Chưa Ăn Top Đầu Syosetu Thì Đừng Mơ Thoát Khỏi Căn Phòng Này

vòng lặp 2

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Vòng lặp 2

● Ngày 1 ●

Khi lấy lại ý thức, tôi thấy mình đang đứng giữa căn phòng.

Tôi không hề nhớ mình đã ngủ dậy thế nào.

Tuy nhiên, có cảm giác như tôi vừa tỉnh khỏi một cơn mơ vậy.

“Hả?”

Giây phút ngay sau đó, một linh cảm không lành ập đến trong tôi.

Đầu tiên…

Phải rồi, chiếc giường.

Chiếc giường đã từng rất bừa bộn, giờ lại ngay ngắn gọn gàng.

Tiếp theo là góc bàn.

Thứ gây ra cảm giác kỳ quái ấy giờ đã biến mất.

Cái nút đỏ đã biến mất.

Đúng vậy, cái nút mà lẽ ra tôi vừa nhấn.

“...”

Có gì đó không ổn.

Tôi có cảm giác đó, liền nhìn xung quanh.

Trực giác mách bảo tôi có vật gì đó đã thay đổi.

Tôi quyết định kiểm tra kỹ càng lại mọi thứ.

Trước tên là cánh cửa.

Không thay đổi.

Nó vẫn đóng chặt như lúc đầu.

Cái giường, tôi nhìn lại kỹ hơn lúc nãy, nhưng có vẻ chẳng có gì khác.

Làm tất cả những việc này mà không đánh thức tôi dậy, đúng là chuẩn bị chuyên nghiệp thật.

Trần nhà. Không đổi.

Máy tính cũng…

À không, màn hình có thay đổi.

Giờ tôi mới để ý, dòng chữ “GAME OVER” đã biến mất và màn hình chuyển về màn hình chính.

Trên đó hiện ra dòng chữ khá quen thuộc với tôi gần đây, 【Bạn không thể rời khỏi căn phòng này cho tới khi đạt được hạng nhất trên trang web viết tiểu thuyết, “Let’s Write a Novel”】

Tôi thử di chuột, và con trỏ chuột trên màn hình cũng di chuyển theo.

Tôi thở phào nhẹ nhõm.

Nó không bị đơ như lần trước nữa.

Ít nhất vấn đề có vẻ đã được giải quyết.

“Hửm?”

Thêm một cái nữa.

Tôi thấy một thứ mới lạ trên màn hình.

Thêm cái này nữa là hai.

Một là phần dưới cùng màn hình.

Ở đó có một đường kẻ to màu đen.

Đó là thanh taskbar.

Nhưng không như những thanh taskbar mà tôi biết, nó không có start menu hay icon gì.

Vậy làm sao mà tôi biết nó là thanh taskbar á?

Đó là vì thời gian, ngày giờ đang được hiển thị ở phần đuôi bên phải cái đường kẻ đó.

Nó ghi “7:00 2017/04/01”.

04/01

Ngày 1 tháng 4.

Kỳ cục thật.

Hôm nay lẽ ra phải là ngày 26 tháng 4 chứ. Mà thôi, cứ kệ nó đấy.

Nó không chỉ hiển thị thời gian và ngày tháng năm, mà bên cạnh đó còn có một cái icon.

Nếu tôi không nhầm, trong Wind○ws, đây là thông báo từ action center.

Đó là thứ sẽ cho bạn biết chuyện gì vừa xảy ra với máy tính của mình.

Tôi ấn vào đó.

Một cửa sổ lớn hiện ra ở mé bên phải màn hình, và những dòng chữ này được viết.

“Bình luận đầu tiên. Nhận được trình soạn thảo văn bản.”

Một trình soạn thảo văn bản.

Đây là phần mềm để viết văn bản như là W○rd hoặc Ichitar○.

Lần trước tôi phải viết trực tiếp vào ô soạn thảo của trang “Let’s Write a Novel”.

Có thư mục nè.

Một thư mục màu vàng có tên, “Vòng lặp thứ nhất, tác giả: ABCDE”

Trong căn phòng trắng xóa này, nó là thứ duy nhất có màu vàng.

Ngoại trừ nội dung thư mục đó.

Tôi nghĩ mình nên cẩn thận hơn một chút, nhưng nó chỉ là một thư mục thôi mà. Chà, chẳng lý gì mà lại bỏ qua nó cả.

Bên trong lại chia thành nhiều thư mục khác.

Mỗi cái đều có một tiêu đề quen thuộc.

“Khúc Hoan Ca Của Chủ Nghĩa Vị Kỷ.”

“Sóng Triều Vĩnh Cửu.”

“Phía Bên Kia Cửa Sổ.”

“Tôi Đang Bị Bắt Cóc, Ai Đó Làm Ơn Gọi Cảnh Sát.”

Tiêu đề của ba cuốn tiểu thuyết tôi đăng lên và tiêu đề khi tôi cầu cứu cảnh sát.

