Không khí trong xe vẫn yên tĩnh tới lúc đến Trác Thị. Lục Dĩ Nhi mở cửa xe bước theo sau Trác Diệu. Không giống như những gì cô nghĩ, công việc diễn ra khá suôn sẽ, cũng không ai làm khó cô. Lục Dĩ Nhi lần đầu làm thư ký của chủ tịch đại nhân nên có chút không quen, đang thích ứng dần với công việc. Trác Diệu cũng không rãnh rỗi mà làm khó cô nữa, chắc là sợ cô lại bỏ đi. Sợ? Cô đang nghĩ cái gì, mất đi một thư ký nhỏ bé như cô Trác Thị cũng chẳng xảy ra chuyện gì. Nhưng hắn không muốn để cô đi, rốt cuộc thì... Lí do là gì?
Nhìn đống lịch trình dày đặc của Trác Diệu Lục Dĩ Nhi không khỏi hoa mắt. Thì ra ngày thường hắn đều bận rộn như vậy, thật nghi ngờ người hắn có phải làm bằng sắt hay không, làm chủ tịch một công ty lớn đúng là không phải dễ dàng. Không tự chủ bắn ánh mắt sùng bái về phía hắn.
Trác Diệu như mọc ra con mắt thứ ba ngẩng đàu lên đắc ý nhìn cô. Bày ra vẻ mặt khoe khoang đó cho ai xem chứ? Hừ.
Nhưng cô cứ cảm thấy sai sai ở điểm nào ấy. Tại sao chỉ cho cô xem qua một số tài liệu thôi a, còn cho cô chung phòng với hắn. Cho nên căn phòng chủ tịch bây giờ lại xuất hiện thêm một cái bàn ở một góc.
Nhưng suy nghĩ nhanh chóng bị gạt bỏ, chắc là hắn sợ cô chưa quen công việc nên như vậy thôi.
Thật sự suy nghĩ của người nào đó lại khác. Để Lục Dĩ Nhi ở đây hắn làm việc cũng an tâm hơn, không cần sợ cô bị người khác làm khó nhưng vấn đề này sẽ không có khả năng xảy ra, khụ khụ, mục đích chính để cô ở đây có thể giám sát tránh cho nhân viên nam khác tiếp xúc. Còn lúc nhớ cô có thể ngẩng đầu liền nhìn thấy. Ý tưởng này thật sự là rất hay.
Một lúc lâu sau Trác Diệu lại ngẩng đầu lên, sắc mặt fen thui. Chỉ thấy Lục Dĩ Nhi úp mặt vào một quyển tài liệu trên bàn mà ngủ quên mất. Hắn đứng dậy đi về phía cô, bước đi có chút nhẹ nhàng như sợ cô thức tĩnh. Cởi áo ra nhanh chóng khoát lên người cô. Cô gái ngốc này hôm qua làm gì lại không ngủ, hiện tại trong giờ làm việc cũng có thể ngủ. Nếu là nhân viên khác đã bị đuổi việc từ sớm.
"Cốc cốc" Trác Diệu đang đắm chìm trong suy nghĩ thì nghe tiếng gõ cửa.
"Vào đi" khẽ hắng giọng, mất tự nhiên xoay người trở về bàn làm việc.
Trợ lý Trương mở cửa đi vào, nhìn thấy Lục Dĩ Nhi ngủ gục ở đó trên người còn có áo của chủ tịch. Khoé môi cong cong ý cười sâu xa, tối qua hai người làm gì mà lại mệt mỏi như vậy a.
Trác Diệu nếu biết trợ lý Trương suy nghĩ cái gì chắc sẽ tức chết, hắn cũng muốn xảy ra chuyện gì đó nhưng mà sự thật tàn khóc hắn có làm cái gì đâu chứ.
