Chủ Tịch Nhận Nhầm Chim Hoàng Yến

chương 43: không có được trái tim cũng phải chiếm bằng được thể xác

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit: Hoe

___

Phần cuối cùng của cuộc họp là thời gian để phụ huynh thảo luận về con cái, vậy nên các học sinh buộc phải rời khỏi lớp.

Ưng Đồng Trần nhìn Ban Chương và cô bé ngủ gà ngủ gật trong vòng tay cậu, bảo: "Em đưa em gái về đi, nhớ ăn cơm sớm nhé."

"Vâng, em cảm ơn thầy." Ban Chương bế em gái ra về.

Trác Thù quay sang nhìn lướt qua bóng dáng họ, cách Ban Chương bế em gái nom rất thuần thục, tiếp đó cậu lấy một chiếc lạp xưởng trong túi ra đưa cho cô bé.

Ban Tiểu Mân ăn hai miếng rồi giơ lạp xưởng muốn đút cho Ban Chương, cậu lắc đầu nguầy nguậy, âu yếm xoa đầu em gái.

Đợi đến khi cảnh tượng ấm áp ấy biến mất khỏi tòa nhà dạy học, Trác Thù mới rời tầm mắt.

Qua cuộc trò chuyện với các phụ huynh, Ưng Đồng Trần đại khái đã hiểu được tâm tư của họ.

Sau khi cuộc họp kết thúc mọi người được tự do làm việc của mình, phụ huynh có thể đi dạo trong khuôn viên trường, ai vội thì về trước cũng được.

"Anh ơi, anh định về ạ?" Trác Tử hỏi.

"Đi dạo đi." Trác Thù đáp bừa.

"Đi đâu ạ?"

"Đi đâu cũng được."

"Phòng kí túc xá của em nha?"

"Chỗ đó cấm nam giới, không được."

"Sân thể dục thì sao ạ?"

"Vừa đi dạo ở đó rồi."

"Vậy anh muốn đi đâu?" Trác Tử lừ mắt với anh trai.

"Đi đâu cũng được."

"..." Trác Tử muốn phang chết anh trai ngay tại chỗ, chỉ sợ phải chịu trách nhiệm hình sự trước pháp luật.

Nhác thấy Ưng Đồng Trần sóng vai với vài phụ huynh đi về phía văn phòng, nó bèn đề nghị: "Đến văn phòng giáo viên nhé anh?"

"Đến đó làm gì? Em thích bị thầy chủ nhiệm gặp phụ huynh à?" Trác Thù hết sức khó hiểu.

"..." Trác Tử không thể chịu nổi nữa, nó hét ầm lên về phía Trác Thù: "Ê ê, anh đừng đi nhanh thế, có giỏi thì quay lại đây cho em!"

Có một số phụ huynh đến văn phòng tìm Ưng Đồng Trần, ai cũng muốn trải lòng tâm sự với anh.

Anh tận tình tư vấn và giải đáp thắc mắc cho từng người rồi tiễn họ về, bấy giờ Trác Thù đường hoàng đi vào: "Chào thầy Ưng, tôi muốn tìm hiểu về tình hình của Trác Tử."

"Mời anh ngồi." Ưng Đồng Trần dẫn hắn đến bàn làm việc, khen ngợi những cố gắng của Trác Tử trong thời gian qua.

Trác Tử được thầy khen mà ngượng chín mặt, đành viện cớ để chuồn đi chém gió với đám bạn.

Đợi Trác Tử đi hẳn Ưng Đồng Trần mới dám thở phào một hơi, cột sống thẳng tắp cũng thả lỏng hơn, anh nhìn người đàn ông ngồi đối diện: "Anh còn muốn hỏi gì nữa không?"

Thật ra Trác Thù chẳng muốn hỏi gì thêm, nhưng tình cờ liếc qua chồng bài tập trên bàn thấy tên Ban Chương, cảm thấy lạ bèn nói: "Chuyện của Ban Chương là như thế nào? Tại sao cha mẹ thằng bé không đến họp phụ huynh?"

