Editor: Phương - Beta: Min
Chương . Cuộc sống mới
Kha Tây Ninh muốn kéo vali đi xuống, lại bị Nghiêm Tự đoạt, hắn đi phía trước cậu.
Nghiêm Tự nguyện ý làm khuân vác vậy liền làm đi, Kha Tây Ninh thờ ơ đi theo Nghiêm Tự xuống lầu. Xe chuyển nhà sớm đã đậu dưới lầu, Kha Tây Ninh thản nhiên nói: "Tới đây là được rồi, đừng để người khác thấy anh với tôi có mối quan hệ tốt với nhau."
Kha Tây Ninh nói như vậy, Nghiêm Tự vậy mà cũng thật sự đúng im, dừng bước ở ngay trước cửa tòa nhà.
Cậu lấy hai túi từ trong tay Nghiêm Tự, túi đó để đồ dùng rửa mặt cùng ga giường thêu Long Phượng màu đỏ, dưới mí mắt Nghiêm Tự, ném tất cả vào thùng rác.
Kha Tây Ninh ném xong, phủi phủi tay.
Nghiêm Tự đau đến gập người xuống, chỉ cảm thấy cả người từng đợt co rút đau đớn. Trong lúc nhất thời, hắn không phân rõ được là dạ dày đau, hay là trái tim đau.
Kha Tây Ninh cùng xe chuyển nhà nhanh chóng rời đi, Nghiêm Tự từng bước một gian nan trở lại chung cư, nằm lên chỗ không có ga giường, trắng lóa trên giường, ánh mắt cứ nhìn mãi lên trần nhà, giống như là trong nháy mắt, có thể đau đến chết.
Điện thoại tới. Nghiêm Tự lấy ra, lại đổ một thân mồ hôi.
Là Từ Kiều.
Trước đó Kha Tây Ninh biết chuyện đổi diễn viên, cũng là Từ Kiều thông báo cho Nghiêm Tự, chuyện này hắn có tham dự, tự nhiên có chút sốt ruột.
Từ Kiều vội vã hỏi: "Cậu có giải thích với Tây Ninh chuyện đổi diễn viên không? Cậu ta hồi sáng cùng tôi nói chuyện, nghe liền có chút không thích hợp. Tôi nói cho cậu hay, phải dỗ dành bà xã, vị kia của tôi cũng mỗi ngày giận dỗi, còn không phải bị tôi dụ đó sao."
Nghiêm Tự cuộn mình, che dạ dày, hắn thống khổ nhắm chặt mắt: "Em ấy rất tốt, chưa bao giờ giận dỗi."
Từ Kiều thở dài nhẹ nhõm một hơi: "Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi."
"Em ấy chỉ là muốn ly hôn với tôi."
"!!!" Từ Kiều gần như bùng nổ, "Ly hôn?"
"Ừ." Nghiêm Tự nói, "Đơn ly hôn đều chuẩn bị tốt, tôi không ký. Em ấy vừa rồi chuyển ra khỏi căn hộ rồi."
Từ Kiều không nghĩ tới sự tình lại phát triển đến loại tình trạng này: "Sao cậu không giữ cậu ta lại!"
Nghiêm Tự nâng tay, yếu ớt cho phủ mắt: "Tối hôm qua trong buổi họp, Lưu Vân bên kia còn không nói cho tôi biết, tôi muốn đợi xác định lại mới nói cho em ấy."
Từ Kiều đảo mắt, thầm nghĩ, lời thừa. Ban đầu đã định ảnh đế diễn nam chính, là mánh lới lớn của bộ phim, làm sao có thể dễ dàng đổi thành tiểu trong suốt. ()
() Đoạn này có lẽ ý của Từ Kiều chính là từ trước đã định là Bạch Tử Uẩn, nhưng vì Nghiêm Tự tham gia sản xuất nên muốn đưa Tây Ninh vào cuối cùng nhà đầu tư không đồng ý nên vẫn để Bạch Tử Uẩn vào vai chính.
"Cho dù Lưu Vân cuối cùng cự tuyệt tôi." Nghiêm Tự nói, "Gần đây tôi cũng đã hỏi đạo diễn casting, hẳn là có thể tìm một nhân vật khác tốt hơn đưa cho Tây Ninh. Nói cái gì đều là nhân vật của em ấy, lại êm đẹp đổi thành Bạch Tử Uẩn, trong lòng em ấy không thoải mái cũng là nên làm, chờ sau khi tôi xử lí tốt, em ấy sẽ trở lại bên tôi."
