Long Hạo Kỳ rất quen thuộc đi đến ngồi bên cạnh Trác Thiên Ái. Gương mặt tuấn mỹ nở nụ cười ấm áp.
"Tiểu Ái, sinh nhật vui vẻ"
Trác Thiên Ái cả người cứng đờ, gương mặt không chút biểu cảm gì đặc biệt. Cố gắng kéo ra nụ cười mất tự nhiên. Cô cứ nghĩ Long Hạo Kỳ sẽ không đến, hắn sẽ không nhớ đến một người không quan trọng như cô. Cô không biết trong lòng mình đang suy nghĩ thứ gì, có chút ấm áp, hạnh phúc cũng có đau lòng. Hắn vẫn nhớ đến cô nhưng chắc là như nhớ em gái thôi, từ đầu đến cuối cũng chỉ có cô tự mình đa tình.
Trác lão gia và Trác phu nhân lần này đi sang nước ngoài để xử lí một số công việc quan trọng ở các công ty con, vốn dĩ chỉ du lịch vài tuần đến sinh nhật con gái sẽ trở về nhưng lúc chuẩn bị về công ty con ở nước ngoài lại xảy ra sự cố cần người đứng ra giải quyết cho nên chỉ có thể gọi điện chúc mừng sinh nhật, gửi quà về cho Trác Thiên Ái.
Trác Thiên Ái cũng không buồn bã gì, mấy năm cô ở nước ngoài cũng chỉ một mình đón sinh nhật, huống chi hiện giờ công ty có việc với lại chẳng phải cô còn có bà nội, anh hai, chị dâu... còn có Long Hạo Kỳ.
Mọi người cùng nhau dùng bữa, Trác Thiên Ái thổi nến trên bánh sinh nhật sau đó cầu nguyện.
Trong lúc ăn đôi mắt Lục Dĩ Nhi không ngừng quan sát nhát cử nhất động của Long Hại Kỳ cùng Trác Thiên Ái. Thật sự rất đẹp đôi, Long Hạo Kỳ này rõ ràng cô nhìn ra được là thích Tiểu Ái nhưng tại sao lại dây dưa cùng người phụ nữ khác? Cô muốn tiếp tục quan sát nhưng cứ bị bà nội hỏi rất nhiều câu hỏi mà cô cũng cảm thấy kì lạ nhưng cũng giữ phép tắc mà trả lời, bà nội hình như rất quan tâm cô.
Trên bàn ăn, Long Hạo Kỳ liên tục gắp những món Trác Thiên Ái thích ăn cho cô, có thể nói sở thích của cô hắn đều hiểu rõ. Trác Thiên Ái thức ăn gắp vào chén đều ăn nhưng ả một cái liếc mắt cũng không cho hắn.
Trác Diệu có lẽ là người im lặng nhất, không trò chuyện cùng mọi người chỉ nhìn mọi người nói chuyện cũng không có lên tiếng. Ưng mâu đen nhánh thỉnh thoảng lại nhìn sang gương mặt vui cười tươi tắn của Lục Dĩ Nhi, mỗi lần ra ngoài đều nhìn thấy coi vui vẻ như vậy, có lẽ nên suy xét một chút khi rãnh rỗi liền dẫn cô ra ngoài dạo chơi.
Sau khi tàn tiệc, Trác lão phu nhân giữ Lục Dĩ Nhi và Trác Diệu lại vì lí do trời tối không an toàn. Đáng ra Lục Dĩ Nhi đã từ chối lại bị Trác Diệu cướp mất lời, hắn ở lại thì cô về bằng gì đây, trời tối như vậy làm sao có thể còn chiếc taxi nào cho nên đành cam không tâm, tình không nguyện ở lại Trác gia. Mà Long Hạo Kỳ cũng không khác gì hai người.
Trong căn phòng sang trọng, đậm chất Châu Âu, màu chủ đạo màu trắng, nội thất được thiết kế vô cùng tinh tế còn có rất nhiều vật dụng của nữ nhân. Vừa nhìn liền biết là phòng của Trác Thiên Ái, cô ra nước ngoài chính là học thiết kế nên những thứ trong phòng đều do tự tay cô trang trí.
Trác Thiên Ái ngồi trên bệ cửa sổ ánh mắt mông lung hướng ra bên ngoài. Ánh sáng mờ ảo của mặt trăng chiếu xuống, trong bóng đêm dáng người càng thêm nổi bật huyền bí mà xinh đẹp.
"Tiểu Ái, anh có chuyện muốn nói với em"
Âm thanh phía sau làm cô như thoát khỏi suy nghĩ, cô và Long Hạo Kỳ còn gì để nói hay sao?
Thấy Trác Thiên Ái vẫn giữ im lặng, cả một cái liếc mắt cũng không cho hắn. Long Hạo Kỳ hai tay khẽ nắm chặt, đôi chân thon dài cất bước đến gần cô. Hai tay dùng một chút lực xoay cả người Trác Thiên Ái lại.
Chỉ thấy trên gương mặt xinh xắn giờ đây thấm đẫm nước mắt, môi dưới siết chặt đến rỉ máu. Lòng Long Hạo Kỳ bỗng chốc nhói đau một trận, kéo Trác Thiên ái đến gần dùng thân thể bao bọc lấy cô trong lòng. Thật ngốc mà, trong ngày sinh nhật đáng ra phải vui vẻ tại sao lại khóc thành bộ dáng này rồi?
"Hức hức... Anh cút đi, đồ xấu xa... Em không cần anh thương hại đâu" Trác Thiên Ái khóc đến thương tâm cực độ, hai tay liên tục đánh vào lồng ngực rắn chắc của Long Hạo Kỳ trách mắng.
Chợt, Long Hạo Kỳ dùng lực đạo ngăn cản bàn tay đang làm loạn của Trác Thiên Ái lại. Kéo lấy cả người cô bắt cô nhìn thẳng vào mình, đôi mắt như có như không hiện lên tia bi thương.
"Anh không có thương hại em, là anh yêu em. Tiểu Ái anh yêu em, em có nghe rõ hay không?"
Cả người Trác Thiên Ái run rẫy, tim trong lòng ngực đập nhanh không ngừng. Cô sao không có tiền đồ như vậy?
"Nói dối, gười anh yêu là Tịch Bối Vũ" hôm đó cô không có nhìn nhầm. Rõ ràng là hắn ở Long gia cùng Tịch Bối Vũ làm chuyện bậy bạ. Hắn chưa bao giờ, chưa bao giờ hiểu được cảm giác của cô.
"Tịch Bối Vũ? Em nói rõ ràng cho anh, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?" Long Hạo Kỳ cố gắng bình tĩnh, hôm nay mọi chuyện nhất định phải được làm cho rõ ràng. Hắn không muốn cùng cô gặp nhau như hai người xa lạ đến cuối đời, hắn muốn ở bên cô, yêu thương cô. Tiểu Ái chắc chắn là có hiểu lần gì đó, mà còn có liên quan đến Tịch Bối Vũ. Hắn làm sao có thể yêu loại ngườu không biết xấu hổ như Tịch đại tiểu thư đó.
"Tiểu Ái ngoan, anh không lừa em. Mau kể cho anh nghe em đã gặp chuyện gì"
Bàn tay ấm áp xoa nhẹ trên mái tóc khiến Trác Thiên Ái cảm thấy yên tĩnh đến kì lạ. Hai mắt long lanh như suối nhìn đến gương mặt điển trai của Long Hạo Kỳ, anh thật sự sẽ không gạt cô?
"Em..."