã, nếu ngoan ngoãn thành thật em sẽ đưa đưa chị đi cùng."

Mạc Sương bị véo cho đến khi hai má đỏ bừng, tiến lên nắm lấy tay nàng hôn nhẹ.

"Được, nghe theo em."

——

Về nhà, ăn trưa xong, Trác Vi Lan đã bắt đầu cảm thấy buồn ngủ liền trở về phòng ngủ bù.

Mạc Sương không quấy rầy nàng, sau khi dỗ nàng ngủ, cô chạy đến phòng làm việc, tổng hợp lại những điều luật sư nói và thông tin trong tài liệu họ mang về, từ nông đến sâu, sắp xếp theo mức độ cần thiết đưa cho nàng xem ấy xem vừa kiên nhẫn giải thích.

Trác Vi Lan cuối cùng cũng hiểu được hoàn toàn hôm nay Luật sư Lưu nói gì, vò đầu bứt tóc: "Làm theo thủ tục...!có mất nhiều thời gian như vậy không?"

"Ừm, thực tế còn nhiều rắc rối hơn."

Mạc Sương giúp nàng vuốt lại mái tóc: "Chúng ta có thể tìm một người giúp đỡ."

Trác Vi Lan xoa đầu lông mày: "Thật ra em nghĩ...!việc tạo nên một thương hiệu cực kỳ phức tạp, em dường như không thể làm tốt được."

"Không vội." Mạc Sương không cho nàng bát súp gà "Em có thể".

Ở bên nhau lâu như vậy, Mạc Sương hơn ai nhất hiểu rõ tính tình nóng nảy và lười biếng của nàng trong ba phút.

"Chúng ta tìm hiểu trước, suy nghĩ thật kỹ càng rồi quyết định.

"

Súp gà cho tâm hồn (Chicken Soup For The Soul): những câu nói an ủi khiến bạn chấp nhận thực tế nhưng thật ra không giải quyết được bất kỳ vấn đề nào.

Trác Vi Lan trong phút chốc giảm bớt đi nhiều áp lực, đáp lại bằng một nụ hôn thật kêu, giọng mũi nhẹ nhàng: "Hmm~"

Mạc Sương tham lam mà chạm lên môi nàng hôn: "Vi Lan, em qua loa quá."

Qua loa? Trác Vi Lan nhớ tới lời chia tay vô tình trong thời gian bị mất trí nhớ, liếc mắt khinh thường nói: "Lúc bị mất trí nhớ chị thích nhất như vậy đó."

"Ừm." Mạc Sương Ương thoải mái thừa nhận: "Lúc đó, não của tôi bị hỏng rồi."

Trác Vi Lan buồn cười, thân thể yếu ớt vô lực chống tay, lật người nằm xuống, nhìn chằm chằm ánh sáng chói mắt của đèn trần một lúc, không kịp ngăn cản Mạc Sương đang nghiêng người về phía trước.

Môi và đầu ngón tay của Mạc Sương đang chu du đến nơi nàng thấy thoải mái nhất.

Vén ga giường và góc chăn lên, Trác Vi Lan trừng mắt nhìn, còn chưa kịp thay đồ ngủ đã bị hôn sâu tới tấp, miệng bị bịt kín, mơ hồ phát ra tiếng rên: "Chị làm gì vậy..."

Mạc Sương ra vẻ đạo lí: "Không phải em muốn xem biểu hiện của tôi sao?"

"Em..." Trác Vi Lan quay đầu tránh né, muốn giải thích cho Mạc Sương, nhưng chọn thời điểm không đúng, nàng không kìm được mà run rẩy mở hai cánh môi, thấp giọng rên rỉ.

Đang định hít thở đều rồi mới nói, chớp mắt làm cho sương mù trong mắt hết đi, ánh mắt đảo quanh, không nhìn Mạc Sương.

Mạc Sương cảm nhận được sự lơ đãng của nàng, bóp một cái không nặng không nhẹ, như thể cô đang trừng phạt nàng.