"Cha mẹ em ấy đã qua đời từ mấy năm trước do tai nạn giao thông.

Cả nhà phải sống dựa vào tiền bồi thường và tiền trợ cấp cho hộ nghèo, cách đây không lâu ông nội em ấy lại đổ bệnh nữa." Ưng Đồng Trần buông tiếng thở dài khẽ đến mức khó có thể nghe thấy: "Vậy nên mấy hôm nay em ấy tăng giá dịch vụ lên nhiều lắm."

"Nhà trường không kêu gọi quyên góp à?"

"Ban Chương từ chối." Không biết Ưng Đồng Trần nhớ lại chuyện gì mà ngoảnh mặt nhìn ra ngoài cửa sổ: "Em ấy thà bị bạn bè ghét bỏ xa lánh cũng không muốn nhận sự thương hại của mọi người.

Có lẽ đây là cách mà em ấy bảo vệ lòng tự tôn nhỏ nhoi của mình."

Trác Thù ngắm góc nghiêng của Ưng Đồng Trần, nhíu mày: "Vì sao giọng điệu em lại đồng cảm đến thế?"

"Hửm?" Khi quay lại nhìn Trác Thù, vẻ mặt anh lại hững hờ như xưa, tựa như những đau thương mất mát vừa thoáng lộ ra chỉ là ảo giác: "Dẫu sao Ban Chương cũng là học trò của tôi, tất nhiên là tôi hiểu thằng bé đôi chút."

Trác Thù ngẫm nghĩ một lát: "Tôi đứng ra giúp đỡ Ban Chương được không?"

Ưng Đồng Trần lắc đầu: "Tôi từng mượn danh nghĩa của chị Lữ Tông Thải để ngỏ ý giúp đỡ em ấy, nhưng Ban Chương từ chối rất dứt khoát."

"Ai bảo tôi muốn giúp nó, nó có đủ tay đủ chân lại thông minh láu cá như thế, cần gì phải lo nghĩ cho nó." Trác Thù nói: "Tôi muốn giúp em gái Ban Chương, chẳng lẽ ngay cả điều này mà thằng bé cũng từ chối?"

Ưng Đồng Trần nhìn hắn với vẻ ngạc nhiên: "Nghe có vẻ khả thi đấy, mà hình như anh quý Tiểu Mân lắm à?"

Trác Thù ngửa cổ nhìn trần nhà: "Thật ra cũng không quý lắm."

Ưng Đồng Trần có ngu mới tin.

"Nhưng mà...!trông con bé rất giống một người." Trác Thù thở dài thườn thượt.

Ưng Đồng Trần ngạc nhiên hỏi: "Giống ai cơ?" .

"Giống con của em."

"???"

Ưng Đồng Trần nghi ngờ tai mình có vấn đề, hoặc chắc chắn là do Trác Thù lại mồm điêu nữa rồi.

Trác Thù rướn người về phía Ưng Đồng Trần, hạ thấp giọng: "Chẳng lẽ em không cảm thấy lúc em ôm con bé trông rất giống cha con sao? Tôi nom kiểu gì cũng thấy giống."

"Không hề." Ưng Đồng Trần giơ tay tiễn khách: "Anh Trác đi thong thả."

Dù không muốn nhưng Trác Thù buộc phải đứng dậy ra về, vừa đi được vài bước lại nghe thấy tiếng "khoan đã" vang lên đằng sau lưng.

Hắn quay phắt lại, trong tay có thêm một chùm chìa khóa.

"?"

Hiện tại đã họp phụ huynh xong, Ưng Đồng Trần rốt cuộc cũng có thời gian rảnh để bàn về mối quan hệ mới với Trác Thù.

Anh nói thật khẽ: "Anh đến nhà tôi chờ, buổi tối tôi sẽ về."

Trác Thù: "!"

Được lắm, không ngờ em lại manh động như vậy hử?

