Chưa Kịp Ly Hôn, Vợ Mất Trí Nhớ

chương 38: 38: ôm

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trác Vi Lan đẩy chuyện này đến tối, cũng không muốn ở lại trong phòng mắt lớn trừng mắt nhỏ với Mạc Sương, chủ động nói: " là chúng ta đi xuống đi, đói bụng."

" Được." Ở trong mắt của Mạc Sương đều là nàng, đương nhiên sẽ nghe lệnh đi theo, cô nghe lời lập tức đứng lên khỏi ghế sô pha, sải bước đuổi đến bên cạnh nàng, tìm tới nắm lấy tay nàng rồi mới thở phào.

Trác Vi Lan sửng sốt, nhìn mặt mày tươi tắn vui vẻ của Mạc Sương, nàng ngầm cho phép hành động dính người như vậy.

Buổi tối sau khi biết được sự thật, Mạc Sương nhất định sẽ đau khổ, bây giờ vui vẻ một chút cũng tốt.

Ôm tâm trạng bi thương, Trác Vi Lan cắn môi cố gắng lộ ra vẻ mặt vui cười, vô cùng ngoan ngoãn thuận theo Mạc Sương dắt đi, chờ sau khi yên ổn đi xuống lầu đã thấy Mạc Thẩm Văn bắt chéo hai chân ngồi trên ghế sa lon, nàng lại cảm thấy ân ái ở trước mặt em họ vị thành niên là không được gương mẫu, nàng giãy tay ra.

Mạc Sương không hiểu ý, thay vào đó Mạc Thẩm Văn lại nhìn theo động tác này mà để ý đến hai người bọn họ thân mật, liếc nhìn rồi chế nhạo một câu: "Xuống nhanh như vậy sao?"

Giọng điệu còn rất thất vọng.

Trác Vi Lan không cần hỏi, cũng biết trong đầu Mạc Thẩm Văn có một chiếc xe không rõ nguồn gốc đang lái đi, nàng nhíu mày.

Mạc Sương không hề để ý chút nào, thở dài: "Đúng vậy."

Giọng điệu cũng rất thất vọng.

Đột nhiên Trác Vi Lan có cảm giác buồn rầu khi phải một mình chiến đấu anh dũng, hoàn toàn bỏ rơi bàn tay của Mạc Sương, ngồi vào sô pha đối diện với Mạc Thẩm Văn, định bắt đầu nói đến chuyện chính: "Mạc Thẩm Văn, trước tiên em đừng xem ti vi, hãy nói chuyện với tôi một lúc."

Mạc Thẩm Văn trực tiếp tắt TV bằng điều khiển từ xa, đặt miếng khoai tây chiên xuống, đàng hoàng ngồi vào chỗ của mình giả vờ làm học sinh ngoan: "Nói chuyện gì?"

"Tôi biết chuyện dì đến trường quấy rầy em." Đối mặt với Mạc Thẩm Văn đã từng mặt lạnh đối xử với mình, Trác Vi Lan không quan tâm phải điều chỉnh nụ cười của mình như thế nào, thì trên mặt nàng cũng sẽ lộ ra sự khó xử, nàng dứt khoát không vùng vẫy, nàng lục tìm sôcôla ở dưới bàn nhỏ uống trà ra bày tỏ ý tốt: "Sau này em ở lại đây ngủ đi."

Mạc Thẩm Văn nhìn sô-cô-la trên bàn, nói "Được", rồi cầm lấy một viên ném vào miệng nhai.

Trác Vi Lan nghe tiếng nhai, nhìn thấy biểu cảm đôi mắt phát sáng của Mạc Thẩm Văn lúc ăn không hề liên quan đến dáng vẻ khôn khéo, nàng cảm thấy buồn cười khó mà giải thích được—— bất kể là cách cư xử có trưởng thành sớm bao nhiêu, thì Mạc Thẩm Văn vẫn là đứa trẻ choai choai, thích ăn kẹo, cần người khác quan tâm chăm sóc.

Tối hôm qua nàng nổi giận với Mạc Thẩm Văn cả người ướt đẫm, đúng là quá không chính chắn.

"Cần Bác Trương đưa đón em đi học không?" Trác Vi Lan cảm thấy trách nhiệm của mình lớn lao, không ngừng quan tâm: "Nếu em không thích Bác Trương, tôi mời một người tài xế khác được không?"