Trác Vi Lan không cảm thấy đau, nhưng đôi mắt như phủ một lớp sương mù, hòa cùng ánh đèn tựa như ánh nhìn vừa lấp lánh vừa ấm áp.

Bất chợt nghĩ đến hiệu ứng lúc Tiểu Tiên Ma biến hình.

Những viên đá lấp lánh xoay tròn phát ra ánh sáng chói lọi trên màn ảnh.

Cô lập tức tỉnh lại, đẩy Mạc Sương ra một cách kiên quyết: "Chờ chút."

"Sao vậy?" Mạc Sương sửng sốt.

Trác Vi Lan không nói gì, lấy giấy bút từ ngăn kéo tủ đầu giường, ghi lại cảm hứng trong đầu.

Mạc Sương nhìn chằm chằm nàng một lúc, thở dài một tiếng, đành cam chịu cầm lấy chăn bông bọc người lại: "Em cẩn thận không bị cảm."

"Cảm ơn chị." Trác Vi Lan cảm ơn qua loa rồi xoay người nghiêm túc vẽ.

Điều nàng nghĩ đến là độ sáng chói của viên đá quý, vẽ một cách sơ qua hình dạng và đầu của cây gậy.

Nàng chợt dừng lại nhìn một chút cảm thấy nếu không có các chi tiết thì không đủ mỹ cảm, nhân lúc còn cảm hứng tiếp tục suy nghĩ hoàn thiện, cầm bản vẽ lên mở máy tính.

Thấy nàng quyết tâm làm việc như vậy, Mạc Sương liền kéo ghế ngồi ở bên cạnh: "Em nói nếu tôi biểu hiện tốt sẽ đưa tôi đi chơi đó."

"Được rùi." Trác Vi Lan lảm nhảm về suy nghĩ của mình: "Năm năm trước, một thương hiệu đã cho ra thiết kế của một cây gậy bằng vàng, có vẻ ngoài dựa trên vũ khí của nhân vật chính trong truyện tranh nổi tiếng.

Chất liệu hoàn toàn được làm bằng vàng ròng, trên thân khảm đá quý đã khơi dậy sự chú ý của nhiều người, được bàn tán sôi nổi.

Cư dân mạng lo ngại bề mặt được làm bằng vàng nên giá rất cao.

Em nghĩ Mễ Thấm yêu cầu em thiết kế không chỉ là một món quà đắt tiền mà còn phải phù hợp với tưởng tượng của cô gái nhỏ nữa.

"

Nàng vừa dùng máy tính vừa nói chuyện, không ngăn được chiếc chăn đang trượt khỏi vai.

"Ừm, thỏa mãn sự tưởng tượng." Mạc Sương nhìn chằm chằm vào vai nàng nói.

Trác Vi Lan phát hiện giọng nói của Mạc Sương có chút khàn, nhìn theo ánh mắt của cô thấy bộ đồ ngủ xộc xệch liền kéo cao cổ áo, ho nhẹ một tiếng: "Trong khi em làm việc chị phải hợp tác chứ."

Nàng bận rộn nghĩ ý tưởng, trong lúc vội vàng không cài được cúc áo, đầu ngón tay trượt vướng vào cúc áo.

"Được rồi, tôi sẽ hợp tác." Mạc Sương vươn tay giúp đỡ, cài nhẹ cúc áo, vuốt phẳng nếp gấp nói: "Vừa rồi em hợp tác với tôi rồi, rất công bằng."

Trác Vi Lan cắn môi, Mạc Sương không ăn được cũng phải trêu chọc vài câu, cái người tính khí vô lại này.

Không đúng! Nghĩ đến đây, nàng liếc mắt nhìn Mạc Sương đang tìm dép bông để xỏ vào, bĩu môi đổi ý, đổi một cách đánh giá hợp lý hơn đối với Mạc Sương - Mạc Sương bây giờ nói nhiều đạo lý thế, nếu như trước kia thì đã chẳng quan tâm cảm hứng hay công việc gì rồi.

