Chủ Tịch Phúc Hắc: Vợ À! Em Còn Không Mau Chịu Trách Nhiệm

chương 39: nấu ăn (2)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

"Cháy rồi, cháy rồi" Lục Dĩ Nhi hai tay đặt lên ngực thở dốc. Gấp đến độ muốn nhảy dựng lên.

Trác Diệu giật mình nhìn lại phía sau vì lúc nãy quay lưng về phía bếp cho nên hắn không phát hiện được. Nhanh chóng tắt bếp, tháo tạp dề ra dập dập xuống cho lửa tắt, cũng may lửa nhỏ chi nên không xảy ra chuyện gì. Lại một lần nữa trừng mắt nhìn con cá đã bị lửa làm cho cháy đen trên bếp.

Lục Dĩ Nhi đứng bên cạnh thở phào một tiếng, liếc mắt xem thường nhìn Trác Diệu. Còn dám nói cô làm cháy bếp chẳng phải hắn cũng vậy sao? Đáng đời suốt ngày xem thường cô.

"Anh còn không mau lăn ra ngoài" Lục Dĩ Nhi khó khi tìm được cơ hội lên giọng. Trong lòng âm thầm vui sướng một trận.

"Tay của em..."

"Chỉ bỏng một chút không sao"

Trác Diệu thấy Lục Dĩ Nhi nhìn mình ghét bỏ mất tự nhiên ho một tiếng không đành lòng mà bước ra ngoài. Hắn cũng chỉ lần thứ hai bước vào bếp thôi mà, ai biết được cá còn sống không thể để vào chảo chứ =_=

"Xoảng"

"Cạch"

Trác Diệu ngồi ngoài phòng khách nghe những âm thanh này không biết bao lâu. Muốn đi vào lại bị Lục Dĩ Nhi đuổi ra, vẫn không yên tâm đi qua đi lại, không biết cô có phá hư nhà bếp luôn hay không? Tính cô vụng về hắn cũng biết.

"Có thể ăn rồi"

Trác Diệu nghe Lục Dĩ Nhi gọi liền nhanh đi vào trong. Hắn ngồi vào bàn ăn, nhìn thức ăn trên bàn hít vào một ngụm khí lạnh. Muốm đứng dậy lại nhìn thấy đôi mắt Lục Dĩ Nhi đang nhìn chắm chằm mình, hắn cũng chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay mà dùng thử. Nâmg tay run rẩy gấp bào chén một miếng đen đen ngay cả hắn cũng không biết là gì.

"Đây là thịt sao?" Đưa mắt nhìn Lục Dĩ Nhi chờ đợi đáp án.

Chỉ thấy Lục Dĩ Nhi đen mặt, khoé môi hung hăng co rút "Là trứng gà"

Trác Diệu nuốt một ngụm nước miếng, cố gắng tự an ủi bản thân, tốt gỗ hơn tốt nước sơn biết đâu nhìn bề ngoài như vậy ăn rất ngon thì sao. Tuy nói như vậy nhưng vẫn không nhịn được suy nghĩ mình ăn vào rồi có chết không? Có cần gọi sẵn xe cấp cứu trước hay không?

Lục Dĩ Nhi nhìn đến gương mặt như cô dâu nhỏ bị ức hiếp của Trác Diệu không khỏi rùng mình, người đàn ông này hình như biểu tình trên gương mặt ngày càng đa dạng rồi. Thức ăn của cô làm cũng đâu tới mức nào chứ? Từ trước đến nay cả mẹ cô cũng chưa từng được ăn những món cô nấu, khụ, thật ra là vừa nấu xong liền bị bà ném vào thùng rác.

"Phụt" Vừa đưa vào miệng không bao lâu liền bị Trác Diệu trực tiếp phun ra cũng không chú ý đến hình tượng của bản thân. Nghi ngờ có phải cô đem hết muối bỏ vào trứng không?

"Khó ăn lắm sao?" Lục Dĩ Nhi thất vọng nói, đưa ly nước đến cho Trác Diệu. Thật là chán muốn chết, thức ăn cô nấu tại sao không lần nào ăn được?

