Chủ Tịch Đang Viết Chữ

chương 94: trang mới

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Cung Thanh Hạ cũng rất bất ngờ.

Mẹ không làm sao, ba ba lại kích động đến vậy ......

Mọi người luống cuống tay chân, ấn huyệt nhân trung rồi vuốt sống lưng cho Cung ba ba, rốt cục Cung ba ba tỉnh dậy, mở miệng liền hoán, "Ấu Cơ ......."

Sở Ấu Cơ vội vàng cúi người nắm chặt tay Cung ba ba, "Cha, con ở đây."

Cung ba ba từ ái nhìn Sở Ấu Cơ , ánh mắt lại lướt qua tìm Cung Thanh Hạ, "Thanh Hạ,"

Cung Thanh Hạ đứng ở bên cạnh, khoanh tay khẽ nói, "Ở."

Lời nói của Cung ba ba chất chứa hàm ý sâu xa, "Ấu Cơ nhỏ hơn con nhiều tuổi như vậy, theo con, con phải chăm sóc Ấu Cơ thật tốt."

Còn cần ba ba phải nói sao ?

Cung Thanh Hạ banh mặt, vẫn chưa đáp lại.

Cung mẫu bổ xung, "Phải nói là bây giờ Thanh Hạ cần quan tâm Ấu Cơ nhiều hơn, sau này chờ Thanh Hạ lớn tuổi rồi, Ấu Cơ phải chăm sóc thật tốt Thanh Hạ ........"

"Mẹ !" Cung Thanh Hạ ngắt lời mẫu thân, mẹ làm ơn đừng nói những lời như thế, nổi hết cả da gà lên rồi.

Sở Ấu Cơ cười ôn nhu nói, "Mẹ, ngài yên tâm, con và em bé trong bụng nhất định chăm sóc Thanh Hạ tỷ tỷ thật tốt."

Nhắc tới em bé, ánh mắt Cung mẫu lập tức sáng lên, từ ái nhìn bụng Sở Ấu Cơ chốc lát, bỗng nổi lên ý nghĩ, "Ngược lại, mẹ đã về hưu, ở nhà cũng nhàn rỗi, mẹ đến Vân Đỉnh chăm sóc cho người có được không ?"

Hi vọng có thể tự tay chăm sóc Sở Ấu Cơ đến khi lâm bồn -------- coi như Sở Ấu Cơ không mang thai, nàng cũng muốn mỗi ngày đến Vân Đỉnh nhìn ngắm đứa con dâu này, khi còn bé như tiểu mỹ nhân bước ra từ trong thần thoại, sau mấy năm ra nước ngoài du học lại càng trổ mã xinh đẹp xuất thần, thái độ ôn nhu, nhìn ngắm thế nào cũng cảm thấy không đủ, nghe Sở Ấu Cơ nói chuyện lại càng thêm hưởng thụ, quả thực có thể kéo dài tuổi thọ a.

"Ân."

Sở Ấu Cơ không dám tự quyết định, nhìn về phía Cung Thanh Hạ, thỉnh cầu chỉ thị.

Kết quả nghe Cung Thanh Hạ nói với Cung mẫu, "Lão nhân gia người đừng đến quấy rối thế giới của chúng con là tốt rồi."

Cung mẫu nhớ lại mấy năm trước Cung Thanh Hạ nói đã sớm có đối tượng, hơn nữa còn rất hưởng thụ cái kia, bây giờ nghĩ lại, người 'thích' này khẳng định là Sở Ấu Cơ, hai người cùng một chỗ ......... Quả thực người làm mẹ này xuất hiện không thích hợp .....

Cung ba ba đứng lên giải vậy, "Bụng Ấu Cơ còn nhỏ, không phải gấp gáp." Dừng một chút, lại nói, "Đợi đến lúc bụng Ấu Cơ lớn hơn, đi lại không tiện, bà đến chăm sóc cũng không muộn."

Cung mẫu không nói gì, hiển nhiên là chấp nhận.