"Em muốn uống trà không?" Mạc Sương bắt gặp đôi mắt sáng ngời của nàng liền hỏi.

Trác Vi Lan nhìn đồng hồ: "Có, cho em một tách, em cũng không biết mình sẽ bận bao lâu nữa..."

"Nhớ đừng thức khuya." Mạc Sương nắm lấy nàng lắc nhẹ.

Trác Vi Lan sợ té xỉu, vô thức thu mình vào trong vòng tay Mạc Sương, bình phục lại hơi thở liền tức giận đẩy người ra, giơ tay lên đánh: "Nếu chị quấy rầy em nữa, em sẽ..."

"Ui cha..." Mạc Sương cúi đầu rên một tiếng thật đáng thương.

Trong lòng đột nhiên mềm nhũn ra, Trác Vi Lan không chống đỡ nổi ngồi thẳng người: "Được rồi, cố gắng xong sớm sẽ dỗ chị lên giường sớm."

Mạc Sương cuối cùng cũng vui vẻ đi xuống lầu pha trà.

Trác Vi Lan không khỏi dở khóc dở cười.

Mạc Sương không có ở đây, nàng nhanh chóng sắp xếp lại suy nghĩ, tra cứu những bức ảnh về cây gậy vàng trước đó để so sánh.

Theo như nàng nghĩ, cây gậy bằng vàng này tập trung vào cấu trúc và kiểu dáng.

Bỏ đi phần trung tâm của đầu gậy rỗng khắc hình ngọn lửa cháy rực, thay đổi một chút thành một phần trụ kết cấu đặc kết nối phần trên và phần dưới.

Đá quý dát lên có độ bóng kém, phương pháp đẽo gọt không có gì đặc biệt, không làm nổi bật được ưu điểm của chất liệu.

Trong những bức ảnh quảng cáo được chụp dưới ánh sáng mạnh, ánh sáng vàng tượng trưng cho sự quý giá mất đi hào quang.

Trác Vi Lan từng đọc quyển truyện này, nàng biết những viên đá quý khảm trên gậy tượng trưng cho chín người bảo vệ - thuộc hạ của nhân vật chính, ngọn lửa đang cháy là biểu tượng cho sức mạnh.

Cuối cùng, ánh sáng của những viên đá quý và ngọn lửa cùng nhau chiến đấu chống lại kẻ thù là tình tiết hấp dẫn nhất.

Món đồ này có sự chân thành, nếu đảo lộn các chi tiết đồng nghĩa với việc không tôn trọng người thiết kế ra nó.

Nàng suy nghĩ một lúc.

Trước kia khi đọc cuốn manga này, điều nàng mong chờ nhất đó là lúc nhân vật chính giơ cao cây gậy, dùng ngọn lửa đánh cho kẻ thù gục xuống đất.

Trong nhiều tác phẩm thiếu nhi, các loại đá quý gắn trên gậy phép thuật thường được đặt các loại tên hiệu khác nhau, tương ứng với các phép biến hình, tấn công, phòng thủ,...

Để thỏa mãn trí tưởng tượng của một cô bé, mình nên bắt đầu với những viên đá quý "có phép thuật", phải không?

Sau khi Trác Vi Lan nghĩ thông suốt, liền mở công cụ chỉnh sửa lại bản thảo, tập trung vào độ sáng chói lóa của những viên đá, nhân tiện tìm kiếm những tác phẩm có liên quan gậy phép thuật xem lại, thử xem có tìm được cảm giác.

Ban đầu nàng còn lo lắng mình sẽ bị ảnh hưởng, vô thức ỷ lại vào nguyên tác đạo cụ trên phim truyền hình, nhìn thấy vật thật mới biết mình đã suy nghĩ nhiều - Đạo cụ trên TV không thể dùng ngọc thật, thường thay bằng thủy tinh, phần thân dùng thanh nhựa, cho dù có người sao chép lại y hệt, thay thế bằng vàng thật bạc thật cũng phải xem xét khả năng chịu lực của kết cấu, mất nhiều công sức mới có thể làm cho viên đá quý được cố định chắc chắn trên đó.