Mạc Thẩm Văn hừ một tiếng: "Không phải chị còn muốn mua xe sao?"

"Dĩ nhiên." Trác Vi Lan nghiêm túc hỏi: "Em thích kiểu xe gì?"

Mạc Thẩm Văn không đáp lời nàng, đảo mắt nhìn Mạc Sương: "Đây chính là người vợ do chị cưng chiều mà ra sao?"

"Này! Em không thích thì cứ nói thẳng đi, chế nhạo tôi với Mạc Sương thì được gì!" Trác Vi Lan không vui, cảm thấy lòng tốt của mình bị coi là lòng lang dạ thú, nàng cắn răng nhớ lại, quả quyết lấy lại sôcôla, học theo dáng vẻ lải nhải của mẹ khi còn bé nói: "Đừng ăn nhiều quà vặt như vậy! Đợi lát nữa còn phải ăn cơm!"

Lời vừa nói ra khỏi miệng, Trác Vi Lan đã hối hận.

Nàng mới tuổi, sao lại bắt đầu chỉnh đốn bản thân ở giai đoạn tuổi chứ?

Trác Vi Lan cảm thấy Mạc Thẩm Văn sẽ buồn phiền, nàng đã chuẩn bị xong tâm lý nghe những lời ghét bỏ "Chị thật dài dòng" "Chị thật phiền".

Nhưng Mạc Thẩm Văn lại không có như vậy.

" Được, em biết rồi, cảm ơn đề nghị của chị, nhưng em không cần tài xế đưa đón." Mạc Thẩm Văn ngoan ngoãn đậy nắp khoai tây chiên lại, đứng dậy nói với nàng: "Em đi rửa tay, giúp dì Phương dọn canh."

Trác Vi Lan ngây ngốc nhìn Mạc Thẩm Văn đi vào phòng bếp.

"Em ấy không sao chứ." Nàng quả thực không có cách nào gắn liền Mạc Thẩm Văn với chữ "Ngoan ngoãn", nàng tự kiểm điểm lại có phải là bản thân quá hung dữ hay không, yếu ớt hỏi Mạc Sương: "Chẳng lẽ em ấy đã tỉnh ngộ khi ăn nhờ ở đậu, nên không dám tranh cãi với em?"

Mạc Sương mỉm cười, sờ mu bàn tay của nàng trấn an: "Không phải, cho tới bây giờ dì cũng chưa từng quan tâm tới Mạc Thẩm Văn như vậy, em ấy không ghét việc sống chung."

"Hả? Vậy em ấy thích dì Phương sao?"

"Dĩ nhiên." Mạc Sương thở dài: "Thẩm Văn từng nói dì Phương là một người mẹ tốt."

"Thật không...!Nhìn không giống nha, lần nào em ấy cũng phớt lờ sự yêu thương của dì Phương.".

||||| Truyện đề cử: Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ |||||

Mạc Sương nhìn theo tầm mắt của nàng đi đến phòng bếp, cô bỗng nhiên siết chặt bàn tay được nắm lấy, vẻ mặt có chút hoảng hốt: "Có ba mẹ làm gương như vậy, nên em ấy sẽ không biểu lộ tâm trạng tình cảm của mình."

"Mạc Sương?" Trong lòng Trác Vi Lan có chuyện, nên khi nghe được hai từ "Ba mẹ" thì căng thẳng, lập tức lại gần ôm lấy Mạc Sương: "Chị không sao chứ?"

Mạc Sương nhanh chóng thu lại vẻ mặt mờ mịt, nở nụ cười: "Không sao, sao em lại căng thẳng như vậy?"

"Không...!Không có." Trác Vi Lan cũng không thể che giấu nhiều như Mạc Sương, rũ mắt cúi đầu, gắt gỏng qua loa không để cho người khác nhìn thấy biểu cảm của mình.

Mạc Sương không làm khó nàng, bất chợt nâng lên tay, hôn lên ngón áp út của nàng.

Cho dù là một nụ hôn nhẹ nhàng lướt qua, nhưng Trác Vi Lan không ngốc, nàng lập tức che nơi bị hôn khẽ trách mắng: "Em đã nói không được phép hôn em."

