Trác Diệu ở nước ngoài bận mấy ngày nay, cũng không có thời gian điện thoại trở về. Buổi tối làm xong công việc rốt cuộc cũng không nhịn được mà gọi hỏi về tin tức của Lục Dĩ Nhi.
"Chủ tịch" trợ lý Trương thấy Trác Diệu gọi liền nhanh chóng nhấc máy. Chênh lệch múi giờ, hiện giờ ở nước ngoái cũng đã rất khuya, chủ tịch còn gọi hắn.
"Cô ta ra sao rồi?" Trác Diệu hắng giọng hỏi, gương mặt thoáng chút mệt mỏi. Mấy ngày nay đã không gặp Lục Dĩ Nhi, không hiểu sao cứ cảm thấy thiếu cái gì đó. Tâm tình không được tốt.
"Cô ta là ai?" Trợ lý Trương hỏi lại, đáp lại chỉ là sự im lặng, trợ lý Trương cảm thấy sự lạnh lẽo truyền qua cả điện thoại. Sao hắn lại ngu ngốc vậy a, cô ta dĩ nhiên là Lục Dĩ Nhi rồi.
"Khụ, chủ tịch cô ấy... Nghỉ việc rồi" Trợ lý Trương sống lưng lạnh toát nói, khi biết chuyện Lục Dĩ Nhi nghỉ hắn cũng bất ngờ lắm. Có một công việc tốt như vậy tại sao lại nghỉ? Hắn cũng có hỏi nhưng Lục Dĩ Nhi không trả lời. Hắn cứ nghĩ chủ tịch đã biết rồi chứ, không ngờ lại như vậy.
"Điều tra tình hình cô ấy cho tôi, không cho công ty nào nhận vào làm" giọng nói lạnh lẽo đến thấu xương, trợ lý Trương không rét mà run nhanh chóng vâng một tiến liền cúp máy. Dọa chết người rồi.
Trác Diệu nhíu mày, tài liệu trên bàn cũng ném xuống, cả người chứa đầy sát khí. Hơi thở tràn đầy nguy hiểm, môi mỏng hơi mím lại. Lục Dĩ Nhi như vậy mà dám trốn hắn, cô nghĩ hắn là ai? Hắn có chỗ nào không tốt sao? Kết hôn với hắn làm khó cô lắm sao? Vì chuyện này cả công việc cũng không cần, cô chán ghét hắn như vậy sao? Ánh mắt hắn xẹt qua tia đau lòng, mấy ngày nay hắn suy nghĩ rất nhiều. Hắn yêu cô, thật sự yêu một cô gái mà hắn chỉ mới quen biết chưa đầy một tháng.
Giống như bà nội nói vậy là hắn tự lừa mình dối người, tư trước đến nay hắn gặp rất nhiều phụ nữ nhưng chưa từng quan tâm người nào như Lục Dĩ Nhi. Cô khiến hắn muốn quan tâm cô, không thể bỏ mặc cô. Hắn muốn ở bên cô, chăm sóc cô. Nhưng mà hình như cô không cần hắn, cô không cần hắn quan tâm, chăm sóc. Cô chưa từng muốn ở bên hắn, chuyện đêm đó cô không muốn nhở, chỉ có hắn là khăng khăng không quên đi. Cho dù cô có không yêu hắn thì hắn cũng phải giữ cô ở bên cạnh, cho dù là... Ép buộc. Lục Dĩ Nhi chính là của hắn.
---
Lục Dĩ Nhi lúc này vẫn còn nằm ở nhà, gương mặt thoáng tia mệt nhọc. Cả ngày hôm nay vẫn chưa tìm được việc làm mới, đúng thật là xui xẻo. Quỷ keo kiệt đó khi biết cô xin nghỉ sẽ tức giận không? Cô nghĩ nhiều như vậy làm gì chứ? Hắn cũng đâu có quan hệ gì với cô, đâu cần vì một người bình thường như cô mà tức giận.
Không chừng người ta ở nước ngoài đã có người phụ nữ khác, hắn đẹp trai như vậy mà lại có gia thế khủng, có nhiều người phụ nữ là chuyện bình thường. Nghĩ đến là cô lại thấy bực mình. Lục Dĩ Nhi vừa suy nghĩ vừa lắc đầu. Cô bực mình làm cái gì? Cô và hắn từ nay về sau sẽ không gặp nhau nữa, không quan hệ gì nữa. Đường ai nấy đi không can hệ gì nhau.
Lục Dĩ Nhi cứ như vậy lăn qua lăn lại trên giường, vừa nhắm mắt lại gương mặt Trác Diệu lại hiện ra. Mẹ nó, trời nóng đến điên rồi. Cô đi ăn xong lại đi xin việc tiếp, cứ lười như vậy sẽ chết đói mất. Lê từng bước nặng nhọc đi vào nhà vệ sinh, thật sự không còn chút sức lực.
Lục Dĩ Nhi đi đến không biết bao nhiêu công ty nhưng kết quả chỉ có một, cô không được nhận a. Bằng cấp của cô cũng không tệ, lại từng làm việc ở Trác Thị. Sắc mắt của mấy vị giám đốc nhìn cô cũng rất kỳ lạ. Đầu óc Lục Dĩ Nhi tương đối đơn giản tất nhiên chỉ nghĩ là trùng hợp thôi. Lại tiếp tục đi xin việc khắp nơi, đến tối về đến nhà vẫn không xin được một công việc.
Lục Dĩ Nhi xoa xoa bụng đói, sắc mặt cực kì thảm hại. Quyết định xin nghỉ việc của cô có phải sai lầm không, bây giờ nghỉ cũng đã nghỉ có thể làm sao nữa? Lục Dĩ Nhi khóc không ra nước mắt. Vốn dĩ ước mơ trở thành một tiểu phú bà rốt cuộc bây giờ cả cơm còn không có ăn, bỗng cảm thấy ước mơ ngày càng xa vời.
---
Đến nửa đêm Trác Diệu lại gọi đến, trợ lý Trương chỉ biết khóc ròng mà nhấc máy. Chủ tịch à, ngài có biết bây giờ là nửa đêm không a, ngài không muốn nghỉ cũng phải để người khác nghỉ chứ. Chủ tịch đi công tác bên này mọi công việc đều do hắn xử lí, nửa đêm còn bị gọi điện làm phiền. Đúng là số khổ mà.
"Lục Dĩ Nhi... Sao rồi?" Trác Diệu do dự một chút liền hỏi. Cô gái ngốc đó nghèo như vậy, xin nghỉ việc như vậy liệu có tiền ăn uống gì không? Hắn khó lắm mới nuôi cô béo lên một chút, cô gầy đi thì biết làm sao? Cô lại không biết nấu ăn, ra mấy quán ăn lề đường làm sao có sinh dưỡng?
"Không có công ty nào nhận cô ấy, đi xin việc từ sáng đến tối xem ra rất tội nghiệp a" Trợ lý Trương nhướng mày nói, hắn nói như vậy xem người nào đó có đau lòng hay không.
Trác Diệu suy nghĩ một lát liền dứt khoát cúp máy luôn, lao đầu vào làm việc. Hắn nhất định phải nhanh chóng trở về, bắt cô về nhà. Lục Dĩ Nhi này thật sự làm hắn không yên tâm chút nào. Xem như lần này cho cô một bài học để sau này đừng bỏ đi nữa. Đợi hắn về sẽ vỗ béo cô lại. Nhất định phải rút ngắn thời gian công tác lại nhanh chóng trở về. Tâm hắn bây giờ loạn muốn chết, chỉ nghĩ về Lục Dĩ Nhi.