Cung Thanh Hạ cũng không dị nghị.

Hai người trở lại Vân Đỉnh, còn chưa kịp ngồi xuống, liền nhận được điện thoại của Lâm phu nhân.

"Thanh Hạ, cha mẹ cháu có làm khó dễ gì không ?"

"Không ạ," Cung Thanh Hạ mỉm cười, "Nửa kia của cháu là Ấu Cơ, ba mẹ làm sao cam lòng phản đối."

Lâm phu nhân thở phào một hơi, nói luôn mồm, "Vậy thì tốt, vậy thì tốt."

Lâm Dịch Huyên lấy điện thoại, "Sau này hai người các ngươi phải về bên này ăn cơm tối." Không đợi Cung Thanh Hạ đáp lời, lại nói, "Hai tháng nữa dẫn Ấu Cơ về đây ở, trong nhà có người chăm sóc nàng, sẽ yên tâm hơn."

Cung Thanh Hạ không dám dị nghị, vội nói, "Vâng."

Lâm Dịch Huyên gật gù hài lòng, cúp điện thoại. Cười thầm trong lòng, nếu không có lần nắn xương cốt trước đây, người con dâu này nào có ngoan như vậy.

Bưng một chén cafe lên lầu, vốn là muốn về phòng ngủ, đi tới cầu thang lại xoay đầu lại, lững thững đi vào nhà kính trồng hoa, ngồi xuống ghế, nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, tâm tư xa xăm.

Năm đó, sau khi yêu nhau điên cuồng, Minh Trúc Ngữ như là sơn son thiếp vàng nhốt nàng, tiếp tục nữa sẽ là vạn kiếp bất phục, vì không muốn liên lụy đến Sở gia và Lâm gia, nàng quyết định cắt đứt dây dưa khỏi Minh Trúc Ngữ, trầm tư suy nghĩ không ra thượng sách, cuối cùng lựa chọn ép mình 'Ngồi thiền.'

Không phải nàng không yêu, cũng không phải không ôn nhu, chỉ là tình yêu của nàng dịu dàng như nắm cát, nhẵn nhụi mà độc lập, Minh Trúc Ngữ nắm nàng quá chặt, nhất định mất đi nàng, phương thức yêu của Sở Thần Về --- chồng nàng cũng không khác gì Minh Trúc Ngữ ...... Chỉ có Diêu Nhữ Ninh, không gần không xa, yên lặng nhìn nàng chăm chú, chưa bao giờ nỗ lực giữ lấy, lại càng chưa bao giờ đề cập bất cứ điều gì với nàng, đến bây giờ vẫn giống như vậy, mặc dù cầu được ước thấy, nhưng xưa nay chưa đòi hỏi điều gì.

Hai năm trước, nàng lưu lại một thị trấn nhỏ bên vách đá Địa Trung Hải, xây một gian phòng vẽ tranh nhỏ trong tiểu trấn, một tháng sau, Diêu Nhữ Ninh yên lặng mua một quán cafe nhỏ trong tiểu trấn, cười nói với nàng, "Dịch Huyên tỷ, rảnh rỗi đến quán cafe, thuận tiện nếm thử món tráng miệng em làm."

Nàng đáp lại, "Được." Trong lòng dâng lên làn sóng ôn nhu, không chỉ là cảm động ......

Lâm Dịch Huyên cúi đầu, gửi một tin nhắn, "Đã ngủ chưa ?"

Diêu Nhữ Ninh trả lời lại rất nhanh, "Chưa ạ."

Lâm Dịch Huyên cười, "Ngày mai có rảnh không ?"

"Có ạ."

"Đi siêu thị với tôi."

"Được."

Ngày hôm sau, buổi chiều. Siêu thị nào đó.

Lâm Dịch Huyên cùng Diêu Nhữ Ninh sóng vai trong siêu thị.

Diêu Nhữ Ninh nói, "Tháng sinh dự tính là khoảng tháng năm nay."