"Tôi không hôn em." Mạc Sương tự có cách giải thích cho mình: "Tôi hôn trên chiếc nhẫn."

Trác Vi Lan ngẩn người, cuối cùng cũng biết tại sao nụ hôn vừa rồi như gần như xa như vậy, nhẹ nhàng lướt qua giống như là ảo giác.

Nàng oán hận trừng mắt, nhưng khi đối mặt với vẻ mặt tràn đầy vô tội vui vẻ của Mạc Sương thì không thể trút giận, nàng suy nghĩ theo hướng đó—— Nếu nói như vậy, thì Mạc Sương có quá nhiều thứ có thể lựa chọn, dây chuyền, vòng tay, áo ngủ, thậm chí còn đồ lót...

Dù sao cũng là vật nàng mặc ở trên người, không phải nàng.

"Không được phép nhích tới gần!" Lần này Trác Vi Lan hoàn toàn không bị dáng vẻ vô tội, nụ cười ngây ngốc ngọt ngào của Mạc Sương mê hoặc, nghiêm túc trịnh trọng cảnh cáo: "Trừ phi em đồng ý, giữ khoảng cách hai mươi centimet trở ra, biết không?"

Mạc Sương "À" một tiếng.

"Cứ quyết định như vậy." Trác Vi Lan chú ý tới bóng người của dì Phương đang bưng canh đi ra ngoài, không muốn nói nhiều, kéo Mạc Sương đi vào phòng bếp.

Đi tới bên cạnh bàn ăn, Trác Vi Lan nhìn thấy cái ghế nàng thường ngồi được Mạc Sương kéo ra, nàng khẽ nói cảm ơn rồi ngồi xuống, bất ngờ không kịp đề phòng bị Mạc Sương rút tay về sờ soạng một cái.

Nàng nổi giận rồi, nhưng ngại vì Mạc Thẩm Văn và dì Phương ở đây, nên không dám lên tiếng, cầm điện thoại ra khiển trách lên án Mạc Sương: "Không phải đã nói giữ khoảng cách ngoài hai mươi centimét sao!"

Mạc Sương vẫn có lý lẽ của mình.

"Trước khi tới phòng bếp, em nắm lấy tay tôi không buông ra, không phải là đồng ý rồi sao?"

Trác Vi Lan hoàn toàn hiểu rồi, bất kể là mình đưa ra bao nhiêu quy định, Mạc Sương đều có bản lĩnh tìm được chỗ sơ hở mà chui vào bên trong.

Huống chi...

Nàng đã nhìn thấy thông tin ghi chép trong đoạn video được ba gửi tới, âm thầm thở dài, không muốn so đo với sở thích chiếm tiện nghi của Mạc Sương.

——

Buổi chiều, Trác Vi Lan quyết định chuyện ra ngoài làm việc với giám đốc, dự định tìm những chuyện mà Mạc Sương thích làm.

Không phải là loại bình thường cấm mười tám tuổi đó.

Nàng nhớ Mạc Sương thích xem những bộ phim gay cấn hồi hộp, nàng đã lùng sục trong thư viện phim rất lâu, mới tìm được bộ phim mà năm trước Mạc Sương đã từng nói thích xem, bưng dâu tây và bánh ngọt nhỏ được dì Phương chuẩn bị và ngồi sóng vai với Mạc Sương ở trên ghế sa lon để xem phim.

Bất luận là vợ hay là phim, sự yêu thích của Mạc Sương năm tuổi và tuổi đều là giống nhau, quả nhiên đều bị hấp dẫn.

Trác Vi Lan đã xem toàn bộ bộ phim và vô số bài phân tích đánh giá bình luận phim, nàng thoải mái ăn bánh ngọt, không sợ bỏ qua tình tiết bộ phim, càng không sợ đợi một lát nữa sẽ không có chung đề tài thảo luận với Mạc Sương.

Nhưng trong cảnh kinh hoàng nhất, nàng vẫn bị dọa sợ giật mình bởi chiếc mặt nạ giống như thật đẫm máu lóe lên trên màn hình, nàng run lên không cầm được nĩa, xoay người dựa vào Mạc Sương.