Nói thì nói như thế, nhưng Từ Kiều vẫn cảm giác là lạ.
Y là nhìn vị này từ yêu đương đến kết hôn, Nghiêm Tự đối với hôn nhân của mình rất có tự tin, mỗi lần Từ Kiều uống rượu giải sầu nói vị kia của y lại không để ý đến y, Nghiêm Tự lại mỉm cười nói, Tây Ninh của hắn rất tốt, xưa nay không cáu kỉnh, khéo hiểu lòng người, còn rất thực lòng thực dạ tùy ý làm việc ngày đêm.
Nhưng lần này sau khi Từ Kiều tiếp xúc với Kha Tây Ninh, lại cảm giác cậu thật cấp tốc ly hôn. Kha Tây Ninh thậm chí không muốn nghe tên Nghiêm Tự, Từ Kiều mỗi lần đem đề tài lái đến trên người Nghiêm Tự, ngữ khí cậu liền có chút khó chịu cùng không kiên nhẫn.
Có lẽ thật sự theo như lời Nghiêm Tự nói, Kha Tây Ninh về sau sẽ hiểu rất nhanh liền hồi tâm chuyển ý đi.
Từ Kiều nói: "Cậu nhớ rõ phải quỳ xuống hát mà chinh phục."
Đây là giải pháp gỡ bỏ khúc mắc của Từ Kiều và Văn Khúc Ý, mỗi lần hai người giận dỗi, Từ Kiều liền trần như nhộng cõng cành mận gai thô ráp, cầm mic hát tìm kiếm tha thứ từ Văn Khúc Ý, dần dà cũng coi như phu phu tình thú.
Từ Kiều thấy rất khó hiểu chuyện Kha Tây Ninh và Nghiêm Tự một đôi chưa bao giờ mâu thuẫn, chung quy với y mà nói, cùng bà xã nhao nhào, rồi y chủ động xin lỗi, cuối cùng nhảy lên trên giường, đều là chuyện thường ngày, trở thành một hoạt động sinh hoạt không thể thiếu.
Nghiêm Tự cười khổ hai tiếng: "Được, chỉ có điều tôi không biết hát, trước tiên phải học một ít."
Từ Kiều nghe giọng Nghiêm Tự bên kia có chút yếu ớt, liền hỏi: "Cậu làm sao vậy? Bệnh dạ dày tái phát à?"
Nghiêm Tự ừ một tiếng: "Tôi rời giường uống thuốc là tốt lên thôi."
Hắn một bên kịch liệt đau đớn, đỡ tường tìm thuốc. Mỗi lần dạ dày hắn đau, đều là Kha Tây Ninh đem thuốc đưa cho hắn, cho nên chính hắn cũng không biết thuốc dạ dày ở chỗ nào. Nghiêm Tự mò mẫm tìm, ở phía dưới TV trong ngăn tủ tìm thấy hòm thuốc màu xanh, hắn tìm đến một hộp thuốc, đã rót nước ấm chuẩn bị uống.
Hắn nhìn thấy hạn sử dụng, vừa vặn qua hai tuần.
Nghiêm Tự trầm mặc đem viên thuốc vứt đi, đêm đã khuya, hắn một lần nữa trở lại trên giường, một mình lẻ loi trơ trọi nằm trên đó, lấy chăn che kín tâm tư, nghĩ về lời nói của Kha Tây Ninh hôm nay...
※
Cứ thế hấp tấp chuyển ra khỏi chung cư. Kha Tây Ninh xác thực cũng không chuẩn bị tốt, cậu chỉ có một cái vali hành lý cùng một thùng đồ, tạm thời cũng có thể đi khách sạn nghỉ một đêm.
Một ngày qua đi, giày vò đến giày vò đi, cậu cũng thật sự mệt mỏi, ngã người xuống giường khách sạn liền bắt đầu buồn ngủ.
Kha Tây Ninh vốn tưởng rằng cùng Nghiêm Tự ngả bài, cậu sẽ ngủ không được, nhưng trên thực tế, cậu nhắm mắt lại liền ngủ, so với ngày xưa ở cái chung cư xa hoa kia ngủ còn thoải mái gấp ba bốn lần.
Cậu không có muốn chiếc xe mà Nghiêm Tự đưa, chìa khóa xe cùng chìa khóa nhà đều đặt trong chậu hoa ở cửa. May mắn khách sạn cách công ty rất gần, Kha Tây Ninh tùy tiện vẫy một chiếc taxi, so với thường ngày đến công ty còn sớm hơn.