Tôi thử mở thư mục đầu tiên.

Lại có thêm một thư mục nữa ở trong.

“2017/04/05”

Đoán xem? Đó là ngày tôi đăng “Khúc Hoan Ca Của Chủ Nghĩa Vị Kỷ.”

Không, nếu hôm nay thực sự là ngày 1 tháng 4, có lẽ tôi đã hiểu sai gì đó…

Sao cũng được, tôi thử mở tiếp.

Trong đó, sáu icon hiện lên

Chúng đều những icon vừa bí ẩn mà vừa rất quen thuộc. Nói thẳng ra thì trông chẳng khác quái gì W○rd.

Tuy nhiên, tôi biết tiêu đề của chúng là gì.

Đó là tiêu đề mỗi chương trong “Khúc Hoan Ca Của Chủ Nghĩa Vị Kỷ.”

Tôi mở một chương để xem.

Khi tôi nhấn đúp chuột vào chương đầu tiên, một cửa sổ giống với icon hiện ra trên màn hình, và ngay sau đó, một đống chữ xuất hiện.

Một trình soạn thảo văn bản.

Tất nhiên là tôi có thể soạn thảo văn bản bên trong.

“Ra vậy, hóa ra đây là ý của nó khi nói ‘nhận được trình soạn thảo văn bản’...”

Khó có thể nói nó có gì khác biệt so với việc viết thẳng vào trang “Let’s Write a Novel”, nhưng ít ra tôi không phải mở web lên mới vào được.

“...Cái trang web đó giờ thế nào rồi nhỉ?”

Thực lòng, tôi rất sợ phải nhìn nó.

Tôi vẫn nhớ tài khoản của mình đã bị ban.

Sau một hồi, máy tính thì sửa được, nhưng dòng “GAME OVER” có thể lại nhảy ra trước mặt tôi, rồi nó lại làm treo máy tiếp.

Nhưng đến lúc này, tôi đã có thể ngờ ngợ đoán ra việc đó sẽ không tái diễn.

Chắc thế…

“...”

Tôi nuốt nước bọt, và mở trang “Let’s Write a Novel”.

Trang web được mở bình thường không vấn đề gì.

Và thế là tôi hết căng thẳng.

“Ngon, được rồi.”

Có đầy đủ những truyện mới đăng.

Có cả chữ nữa.

Thời gian đăng của những truyện gần đây nhất là:

2017/04/01 7:01

Xem ra tôi đã bị đưa về khoảnh khắc khi tôi mới đến căn phòng này.

Một vòng lặp thời gian.

● Ngày 2 ●

Tôi dùng cả ngày hôm nay để sắp xếp lại thông tin.

Đầu tiên, ở trong căn phòng, khái niệm về thời gian có tồn tại, nhưng khái niệm về đói khát thì không. Tôi không thấy đói, cũng không thể bị chết đói.

Cách để thoát ra có lẽ là “đứng hạng nhất trên trang web viết tiểu thuyết”.

Khi đó cánh cửa sẽ mở và để tôi thoát khỏi đây.

Tôi chẳng biết liệu có thoát được thật không, nhưng có niềm tin còn hơn không.

Trình duyệt web không thể truy cập một trang nào khác ngoài trang “Let’s Write a Novel”.

Có lẽ trong tương lai tôi sẽ truy cập được nhiều trang hơn, nhưng hiện tại chỉ có vậy.

Về cơ bản, tôi có thể làm mọi thứ trên trang này.

Đăng truyện.

Đọc truyện của người khác.

Tìm kiếm truyện.

Xem thứ hạng.

Viết và đăng blog trên diễn đàn của trang.

Vân vân và mây mây.

Khi đăng ký thành viên và viết truyện, tôi đăng được hoàn toàn bình thường.

Vào ngày thứ hai, một cái nút đỏ xuất hiện ở cạnh bàn.

Nếu va phải điều kiện gì đó thì “GAME OVER” và máy tính trở nên bất động.

Một trong những điều kiện đó là tài khoản bị ban do vi phạm điều khoản trang web.

Lâm vào trường hợp đó thì vô phương cứu chữa, tôi phải ấn nút reset.

Khi ấn nút, tôi sẽ trở lại 7:00 ngày 1 tháng 4 năm 2017.

Tuy nhiên, không phải cái gì cũng trở về nguyên trạng của nó.

Số tiểu thuyết được đăng ở vòng lặp trước đó được cho vào các thư mục và lưu lại.

Hơn nữa, tôi còn nhận được một chức năng của máy tính.

Dù mới chỉ là suy đoán, song tôi nghĩ nó giống như kiểu thành tựu trong game; mỗi khi tôi đạt được thành tựu gì, một chức năng lại được mở khóa.

Bằng cách có được bình luận đầu tiên, tôi nhận được trình soạn thảo văn bản.

Đúng là tôi gặp may.