Mạc Sương rõ ràng giơ tay lên muốn ôm lấy nàng, nhưng khi cánh tay giơ ở giữa không trung lại bỗng dưng hỏi ra một câu: "Em đồng ý không?"

"..." Trác Vi Lan nén nước mắt nhảy xuống trong hố sâu mình đã đào, buồn bực gật đầu, bàn tay bưng bánh ngọt đang run rẩy, khiến cho cái đĩa và nĩa đụng vào nhau phát ra âm thanh thanh thúy.

Một tay Mạc Sương ôm nàng, một tay đặt bánh ngọt lên bàn nhỏ uống trà ở bên cạnh.

Theo động tác xoay người, kéo theo Trác Vi Lan càng ôm chặt Mạc Sương hơn, thuận theo tình thế ôm lên: "Cảm ơn."

Mạc Sương điều chỉnh âm thanh khiến người khác sợ hãi nhỏ lại, cúi đầu đưa mắt nhìn nàng trong chốc lát: "Vi Lan, em nhìn bên này xem."

Ánh sáng trong phòng chiếu phim quá mờ, Trác Vi Lan chú ý tới Mạc Sương chỉ vào ghế sô pha đối diện màn hình, nửa tin nửa ngờ ngồi dậy, nghiêng mặt nhìn qua.

Sau đó một nụ hôn nhẹ nhàng ấm áp rơi xuống khóe môi của nàng.

Cách nhau quá gần, trong phòng quá yên tĩnh, Trác Vi Lan nghe thấy tiếng hít thở nhẹ nhàng của Mạc Sương, gò má nàng nóng lên, mím chặt môi không dám buông lỏng chút nào, rất sợ Mạc Sương sẽ được voi đòi tiên nếm thử vị bơ ngọt ngấy trên môi và răng của nàng.

Mạc Sương chỉ hôn hai cái, giống như là cọ qua lại giống như là liếm qua, cô chậm rãi đưa ra một lời giải thích: "Khóe miệng của em dính bơ rồi."

"Hừ..." Trác Vi Lan hoàn toàn không sợ bầu không khí gì đó do bộ phim gây cấn tạo nên, chỉ cảm thấy người trước mắt càng khiến người khác không thể nhìn thấu, nàng đẩy Mạc Sương ra đi rút khăn giấy lau miệng.

Dĩ nhiên, nàng không ăn dâu tây và bánh ngọt nữa, để tránh khóe môi hoặc là chỗ khác sẽ dính bơ.

Mạc Sương quang minh chính đại bật cười ra tiếng.

"Chị..." Trác Vi Lan thẹn quá hóa giận: "Chị xem lại bản thân đi!"

Nàng vén chăn nhỏ giữ ấm lên, muốn có khí thế dứt khoát rời khỏi căn phòng nhỏ mờ tối dễ làm chuyện xấu này.

Mạc Sương bắt lấy chăn của nàng, đột nhiên nói: "Vi Lan, mặt em rất đỏ, sẽ bị Thẩm Văn thấy."

Động tác muốn đứng lên của Trác Vi Lan dừng lại.

Đâu chỉ có đỏ mặt, quần áo của nàng còn xốc xếch, khóe môi lấp lánh ánh nước và đôi mắt rạo rực.

"À." Trác Vi Lan nghĩ trong đầu nàng không chỉ mất mặt một hai lần, nên cũng thành thói quen, bình tĩnh ngồi xếp bằng lại: "Đợi một lát nữa sẽ đi, đúng lúc chuẩn bị làm sáng tỏ sự thật đầu tiên."

Mạc Sương không thể được voi đòi tiên, lại đắp chăn nhỏ giúp nàng: "Muốn bánh ngọt không?"

"Không ăn." Trác Vi Lan buồn bực nói: "Ngán rồi."

"Tôi có thể ăn không?"

"...!Không thể." Trác Vi Lan lạnh giọng đáp.

"À." Mạc Sương hạ thấp giọng trả lời, giả vờ tội nghiệp ngồi về vị trí cách đó không xa, nắm chặt một góc chăn giữ khoảng cách nhất định với nàng, dáng vẻ cẩn thận giống như là sợ bị nàng mắng.