Đúng lúc này có người vào phòng, Trác Thù điềm nhiên nhận chùm chìa khóa, cười tươi như hoa: "Không làm phiền thầy Ưng nữa, tôi về trước đây."

Ưng Đồng Trần nghỉ ngơi vài phút rồi vào nhóm chat gọi Sư Đề Vĩ.

Mười phút sau Sư Đề Vĩ lăng xăng chạy tới: "Thưa thầy, thầy tìm em có việc gì ạ?"

"Về việc đăng kí thử nguyện vọng, thầy đã trao đổi với phụ huynh em.

Cha mẹ biết em đam mê thể thao nhưng em luôn một mực khẳng định là mình thích kinh tế.

Vậy nên vấn đề chỉ là gia đình em chưa biết cách bày tỏ với nhau, em về trò chuyện rõ ràng với cha mẹ là được."

Sư Đề Vĩ không dám tin vào tai mình: "Thầy nói thật ạ? Cha mẹ biết em nói dối ạ?"

"Dù sao cũng là người sinh ra em, sao lại không biết trò bịp bợm của em được." Ưng Đồng Trần cười đáp.

"Áu áu! Thầy là người cha thứ hai của em!" Sư Đề Vĩ chỉ muốn quỳ xuống ngay lập tức: "Một ngày là thầy cả đời là cha, em gọi thầy là đá đì có quá đáng không ạ?"

"Em đừng quỳ, ông cha dạy rằng đầu gối đàn ông có dát vàng." Ưng Đồng Trần nhìn đầu gối A Vĩ, hi vọng kế tiếp nó không làm sao: "Bây giờ thầy sẽ hỏi em về hai lá thư kia."

Vẻ mặt Sư Đề Vĩ sượng trân, chân run lẩy bẩy, quỳ bộp một phát rung cả đầu gối: "Thầy ơi, thầy mắt nhắm mắt mở cho qua vụ này được không ạ?"

Ưng Đồng Trần nhướng mày: "Em định gửi cho ai?"

"Thầy có đánh chết em cũng không khai ra đâu!" Sư Đề Vĩ cương quyết một cách lạ thường.

"Tốt lắm, rất có chí khí, em sẽ làm bất cứ điều gì vì nửa kia chứ?"

"Tất nhiên, em là một người đàn ông mạnh mẽ, tuyệt đối không sợ nguy hiểm!"

"Tuy thầy không tin nhưng em đứng lên đi đã."

Sư Đề Vĩ thể hiện lòng quyết tâm thêm lần nữa: "Em nói thật mà, em có thể trả giá hết thảy vì cậu ấy."

"Gan dạ lắm, rất đáng được tuyên dương." Ưng Đồng Trần lấy mười bộ đề thi ra: "Vậy em làm thử cho thầy xem em quyết tâm đến nhường nào."

"?"

"Sao hả? Sẵn sàng chết vì người ta mà lại không dám làm vài bộ đề thi à?" Giọng Ưng Đồng Trần lộ rõ sự khinh thường: "Mạnh mẽ cũng chỉ có thế thôi."

"Đâu có!" Sư Đề Vĩ hùng dũng nhận lấy chồng đề thi: "Thầy muốn thì em làm."

"Thứ hai tuần sau em nộp bài cho thầy.

Em phải tự mình làm, nếu thầy phát hiện ra em nhờ Ban Chương làm hộ thì thầy sẽ cho em nếm mùi đau khổ." Ưng Đồng Trần nói bóng gió.

Sư Đề Vĩ: TAT Đáng lẽ không nên ra nông nỗi này.

Chạng vạng tối, Trác Thù đãi Trác Tử một bữa thịnh soạn rồi đưa cô nhóc về nhà.

Tiếp đó hắn viện cớ cần đi ra ngoài, lái xe một mạch đến khu chung cư mà Ưng Đồng Trần ở.

Hắn đang tra thử từng chiếc chìa khóa vào ổ thì cửa nhà hàng xóm đột nhiên mở ra, dì Lâm đứng ở cửa trố mắt nhìn hắn.