Cô tiếp tân hôm qua nói đỡ cho cậu, hôm nay chào hỏi Kha Tây Ninh: "Chào buổi sáng."
Thỉnh thoảng có vài nghệ sĩ cả mới lẫn cũ đi ngang qua, đi qua Kha Tây Ninh, cũng sẽ lễ độ chào cậu một tiếng.
Kha Tây Ninh trước kia nhân duyên không tính là quá kém, nhưng cũng tuyệt đối không được tốt lắm, cậu chỉ tương đối quen thân với một số ít nghệ sĩ cùng nhân viên, sẽ chào hỏi cậu, người khác không quen, cơ bản gặp thoáng qua.
Nhưng sáng nay, tất cả quen cùng không quen, đều đối với cậu rất thân mật, buổi chiều như thường lệ tới quán trà, còn có người đại diện của nghệ sĩ khác mua cho cậu một tách cafe.
Chuyện này khiến Kha Tây Ninh có chút thụ sủng nhược kinh, cậu ở bên trong hành lang đụng phải Phó Diễm, còn túm hắn lại hỏi: "Sao mọi người trong công ty đột nhiên tốt với tôi như vậy?"
Phó Diễm dùng một loại ánh mắt gỗ mục không khắc được nhìn cậu, chậc một tiếng: "Hôm qua cậu đánh nhau với Lục Viễn Đông, bọn họ cảm thấy cậu rất soái."
"Thật sao?" Kha Tây Ninh có chút không tin, nào có ai đánh nhau mà vẫn soái.
"Còn có thể giả sao? Bọn họ rất bất mãn Lục Viễn Đông, nhưng lại không có ai dám làm gì, cậu xem như rửa hận trong lòng bọn họ." Phó Diễm trước khi đi còn bổ sung một câu, "Cậu không phải muốn kịch bản mới sao? Có mấy đoàn phim rất thích cậu, đưa tới cho cậu mấy kịch bản. Dung Tuyết sẽ tìm cậu thương lượng, cậu chuẩn bị một chút."
Liễu ám hoa minh hựu nhất thôn. ()
() Đây là câu thơ của Lục Du trích từ bộ . Đầy đủ là:
[Sơn trùng thủy phục nghi vô lộ/ Liễu ám hoa minh hựu nhất thôn] - Ý tứ là: giữa cảnh núi non trùng điệp, sông ngòi chằng chịt, tưởng như không còn đường đi nữa, thì bỗng nhiên ở ngay trước mắt, phát hiện thấy trong bóng râm rặng liễu xanh mát và khóm hoa tươi đẹp rực rỡ sắc màu còn có một thôn làng.
"Liễu ám hoa minh" là chỉ mắt nhìn thấy tình huống không còn đường tiến nữa, thì đột nhiên xuất hiện chuyển biến và hy vọng.
Không biết có phải lão thiên gia là ám chỉ quyết sách hôm qua Kha Tây Ninh làm đúng hay không, từ khi cậu nhắc tới chuyện ly hôn với Nghiêm Tự, mọi chuyện suôn sẻ, tâm tình cũng tốt lên rất nhiều.
Dung Tuyết quả nhiên cầm ba kịch bản lại đây: "Cậu chọn một cái."
Kha Tây Ninh trước thử cầm một kịch bản tương đối mỏng.
Dung Tuyết giải thích nói: "Bản này tên《Vương tử đều yêu ta》, kể về đại vương tử, nhị vương tử, tam vương tử, đồng thời yêu phải một cô nương, cũng vì hắn tranh giành tình nhân. Tôi biết được một chút, cậu nếu nhận bộ này, ít nhất có thể diễn nhị vương tử, cũng chính là nam chính."
Kha Tây Ninh xem qua loa nội dung kịch bản, cảm giác cốt truyện này còn không bằng《Hiệp sĩ tia chớp》. Ít nhất《Tia chớp》là chính thức viết cho trẻ con xem, mà 《Vương tử》 chính là biến người xem thành nhược trí.
Cậu bỏ xuống cái này, lại nhặt lên một cái khác: "Này... 《Vân Thâm Bất Tri Xử》, nghe cũng không tệ lắm."