Trác Vi Lan xấu hổ mềm lòng, cầm bánh ngọt lên, cắt bỏ phần mình vừa ăn, cắn hai cái, dùng khăn giấy tỉ mỉ lau sạch những nơi có thể dính bơ, cầm lấy muỗng khuấy trà nóng cùng đưa cho Mạc Sương: "Này, ăn đi."

Mạc Sương nói cảm ơn, nhận lấy ăn vào miệng, lẩm bẩm nói ra sự hài lòng: "Cũng ăn rất ngon."

Cũng?

Dưới ánh sáng lờ mờ, Trác Vi Lan luôn cảm thấy Mạc Sương xoay người lại là muốn nhìn chằm chằm vào mình, nàng buồn bực rúc người vào trong chăn, cắn răng không quan tâm đến Mạc Sương không ngừng trêu chọc.

Mạc Sương có thể tự mình nắm bắt, kiểm soát rất tốt, ăn bánh ngọt xem phim, không cần phải nói có bao nhiêu thoải mái.

Còn nàng thì sao?

Trác Vi Lan uống cà phê, nhớ liếm môi lại nhớ tới nụ hôn nhẹ nhàng kia, gò má không dễ dàng gì mới bớt nóng lại nóng bừng lên rồi.

Mạc Sương đã từng là một người dứt khoát, người luôn đi thẳng vào vấn đề chính, thỉnh thoảng sẽ lười biếng dưới tình hình cơ thể không thoải mái, có hơi uể oải, nhưng sẽ không có dáng vẻ trêu chọc mưu ma chước quỷ như bây giờ.

Trước khi mất trí nhớ, sau khi mất trí nhớ, Trác Vi Lan cũng thua hoàn toàn, không có sức lực phản kháng nào.

Mạc Sương tuổi đã không phải là bạn học Mạc đơn thuần đáng yêu rồi.

Trác Vi Lan buồn bực, suy nghĩ một lúc lại bất chợt toát ra một ý nghĩ—— Sao kỹ thuật trêu chọc người khác của Mạc Sương lại đột nhiên tăng mạnh như thế? Chẳng lẽ là nhớ lại chuyện lúc trước?

Bộ phim kết thúc, nàng vội vàng hỏi ra câu hỏi này: "Mạc Sương, chị nhớ được cái gì rồi sao?"

Mạc Sương không nói lời nào, bật đèn trong phòng lên, vẫn giữ biểu cảm mất mát ở trên mặt, rất lâu cũng không mất đi: "Hung thủ lại là anh ta..."

Trác Vi Lan đã từng nhìn thấy biểu cảm này.

Hai năm trước khi Mạc Sương xem phim này, cũng là hoảng hốt như vậy, cũng là khó tin như vậy.

Nàng thất vọng, lặng lẽ nhấp một ngụm trà, co người ở bên cạnh chờ Mạc Sương phản ứng lại.

"Vừa rồi em hỏi tôi cái gì?" Mạc Sương dùng hai phút để ổn định lại cảm xúc,:"Xin lỗi, tôi hơi ngẩn người."

"Không sao, em là đang suy nghĩ...!Trước khi chị mất trí nhớ đã từng xem phim này, bây giờ coi lại một lần, có nhớ lại được cái gì không?"

Mạc Sương kinh ngạc: "Tôi bị một bộ phim lừa gạt hai lần?"

"Lừa gạt?" Trác Vi Lan suy nghĩ đến tình tiết bộ phim, hiểu rồi: "À, tình tiết bộ phim hơi bất ngờ."

"Đúng vậy, hai năm trước tôi thật sự không đoán được sao?" Mạc Sương tò mò.

"Không có."

"Oh." Mạc Sương bĩu môi, không cần giữ lại thể diện cho bản thân nữa: "Tôi tuổi cũng ngốc như vậy."

"...!Phụt." Trác Vi Lan bị dáng vẻ nghiêm túc ghét bỏ bản thân của Mạc Sương làm cho bật cười.

Mạc Sương thấy nàng như vậy, cũng cong môi mỉm cười theo, dịu dàng hỏi: "Cười cái gì?"

"Nào có ai mỉa mai bản thân như vậy." Trác Vi Lan nén cười nói: "Người có thể nhìn ra kết cục thật sự rất ít, đừng tự trách."

Mạc Sương chớp mắt: "Được, nghe theo em."