Sau khi đặt tài liệu lên bàn chủ tịch, trợ lú Trương lúc ra ngoài còn không nhịn được liếc nhìn hai người một cái liền bắt gặp ánh mắt cảnh cáo của Trác Diệu lập tức chuồn mất.
Đến khi Lục Dĩ Nhi tỉnh lại đã là hai giờ chiều, cô xem xong liền giật mình. Ngủ trong giờ làm việc, quỷ biến thái có mắt cô hay không, mắng cũng không sao quan trọng là đừng trừ lương của cô nha.
Lục Dĩ Nhi buồn bực thẳng lưng ngồi dậy, vật trên vai trượt xuống. Cô nắm vật đó lên xem, áo này sao quen như vậy, hình như là áo của chủ tịch đại nhân. Trái tim nhỏ bé của cô liền run đập mãnh liệt.
Lục Dĩ Nhi nhướn mi trộm nhìn hắn, Trác Diệu vẫn đang làm việc rất nghiêm túc không chú ý đến cô. Xem tình hình này chắc không sao đâu nhỉ? Muốn dời mắt đi nhưng lại không nỡ người này lại đẹp trai như vậy. Gương mặt không biểu cảm gì, sống mũi cao thẳng, bạc môi mỏng hơi mím lại, đôi mắt đen láy, hàng mi dài cong cong. Hình ảnh này quả thực quá đẹp mắt.
"Nhìn đủ chưa?"
"Đủ rồi" Lục Dĩ Nhi trả lời theo phản xạ, trả lời xong hận không thể đập đầu tự sát. Như vậy chẳng phải thừa nhận bản thân đang nhìn lén hắn.
"Thật sự đủ rồi sao?"
Lục Dĩ Nhi dứt khoát im lặng giả vờ không nghe thấy, xoay mặt đi cầm một quyển tài liện lên xem chỉ hận không thể nhét đầu mình dô tài liệu. Sắc mặt từ sớm đã đỏ như tôm luộc.
Trác Diệu nhìn Lục Dĩ Nhi đang giả vờ khoé môi lại cong lên đẹp đẽ, cô gái này, cầm ngược như vậy có thể đọc sao? Nhưng cũng không vạch trần cô, chỉ sợ trêu chọc một chút nữa cô lại bị ngượng chết.
Lục Dĩ Nhi đợi hắn không nhìn nữa liền đặt tài liệu xuống thở phào một tiếng. Công việc vẫn diễn ra khá tốt, thái độ của nhân viên khi nhìn thấy cô cũng thay đổi rất nhiều. Lục Dĩ Nhi nhất thời không thể thích ứng kịp. Cô vẫn nhận ra có một số đối đãi với cô thật tình nhưng còn một số người chính là ghen ghét. Cô cũng không quan tâm nhièu quá việc này, cô cũng đâu thể cấm người ta suy nghĩ.
Khi về tới biệt thự, Lục Dĩ Nhi liền lười biếng ngã người trên sofa. Vừa nãy ra ngoài ký hợp đồng với Trác Diệu có uống một chút rượu không khỏi cảm thấy mệt mỏi.
"Công việc cảm thấy ổn không?" Trác Diệu dựa người lên sofa, bộ dáng tao nhã trái ngược hoàn toàn với cô.
"Rất tốt" vốn dĩ cô định trả lời rất tốt nếu như không có anh nhưng chỉ sợ người nào đó lại tức giận.
"Vậy là được"
Không đợi Lục Dĩ Nhi trả lời đã bước nhanh về phòng. Được? Được cái gì chứ? Cô cũng đứng dậy đi lên phòng, cô bây giờ chỉ cảm thấy buồn ngủ thôi, chuyện gì cũng không muốn biết. Nhưng vẫn không ngăn được suy nghĩ nhiều, Trác Diệu dạo này làm cô có cảm giác rất khác nhưng vẫn không phát hiện khác ở chỗ nào. Thật là kỳ lạ, nghĩ đến đau đầu vẫn không có đáp án.
_____