Trác Diệu nhận lấy ly nước, muốn nói lời ghét bỏ nhưng nhìn thấy cô không vui cũng không nỡ nói ra.

"Ngon" Trác Diệu đành nói lời trái lương tâm. Nếu Lục Dĩ Nhi buồn hắn cũng vui không nỗi.

Nói xong liền không quan tâm tiếp tục ăn phần của mình. Ít nhất món canh này còn tạm được, cho nên suốt cả buổi ăn hắn cũng chỉ bất đắc dĩ gấp vài món khác còn lại đều ăn rau với canh. Càng ăn càng thấy có chút hương vị, có Lục Dĩ Nhi ngồi bên cạnh ăn những món này thật sự không đến nỗi nào.

Lục Dĩ Nhi dùng đầu gối suy nghĩ cũng biết hắn nói dối, cô đâu phải trẻ con chứ. Lục Dĩ Nhi ăn thử một chút liền cảm thấy rất khó ăn, muốn nói với Trác Diệu ra ngoài ăn chỉ thấy hắn ăn mấy món của mình nấu cũng không nhíu mày một cái. Trong lòng chợt ấm áp lạ thường, không nói gì nữa cúi đầu ăn một ít cơm rồi cũng thôi

Ăn xong Lục Dĩ Nhi về phòng thay quần áo. Khi tắm xong liền phát hiện bản thân quên mang quần áo vào chỉ có thể quấn một cái khăn tắm trên người đi ra ngoài lấy quần áo. Phòng cũng chỉ có mình cô cho nên không có gì bất tiện, mở tủ quần áo lấy một bộ đồ tương đối đơn giản ra.

Lúc đóng tủ lại, khăn tắm không cẩn thận rơi ra. Lục Dĩ Nhi cúi người xuống nhặt khăn tắm lên thì ngâng đầu liền nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đứng ở trong phòng.

"Aaa..." Tiếng hết thất thanh vang lên như muốn xuyên thủng màng nhĩ của mọi người. Vệ sĩ dưới lầu tôi nhìn anh, anh nhìn tôi dứt khoát xem như không chuyện gì xảy ra.

Lục Dĩ Nhi nhanh chóng dùng khăn quấn lên người nhằm che lại mà người nào đó vẫn không biết xấu hổ gương mặt không chút biến sắc đứng nhìn. Cô hai má đỏ hồng nóng lên vừa ngượng vừa giận, mẹ nó, tên biến thái có biết cái gì gọi là xấu hổ hay không.

"Anh lại nhìn trộm tôi còn không đi ra ngoài, sau này cấm anh nhìn trộm" Lục Dĩ Nhi trong đôi mắt chứa đầy lửa cùng xấu hổ. Lúc nãy toàn thân đều bị hắn nhìn hết rồi a, tại sao lúc nào người được tiện nghi cũng là hắn?

"À, sau này tôi sẽ quang minh chính đại nhìn. Cũng không phải chưa thấy lần nào" Sợ một lát nữa chọc cô thật sự tức giận cho nên cũng vâng lời đi ra, lúc đi còn không quên lẩm bẩm mấy câu làm cho mặt Lục Dĩ Nhi đỏ đến tưởng có thể vắt ra máu.

Trên đời lại tồn tại loại người không có da mặt như vậy, ở với hắn có một ngày cũng bị chọc cho tức chết. Quamg minh chính đại nhìn? Thử xem cô có đập chết hắn không. Rồi còn cái gì không phải chưa từng nhìn thấy, nói câu đó mặt cũng không đỏ một chút.

Lục Dĩ Nhi vẫn còn tức giận thở hồng hộc đi vào nhà tắm mặc quần áo. Đến khi trở ra trên mặt vẫn đỏ hồng chưa tan.

Cơm chiều hai người Trác Diệu và Lục Dĩ Nhi không cần đắn đo suy nghĩ liền lái xe ra ngoài ăn, lúc này mới cảm thấy hối hận vì cho người hầu về. Trác Diệu từ lúc trưa đã âm thầm thề trong lòng không bao giờ cùng Lục Dĩ Nhi vào bếp nấu ăn nữa.