Trác Vi Lan bị giọng điệu ngoan ngoãn này làm cho mê muội, đảo mắt nhìn lại, nhìn thấy Mạc Sương mỉm cười và tóc mái bị rối vểnh lên, cong cong đáng yêu, đột nhiên nàng muốn vươn tay ra vuốt ve.

Cũng không chỉ là muốn.

Trác Vi Lan như quỷ thần xui khiến nâng lên tay, sắp đụng phải Mạc Sương.

Nhưng mà, động tác của nàng hơi chậm, Mạc Sương nhìn cánh tay của nàng giơ ở trên không trung quá lâu, vô cùng chủ động ôm lên.

"..." Trác Vi Lan buồn bực nói: "Em chỉ muốn nhắc nhở tóc chị bị rối mà thôi."

Mạc Sương tự tìm một bậc thang cho mình: "Cảm ơn em đã xem phim cùng tôi, tôi rất vui."

Giọng điệu rất chân thành, Trác Vi Lan cũng cảm thấy biểu hiện lần này của mình quả thật quá tốt so với Mạc Sương xem phim lại ngủ quên lần trước, nàng hừ nhẹ một tiếng: "Dĩ nhiên, em cũng không có ngủ."

Mạc Sương lẩm bẩm: "Ngủ là tốt rồi."

" Này..." Trác Vi Lan cảm thấy không đúng, dùng lực đẩy Mạc Sương ra: "Em ngủ rồi, chị rất vui à?"

Mạc Sương cười híp mắt gật đầu: "Vui, em ở bên cạnh thì tôi sẽ vui vẻ."

Miệng đầy những lời dễ nghe.

Trác Vi Lan vẫn cứ không có sức chống cự, nàng trợn mắt rồi cười nhạo, giả vờ như không vui được Mạc Sương dẫn xuống lầu.

——

Bộ phim kéo dài khoảng hai tiếng rưỡi, lúc bọn họ chọn phim mất một khoảng thời gian, xem xong đã là hơn năm giờ.

Dì Phương lo lắng cho con gái bị bệnh ở trường, muốn đi thăm, bà ấy trưng cầu ý kiến và nhận được sự đồng ý nấu cơm tối sớm, và đã bày ở trên bàn.

"Dì Phương, dì đi thăm con gái đi." Mạc Sương quan tâm nói: "Con và Vi Lan tự làm là được rồi."

Dì Phương lắc đầu, chưa kịp nói chuyện, Mạc Thẩm Văn ở bên cạnh đã cướp lời: "Đúng vậy, năm giờ rưỡi bọn con đã tan lớp, Tiểu Mạn bị bệnh, nào có sức lực để đến căng tin mua cơm ăn."

Nghĩ đến con gái, dì Phương càng can đảm hơn, cầm thức ăn đã đóng gói lên: "Vậy dì đi trước."

"Em có thể đi không?" Mạc Thẩm Văn hỏi: "Em muốn đi tự học buổi tối."

Mạc Sương cau mày: "Lúc nào trở về?"

" giờ về đến nhà.

Em đón xe, trước khi lên đường sẽ thông báo cho hai người, đảm bảo sẽ không xảy ra chuyện." Mạc Thẩm Văn nói.

Mạc Sương không vội vàng đồng ý, nhìn Trác Vi Lan.

Trác Vi Lan nhất thời có cảm giác kiêu ngạo vì là người quyết định quản lý việc nhà, nghiêm nghị đáp: "Có thể."

Được cho phép, Mạc Thẩm Văn nói một tiếng "tạm biệt", bước nhanh đi theo dì Phương.

Trong nhà chỉ còn lại hai người Trác Vi Lan và Mạc Sương.

Trác Vi Lan nhớ đến có lời muốn nói, cảm thấy hoàn cảnh này rất tốt, thúc giục Mạc Sương ăn cơm: "Mau ăn đi, nghỉ ngơi một lúc rồi đi tắm, em có lời muốn nói với chị."

Nàng nhớ đến dáng vẻ của Mạc Sương ba năm trước trốn ở trong phòng tắm để khóc, nàng không muốn giẫm lên vết xe đổ, cố ý dặn dò cô tắm rửa.

Mạc Sương sững sờ, nhìn chằm chằm vào đôi mắt của nàng rồi từ từ trợn to, càng tỏa sáng, hăng hái gắp thức ăn ăn cơm.