Nếu không ai bình luận, thì giờ tôi đã không thể xem được truyện cũ của mình rồi.

Chỉ cần có một bình luận thôi mà nó đã được mở khóa.

Vậy nghĩa là nếu tôi cứ tiếp tục hoạt động trên “Let’s Write a Novel”, những chức năng khác sẽ xuất hiện theo.

Và có lẽ… cái cuối cùng là mở cửa.

Dù thế nào đi chăng nữa, tôi cũng phải viết truyện, đăng truyện và nhắm lấy vị trí đầu bảng xếp hạng.

● Ngày 3 ●

Giờ tôi quyết định sẽ viết một tác phẩm mới vì mấy tác phẩm cũ kia còn khó có cơ hội tranh hạng nữa là.

Nội dung là gì đây ta?

À há… Truyện thế này thì sao?

Bối cảnh là ở ngoài vũ trụ.

Thời gian là ở tương lai.

Loài người đã tiến vào một thời đại gọi là kỷ nguyên khai phá vũ trụ, và chính phủ sẽ cấp một đống tiền cho những người tìm ra các hành tinh mới có thể cư ngụ hoặc các ngôi sao giàu tài nguyên. Vì vậy vô số thám hiểm giả lũ lượt kéo nhau đi du hành vũ trụ.

Nhân vật chính là một trong những thám hiểm giả đó, lái một con tàu không gian cổ lỗ sĩ, và lên đường với ước mơ làm giàu.

Ôkê, cứ thế mà triển.

Viết nháp cốt truyện là không cần thiết. Toàn bộ câu chuyện đều ở trong đầu tôi rồi.

Truyện này sẽ hấp dẫn hơn tất thảy những tác phẩm tôi từng viết.

Tôi có cảm giác nó sẽ là tuyệt tác đỉnh nhất của tôi.

● Ngày 30 ●

Cuối cùng tôi đã viết xong.

Nó tốn hơi nhiều thời gian. Tuyệt tác mà lại.

Có gần 400 trang bản thảo.

Tốc độ viết khá nhanh vì tôi đâu còn việc gì khác để làm.

Viết được chừng này với tốc độ đó… Úi chà, đúng là tôi có khiếu làm nhà văn.

Đăng thôi nào.

À tôi phải đăng ký thành viên đã.

Vì đây là truyện khoa học viễn tưởng, sao tôi không đặt username nó trí thức một tí nhỉ?

Denym Rottenmeier thì sao?

● Ngày 31 ●

Méo có điểm nào.

Không, không hẳn là tôi không được điểm.

Có tổng cộng 8 điểm. 4 người đã theo dõi nó.

Nhưng chỉ có vậy.

Không ai thèm bình luận luôn.

● Ngày 33 ●

Đúng rồi! Tôi nảy ra sáng kiến.

Lần trước tôi có đọc một tác phẩm, trong phần giới thiệu, tay tác giả có ghi chú ở phần đầu lẫn phần cuối, nhắc người đọc nhớ theo dõi và cho nhận xét.

Nếu người đọc ai ai cũng nhận xét, điểm của tôi sẽ tăng ào ạt cho xem.

● Ngày 35 ●

Có thông báo từ hệ thống.

Hình như nhắc khéo người đọc theo dõi và bình luận trong truyện là vi phạm điều khoản.

Nhưng tôi muốn để xem nó tác dụng ra sao đã, nên tôi bảo họ cứ để đó một tuần thì đã sao.

● Ngày 36 ●

Tài khoản của tôi bị khóa.

GAME OVER.

Tôi không thể xem mình đã tăng bao nhiêu điểm, và cũng không biết được hiệu quả đến đâu luôn.

● Ngày 37 ●

Sớm muộn tôi cũng phải thừa nhận.

Dù không muốn, nhưng tôi vẫn phải làm thế nếu muốn tiến bộ.

Từ giờ trở đi, tôi sẽ cố gắng cải thiện.

Tôi không có năng khiếu.

Tự tay viết một tác phẩm sẽ không thể bỗng nhiên mà nổi đình đám được. Tôi không đủ tài năng để làm vậy.

Trong lúc viết, tôi có thể trau dồi thêm, nhưng hiện tại đừng bàn đến việc leo bảng xếp hạng, chẳng ai thèm đọc nó luôn ấy chứ.

Tôi phải làm cách khác.

Tôi không biết liệu còn cách nào khác không.

Tuy nhiên, tiểu thuyết được viết nên bởi bàn tay con người.

Kỹ năng, tài mẹo, phương pháp và ý tưởng ẩn chứa trong đó đều một tay con người xây dựng nên.

Có nhiều cách để cải thiện.

Cũng giống như thể thao hay trò chơi thôi.

Hãy bắt đầu từ con số 1 nào, như một tân binh.

Với đầy ý chí làm lại từ đầu, tôi ấn nút đỏ.

Truyện Chữ Hay