"Ơ, cháu...!cháu..." Trác Thù ấp úng nói không nên lời, hốt hoảng giơ tay lên, còn chìa khóa vẫn cắm chặt vào ổ: "Cháu không phải trộm, cháu chỉ đến để..." bí mật hẹn hò.

"À, dì nhớ ra rồi, cháu là thợ sửa ống nước đúng không?" Dì Lâm cười nói oang oang như tiếng chuông kêu: "Sao thế? Đường ống nước nhà Tiểu Ưng lại trục trặc à?"

"Vâng vâng." Trác Thù gật đầu lia lịa.

"Cháu mau sửa đi, dì đi khiêu vũ đây.

Lỡ hôm nào ống nước nhà dì hỏng thì cũng gọi cháu nhé?" Dì Lâm cười tít mắt rời đi.

Bấy giờ Trác Thù mới vào nhà ngồi xuống ghế sô pha trong phòng khách.

Ngồi ngay ngắn được một hồi, bỗng nhiên hắn đổi sang tư thế vắt tréo chân, lát sau lại thả chân ra.

Hắn xem đồng hồ, toan gọi điện cho đối phương lại nghe thấy tiếng bước chân ở ngoài hành lang.

Thế là hắn lập tức dựa lưng vào ghế, gác một tay lên tay vịn và vắt tréo chân, bất mãn nhìn người mở cửa vào: "Sao bây giờ mới về? Em có biết là tôi đã chờ bao lâu rồi không?"

Ưng Đồng Trần ngoảnh mắt làm ngơ, đóng cửa lại rồi đổi dép, xách hai hộp cơm đặt lên bàn: "Anh ăn cơm chưa? Tôi mua cơm tiệm này."

"Tôi ăn rồi."

"Vậy tôi ăn đây." Ưng Đồng Trần mở hộp cơm ra.

Trác Thù đợi mãi, thấy Ưng Đồng Trần đủng đỉnh ăn cơm mà khó chịu cực kì: "Em gọi tôi đến để xem em ăn à?"

"Anh chờ thêm tí nữa, tôi ăn sắp xong rồi." Ưng Đồng Trần cố ăn nhanh hơn.

"Em không trưa à?"

"Không, hôm nay bận quá." Ưng Đồng Trần tiếp tục và cơm, chẳng thèm ngẩng đầu lên.

"Thơm quá."

Nghe Trác Thù nói vậy, Ưng Đồng Trần bèn đẩy hộp cơm còn lại về phía hắn: "Anh muốn ăn không? Cơm cũng khá ngon đó."

Nom dáng vẻ ăn uống ngon lành của Ưng Đồng Trần rồi nhìn sang hộp cơm, Trác Thù hơi mong đợi nếm thử một miếng, bỗng vẻ mặt hắn cứng đờ: "Cơm nguội hết rồi."

"Có sao đâu."

"Em đừng ăn nữa." Trác Thù lấy hộp cơm của Ưng Đồng Trần cho vào lò vi sóng, cau có lườm đối phương: "Mọi ngày em đều cơm như này?"

Chẳng hiểu sao Ưng Đồng Trần có cảm giác bị lên lớp dạy bảo, hơi chột dạ: "Chỉ thỉnh thoảng thôi."

"Thỉnh thoảng cũng không được." Mặt Trác Thù lạnh tanh, giọng điệu hung hãn.

Ưng Đồng Trần giật mình, mãi lâu sau mới khẽ cười: "Anh có thấy chúng ta rất kì cục không?"

"Kì cục chỗ nào?"

"Rất giống như đang hẹn hò." Ưng Đồng Trần lắc đầu, nở nụ cười bất đắc dĩ.

"..."

Thật ra Trác Thù không cảm thấy thế, hắn đần mặt một lúc mới chợt nhận ra...!Em ấy đang ngầm thả thính mình!

Nghĩ vậy, hắn vênh mặt lên: "Không có chuyện đó đâu."