Kha Tây Ninh thử nhìn vài lần, phát hiện toàn bộ kịch bản đều là những chữ hiếm gặp, lời thoại của nhân vật chính cậu không hiểu rõ, nghĩ đây là khái niệm văn học nghiêm túc nên cố gắn đọc hết, phát hiện vẫn là không thể thành công hiểu được.
Dung Tuyết thở dài nói: "Nghe nói kịch bản này là tài nữ của đại học X hệ trung văn, người ta học nhiều thi từ ca phú, viết kịch bản cổ đại sẽ không muốn dùng tiếng thông thường, còn nhiều thể văn ngôn cổ."
Có rất nhiều phim cổ trang không dùng tiếng phổ thông, bán tiếng phổ thông bán cổ văn, cho người khác cảm quan rất tốt, nhưng không phải dạng này, khó đọc lại khó hiểu, cậu không khỏi vì đó nghĩ đến, đạo diễn này khẳng định là nhìn tên tuổi chọn biên kịch, nếu là đạo diễn thật sự xem qua kịch bản, thì có thể làm như không có gì mà thông qua nó sao?
Kha Tây Ninh tuy không phải tốt nghiệp trường danh tiếng, nhưng cũng là một bài luận tốt nghiệp, cậu bảy năm trước đọc xong tập một của tác phẩm văn cổ, phát hiện hành văn dứt bỏ hoa lệ không nói, kịch bản kỳ thật rất cẩu huyết.
"..." Kha Tây Ninh hỏi, "Chị Tuyết, Thiến Văn cũng là từ đại học X hệ trung văn, chị có hỏi qua cô ấy thấy kịch bản này thế nào chưa?"
Dung Tuyết gật gật đầu: "Có."
Kha Tây Ninh hỏi: "Cô ấy nói như thế nào?"
"Tám chữ." Dung Tuyết nói, "Khoe khoang học thức, không ốm mà rên."
Cuốn thứ ba Kha Tây Ninh cũng xem, so với hai quyển trước hơi hơi tốt một chút, nhưng cũng gần giống các kịch bản khác cậu từng đóng, chính là gia đình luân lý, nhiều lắm đem nam ngoại tình đổi thành nữ ngoại tình. Đây là một nam nhân, sau khi bị đội nón xanh, quật khởi báo thù.
Dung Tuyết rất thực tế mà nói: "Quyển thứ ba này, được xem là tốt nhất rồi, ratings hẳn là sẽ không thấp."
Hoàn toàn chính xác, quyển thứ ba nói chủ đề vẫn là có sáng tạo cái mới, nó không phải liên miên bất tận rập khuôn tra nam mà nữ thì lụy tình, mà là đảo ngược một chút, từ phụ nam nội trợ quật khởi.
Nhưng... Kha Tây Ninh hiểu rõ, một bộ kịch bản tuy nói không tệ, nhưng cũng không thể giúp đỡ cậu thoát ly tình cảnh hiện tại. Cậu cần một kịch bản sang chói, kịch bản cần có ý sáng tạo hơn, cần cho người ta hai mắt tỏa sáng, ở trước mặt người xem rũ bỏ hình ảnh vốn có trước đó.
Kha Tây Ninh hỏi: "Trừ ba bản này, còn có cái khác không?"
"Không." Dung Tuyết rất hiểu tâm tư của Kha Tây Ninh, "Tôi biết cậu cảm thấy ba kịch bản đều không thích hợp chuyển đổi hình tượng trước mắt của cậu. Tôi hiểu được, tôi sẽ tiếp tục giúp cậu xem xét, đoạn thời gian này cậu có thể làm chút quảng cáo nhỏ."
Kỳ thật làm sao còn có cái gọi là quảng cáo nhỏ.
Đơn giản chính là một chương trình radio đêm muộn không được ưa chuộng, dành cho mấy người không có nhiều quảng cáo đảm nhiệm. Cái này không thể trách công ty, danh khí của cậu cùng tác phẩm có hạn, có thể nhận được kịch bản cũng có hạn.
Kha Tây Ninh không có việc gì chờ ở trong công ty, cho đến gần chạng vạng, Lam Vũ nhắn tin cho cậu: Tây Tây, tôi cùng Tô Hạo đến đón cậu!
Kha Tây Ninh đột nhiên đứng dậy, cậu đi đến trước cửa sổ, nhìn xuống tìm kiếm ——
Một thanh niên thầm mến một người giờ người đó trở thành người yêu của cậu ta, đứng ở dưới lầu công ty, thấy cậu đang ở sát bên cửa sổ, thanh niên liền kích động vẫy tay với cậu.