Trác Vi Lan xem đến phần biến hình, ngoài cảm giác gượng gạo không có thu hoạch ra, tìm một video chất lượng cao khác bắt đầu quan sát.

Xem được một nửa thì Mạc Sương bưng tách trà nóng đi lên, nhìn thấy nam diễn viên đầu đội tóc giả mặc trang phục hóa trang trên màn hình, tay đang vẫy gậy phép vừa biến hình.

Mạc Sương không làm phiền nàng, đặt tách trà xuống yên lặng xem cùng.

Trác Vi Lan xem một mình thì không có cảm giác gì, có thêm Mạc Sương nàng cảm thấy xấu hổ, nhỏ giọng giải thích.

"Em không thích xem cái này đâu, em chỉ đang tìm cảm hứng thôi."

Mạc Sương ậm ừ, nhân cơ hội nghiêng sang đòi nàng ôm một cái: "Vậy em nói nội dung phim cho tôi đi."

"Tình tiết quen thuộc, một cô gái nhỏ sống lạc quan vô lo vô nghĩ.

Một ngày nọ, cô ấy được một nhân vật bí ẩn giao cho nhiệm vụ giải cứu thế giới..." Trác Vi Lan nói đến đây, nghe thấy tiếng nhạc quen thuộc: "Nhân vật bí ẩn này bắt đầu biến hình rồi."

Mạc Sương đột nhiên hỏi: "Trên tay cô ấy là cây gậy phép thuật à?"

"Ừm, có cả dây chuyền phép thuật, vòng tay phép thuật, nhẫn phép thuật nữa..." Trác Vi Lan đếm từng cái một, sau khi so sánh liền thở dài cảm khái: "Tại sao Mễ Thấm lại để em thiết kế cái lớn nhất vậy? Thiết kế một chiếc nhẫn mới đơn giản làm sao."

Mạc Sương không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm màn hình.

Trác Vi Lan cảm thấy có gì đó không đúng: "Chị thích xem sao?"

"Không." Mạc Sương trầm ngâm nghĩ: "Thì ra gậy phép thuật là vật này."

"Nếu không chị nghĩ là cái gì?"

"Em chờ chút." Mạc Sương liếc cô một cái, cầm lấy điện thoại trên bàn không biết tìm kiếm cái gì.

Trác Vi Lan ngửi thấy mùi thơm của trà sữa, nhấp một ngụm, hài lòng liếc mắt một cái: "Ôi chà, vừa ngọt vừa thơm."

Đúng lúc này, Mạc Sương đưa điện thoại cho cô.

Trác Vi Lan nhìn vào, suýt đánh rơi chiếc cốc trên tay.

Trên màn hình hiện ra kết quả tìm kiếm "gậy phép thuật", kết quả đầu tiên là giải thích của bách khoa toàn thư (Baike).

Kết quả thứ hai bắt đầu có chút hơi sai sai, là hỏi "Dùng gậy phép thuật có nghiện không?", kéo tiếp xuống dưới là quảng cáo bán hàng, được xếp vào loại "+", từ khóa liên quan đến đồ dùng của phụ nữ, chức năng massage rung...

Baike: ứng dụng tìm kiếm của Trung Quốc, tương tự Google.

"Này!" Trác Vi Lan cầm lấy điện thoại, tắt tìm kiếm, trừng mắt nhìn qua: "Mễ Thấm sao có thể thiết kế cái này cho con gái mình hả?"

Mạc Sương nhún vai: "Sau khi cô ta nhắc đến con gái, tôi mới hiểu ra mà."

"Vậy trước đó?"

"Tôi nghĩ cô ta thật biết chơi."

"...".

Truyện Chữ Hay