Ưng Đồng Trần gật đầu, cười càng rạng rỡ hơn: "Tuyệt lắm, tôi gọi anh đến là muốn bàn với anh chuyện này.

Dẫu sao chúng ta cũng không yêu đương, chi bằng làm bạn giường của nhau nhé?"

"Bạn giường?" Trác Thù nghĩ ngợi chốc lát, nhanh chóng điểm qua ưu nhược của mối quan hệ này.

Vừa không tốn tiền vừa thỏa mãn nhu cầu, đây đúng là vụ làm ăn chỉ lãi chứ không lỗ.

Nhưng vì sao Ưng Đồng Trần lại chủ động đưa ra đề nghị này?

Nhìn nụ cười tươi tắn như đón gió xuân của Ưng Đồng Trần, hắn dám cá là có bẫy.

Một suy nghĩ thoắt cái hiện lên trong đầu hắn...!Việc mình không hồi âm đã khiến em ấy lo lắng khôn nguôi, không xài được chiêu gửi thư tình cũ rích quê mùa nên mới giở trò khác.

Không có được trái tim cũng phải chiếm bằng được thể xác hắn.

Đó chính là gian kế của Ưng Đồng Trần.

"Nghe có vẻ hay đấy, tôi đồng ý." Trác Thù gật đầu: "Nhưng tôi cảnh báo trước, tôi không phải là người dễ rung động, em đừng ôm hi vọng biến bạn tình thành người tình."

"Ừa." Ưng Đồng Trần tỏ ý tán thành: "Tôi cũng muốn nói là tôi chỉ có một yêu cầu duy nhất."

"Em nói đi."

"Trong lúc chúng ta còn qua lại, anh không được phép tìm ai khác."

Coi đê! Em ấy ghen ghen ghen ghen kìa!

Mình lại chả đi guốc trong bụng em ấy.

Không những ham muốn cơ thể mình mà còn cấm người khác chạm vào, thánh ghen này có tính chiếm hữu mạnh phết.

Hắn nên làm gì đây? Hiếm lắm mới gặp được bạn giường ưng ý mà lại lắm chiêu nhiều trò, hắn muốn kiếm người khác nhưng cũng khó lắm chứ bộ.

Thôi đành cố gắng bảo vệ trái tim thật tốt, chỉ cần mình vững lòng thì làm sao em ấy tán đổ mình được.

Sau khi nghĩ thông suốt, Trác Thù giả đò miễn cưỡng nhận lời: "Tôi hứa với em."

Dứt lời, cả căn phòng lặng ngắt như tờ, Trác Thù bèn hỏi: "Bây giờ làm gì?"

Ưng Đồng Trần cụp mắt, cầm cà vạt của hắn kéo về phía trước: "Anh nói thử đi, đã bao lâu rồi chúng ta chưa làm?"

"Mười bốn ngày."

Tinh.

Âm thanh của lò vi sóng vang lên làm gián đoạn nụ hôn giữa họ, Trác Thù thì thầm: "Ăn cơm đi."

"Anh nghĩ kĩ xem anh muốn ăn gì?"

Trác Thù nghĩ bụng: Hắn nào dám nghĩ, nghĩ nữa là anh bạn to to bên dưới chọc thủng đũng quần mất.

Nhưng dưới sự kiểm duyệt vô cùng gắt gao của Tấn Giang, hắn đành đẩy Ưng Đồng Trần ra: "Em vẫn nên cơm đi, sức khỏe là quan trọng nhất."

Ưng Đồng Trần: "..."

Trác Thù: "Em ăn xong rồi tôi mới ăn, nhất định sẽ ăn."

___

Bên lề:

Đợi Trác Tử đi hẳn Ưng Đồng Trần mới dám thở phào một hơi, cột sống thẳng tắp cũng thả lỏng hơn, anh nhìn người đàn ông ngồi đối diện: "Anh còn muốn hỏi gì nữa không?"

=> Hoe Hoe: Cột sống ai rồi cũng sẽ đau khổ thôi (。╯︵╰。).

Truyện Chữ Hay