Trác Vi Lan nhìn dáng vẻ mừng thầm của Mạc Sương ở trong mắt, nàng biết nảy sinh ra sự hiểu lầm, nhưng nàng không vạch trần, nghĩ rằng Mạc Sương vui vẻ như vậy một lúc cũng tốt, lặng lẽ gắp đồ ăn ăn cơm.

Mọi thứ đều rất thuận lợi.

Mạc Sương chọn phòng tắm mình thường dùng ở trong phòng khách, nhường cho cô chỗ phòng ngủ chính, Trác Vi Lan lấy bức ảnh ở trong túi áo ở nhà ra, giấu ở ngăn kéo cuối cùng, dùng một đống bản thảo thiết kế mà Mạc Sương tuyệt đối không dám lật lung tung che lại.

Bảy giờ rưỡi, bọn họ đã giải quyết xong toàn bộ, chọn một ô cửa sổ lớn lộng gió có thể nhìn thấy bầu trời đầy sao bên ngoài, mỗi người ôm một cái gối ôm có biểu tượng trái tim trố mắt nhìn nhau.

Trác Vi Lan ho nhẹ: "Mạc Sương à."

"Ơi." Mạc Sương đáp lại nàng bằng giọng điệu nhẹ nhàng: "Sao thế."

Trác Vi Lan cho là đau dài không bằng đau ngắn, cắn răng nói: "Ba đã điều tra được kẻ chủ mưu hại chị."

Vừa nói xong, nàng đưa điện thoại tới, phát video cho Mạc Sương xem.

Mạc Sương ngạc nhiên, lẳng lặng nhìn đoạn video nhỏ đang phát trên màn hình, mới đầu là mờ mịt, sau đó nghe thấy tiếng va chạm rất giống camera thu hình của tai nạn xe cộ, đầu ngón tay đang cầm điện thoại của cô đột nhiên siết chặt.

"Ông ta là ai?" Mạc Sương không đợi nàng làm công tác chuẩn bị đã nói ra một câu, vội vàng truy hỏi.

"Đây là tài liệu của ông ta." Trác Vi Lan định tiến hành theo từng bước, nên nàng bảo Mạc Sương đọc chữ trước để không bị kích động.

Thứ đầu tiên Mạc Sương nhìn thấy cũng là bức ảnh, sau đó vội vàng lướt qua toàn bộ, nhanh chóng tìm được chỗ đáng quan tâm nhất: "Mất tích sao? Cảnh sát không tìm được ông ta sao?"

"Trước mắt là như vậy, ba nói cảnh sát đã tham gia bắt giữ."

"Ông ta muốn hại tôi...!Trước kia tôi biết ông ta sao?" Hiển nhiên Mạc Sương không có bất kỳ ấn tượng nào đối với Châu Ngạn Khánh, cô cau mày hỏi.

Cuối cùng cũng đã tới điểm mấu chốt nhất.

Trác Vi Lan làm công tác chuẩn bị cả một ngày cũng không nghĩ ra được một lời giải thích dễ nghe, nhất thời khẩn trương, hít sâu một hơi, nghĩ tới nghĩ lui vẫn quyết định tạo tâm lý cho Mạc Sương trước, nắm lấy tay cô nở nụ cười dịu dàng, nhẹ giọng nói: "Ông ta...!Quen biết mẹ chị."

Vẻ mặt của Mạc Sương không hề lộ ra sự kinh ngạc, lại cúi đầu nhìn bức ảnh giấy chứng nhận mười phân của Châu Ngạn Khánh.

Chỉ riêng một câu "Ông ta quen biết mẹ chị", Trác Vi Lan đã thấy được phản ứng khó chịu của Mạc Sương, do dự không biết có nên chậm rãi nói ra sự thật bất ngờ này không.

"Ông ta là người tình của mẹ tôi, đúng không?" Mạc Sương lại suy đoán, cũng dùng giọng điệu khẳng định để nói ra.

Trác Vi Lan xoắn xuýt một lúc lâu cũng không biết nên mở miệng thế nào, chưa nói ra một chữ, mà Mạc Sương đã suy đoán thấu đáo, nàng không biết làm sao trợn to hai mắt, vốn dĩ không có cách nào giữ được sự tỉnh táo, cái gì cũng viết ở trên mặt: "Chị...!Tại sao chị lại suy đoán như vậy?"