Lục Dĩ Nhi không quan tâm hình tượng ăn như bị bỏ đói, dù sao nhà hàng cũng bị Trác Diệu bao hết rồi. Buổi trưa thật sự rất khó ăn cô cũng chẳng ăn được bao nhiêu, trong lòng thật bội phục Trác Diệu ngồi đối diện vẫn có thể ăn tao nhã như vậy, từng động tác ăn uống đều toát ra vẻ cao quý.

"Bản thân tôi biết mình rất đẹp trai nhưng cũng không cần vừa ăn vừa nhìn, tối về tôi có thể ngồi cho em ngắm" Hắn bỏ vào miệng một miếng bít tết không ngẩng đầu nói với cô.

"Không thèm" Lục Dĩ Nhi bĩu môi, Trác Diệu này da mặt không những dày khác người mà còn có con mắt thứ ba.

Ăm xong bữa ăn cô và hắn trở về, ra khỏi nhà hàng Lục Dĩ Nhi nhìn đến phía bên kia đường là một người đàn ông trung niên và một cô gái trẻ bước ra từ khách sạn. Người đàn ông đó đến chết cô cũng không quên được, không suy nghĩ nhiều liền nâng bước chạy sang bên kia đường.

Trác Diệu mới xoay người đi đã thấy cô chạy sang bên kia đường lập tức đuổi theo. Cô hái ngốc đó lại muốn làm gì, khi không lại chạy sang đường như vậy có biết rất nguy hiểm không?

Tới khi Lục Dĩ Nhi chạy đến bên kia đường thì người đàn ông trung niên cùng người phụ nữ kia đã lên xe rời đi. Trác Diệu cũng vừa chạy đến bên cạnh cô nhìn theo chiếc xe vừa mới rời đi, mày khẽ nhíu lại. Rốt cuộc là ai mà khiến cô gấp gáp như vậy?

"Em làm sao vậy? Có biết rất nguy hiểm không?" Trác Diệu có chút tức giận kéo lấy tay Lục Dĩ Nhi lại phát hiện sắc mặt cô không tốt. Chút tức giận cũng tan biến thay vào đó là đau lòng, ngón tay thon dài như ngọc đưa lên vuốt trên mi tâm nheo lại của cô.

"Nói cho tôi biết có chuyện gì?" Giọng nói cũng dịu đi vài phần.

"... Không có gì đâu, tôi mệt rồi về thôi" Lục Dĩ Nhi lắc lắc đầu, không chú ý đến tay mình nắm tay Trác Diệu kéo đi.

Thấy cô không muốn nói hắn cũng không tiếp tục hỏi làm gì. Im lặng đưa cô về biệt thự.

Gần mười giờ hai người vẫn còn đang ngồi ở phòng khách xem tivi. Trác Diệu quay sang đã thấy cô ngủ quên từ lúc nào, đưa tay vén mái tóc che khuất gương mặt trắng nõn.

"Nói đi"

"Chiếc xe Lục tiểu thư đuổi theo hôm nay là của chủ tịch Cố Thị" vệ sĩ ý thức được Lục Dĩ Nhi đang ngủ giọng nói không lớn.

"Điều tra" đợi vệ sĩ ra ngoài hắn đi đến bế cô về phòng.

Nhìn Lục Dĩ Nhi nằm ở trong lòng mình nở nụ cười thoả mãn, hôm nay nghỉ phép một bữa hình như cũng rất tốt.

Còn đối với người nào đó lúc này còn đang ở công ty thập phần oán hận chủ tịch thiếu đạo đức nghề nghiệp của mình. Trợ lý Trương còn chưa được rời khỏi công ty, chủ tịch thì hay rồi cùng người mình yêu nghỉ phép đi chơi còn hắn phải ở công ty xử lí toàn bộ công việc. Thật bất công, hắn cũng muốn đi hẹn hò mà.

Truyện Chữ Hay