"Đoán bừa thôi." Mạc Sương nhìn biểu cảm của nàng ở trong mắt, thở dài, ngược lại còn thả lỏng hơn trước: "Xem ra là đúng rồi."

Trác Vi Lan không biết an ủi người khác, lặng lẽ tiến lên ôm lấy Mạc Sương.

Giữa bọn họ cách một khoảng cách, Mạc Sương dự định ở chỗ cũ không di chuyển để nàng nhào tới, Trác Vi Lan ôm cô rất tốn sức, nâng cao nửa người, toàn thân đều được chống đỡ bởi bàn tay đang đặt trên vai của Mạc Sương.

Mạc Sương không ngại mệt mỏi, cũng không tới gần, cầm tài liệu của Châu Ngạn Khánh không buông.

Trác Vi Lan duy trì được một lúc thì không chịu nổi, hờn giận thu tay về, cẩn thận quan sát Mạc Sương: "Chị vẫn ổn chứ?"

"Còn tài liệu khác không?" Mạc Sương hỏi: "Số trang thiếu mất hai trang."

"...!Đều là một số thứ nhàm chán, không cần phải xem." Trác Vi Lan không chú ý tới số trang nhỏ bé dưới góc phải, mím môi chán nản.

Mạc Sương bị từ chối cũng vẫn bình tĩnh, giọng điệu dịu dàng lời nói nhỏ nhẹ nói: "Vi Lan, để tôi xem đi.

Người khác nói mẹ bỏ trốn với một người đàn ông, tôi luôn không tin, nghi ngờ là ba đuổi bà ấy đi, nên thái độ của tôi đối với ba rất kém...!Bây giờ là lúc đối mặt với thực tế."

Trác Vi Lan vẫn do dự.

Khi nàng nhìn thấy những bức ảnh kia cũng buồn nôn như vậy, thì Mạc Sương sẽ đau khổ hơn đúng không?

"Vi Lan, để tôi xem đi." Mạc Sương chọn cách nói khiến nàng không chịu nổi nhất: "Cầu xin em."

Trác Vi Lan chưa từng nghe Mạc Sương nói chữ cầu xin.

Nàng thở dài, tự mình đã nghĩ thông suốt —— cô bị che giấu trong ba năm, sẽ hiểu rõ cảm giác khó chịu nhất, cần gì phải im lặng không nói giống như Mạc Sương của trước đây, xem người bên cạnh như đứa ngốc, tự cho là đúng mà bảo vệ.

Trác Vi Lan đi lấy hai tờ có in ảnh ra.

"Cảm ơn." Mạc Sương nhận lấy, nghiêm túc xem một lần.

Thật sự là một lần.

Vội vàng lướt qua, trong lòng Mạc Sương đã hiểu rõ, lại kẹp tờ có in ảnh vào trong tài liệu.

"Mạc Sương?" Trác Vi Lan chú ý tới bàn tay đang run lên của Mạc Sương, ngẩng đầu nhìn, nàng nhìn thấy là một gương mặt mờ mịt luống cuống, cảm thấy đau lòng, gạt những thứ lộn xộn ở giữa ra bước lên ôm lấy cô.

Nàng bổ nhào tới quá vội, nghiêng người suýt chút nữa đã té ngã.

Mạc Sương lấy lại tinh thần đỡ lấy nàng, nói một câu hoảng hốt "Cẩn thận."

Trác Vi Lan căm ghét bản thân không biết nói chuyện, động tác vụng về, nhất định sau này sẽ bất ngờ gây phiền phức cho Mạc Sương, cẩn thận thu tay về.

Mạc Sương lại không nói một lời dùng sức ôm chặt lấy nàng, thuận theo tình thế kéo nàng ấn vào trong ngực.

"Hả?" Trác Vi Lan dựa vào trong ngực của Mạc Sương, không tự chủ được phát ra một âm tiết nghi ngờ.

Mạc Sương cúi đầu, nhẹ nhàng cọ cọ vào nàng.

"Chỉ một lát thôi, cầu xin em.".

Truyện Chữ Hay