Lâm Dịch Huyên gật đầu, "Vừa mới mang thai, chắc khoảng tháng là lâm bồn." Nói xong nhìn Diêu Nhữ Ninh một chút, mỉm cười, "Tôi chỉ lớn hơn em tuổi, sắp lên chức bà nội rồi, đến bây giờ em vẫn cô đơn."

Diêu Nhữ Ninh nâng kính mắt lên, không đáp lời.

Lâm Dịch Huyên nói tiếp, "Cũng đến lúc tính chuyện tương lai rồi,"

Diêu Nhữ Ninh vẫn không đáp lại.

Lâm Dịch Huyên hơi động trong lòng, xoay mặt nhìn Diêu Nhữ Ninh một chút, chỉ thấy nàng cúi đầu, cúi người nhìn thẳng mắt nàng, phát hiện vành mắt nàng đỏ chót, mơ hồ nhìn thấy vệt nước mắt sau gọng kính.

"Dịch Huyên tỷ, " Diêu Nhữ Ninh xoay mặt sang một bên, né tránh ánh mắt của Lâm Dịch Huyên, "Em quấy rầy đến tỷ rồi sao ?"

Lâm Dịch Huyên không nhịn được cười, "Thật khờ." Đưa tay nắm chặt tay Diêu Nhữ Ninh, "Hơn tuổi rồi, vẫn khờ như vậy."

Lòng bàn tay Lâm Dịch Huyên thật ấm áp, Diêu Nhữ Ninh dùng tay còn lại lấy kính mắt xuống, lau đi nước mắt trên mặt, lại đeo kính mắt lại, nhìn Lâm Dịch Huyên, "Ngày hôm nay tỷ muốn mua gì ?" Chuẩn bị đổi chủ đề.

"Mua vải, may cho em bé của Ấu Cơ vài bộ quần áo." Lâm Dịch Huyên nói xong, đột nhiên hỏi, "Em không định sống cô độc đến cuối đời chứ ?"

Diêu Nhữ Ninh xoa tai, "Để Dịch Huyên tỷ chê cười rồi."

Ánh mắt Lâm Dịch Huyên sáng lên, nghiêng đầu nhìn Diêu Nhữ Ninh, "Thật sao ?" Sau khi nhìn ra đáp án, không khỏi lấy tay che miệng cười, "Ha, Nhữ Ninh, sao em có thể làm được điều ấy ?"

Vốn là em muốn nếm thử nam nhân của Dịch Huyên tỷ có mùi vị ra sao, đáng tiếc chỉ phí công, Sở Thần Vệ lật tẩy em, "Có thể kết hôn, nhưng tôi sẽ không lên giường với cô, ngoại trừ Dịch Huyên, tôi sẽ không chạm nữ nhân nào khác, ngoại trừ Ấu Cơ, tôi không muốn đứa bé thứ hai." Mà em không có hứng thứ với nam nhân hay nữ nhân nào khác, vì lẽ đó liền ......

Diêu Nhữ Ninh trả lời trong lòng, trên mặt liền ửng đỏ, không nói ra lời, không, phải nói là lời không thể ra khỏi miệng --------

Ai có thể nghĩ tới, đường đường là giáo sư tiến sĩ kinh tế học, đồng chủ tịch, phó tổng tài của tập đoàn nổi danh lại có tình trường hoang đường cực độ như vậy.

Lâm Dịch Huyên cười đến hai vai run lên, "Nhữ Ninh, em thật là đáng yêu."

Diêu Nhữ Ninh nâng kính mắt, thấp giọng nói, "Còn có thời gian cười, không bằng làm chút việc thực tế đi." Thẹn quá biến thành giận.

"Việc thực tế ?" Lâm Dịch Huyên cố làm vẻ nghiêm túc, "Chờ đến lúc nào tôi có hứng thú lại nói."

Diêu Nhữ Ninh, ". . . . . ."

Mua vải xong, đang trên đường trở về, Lâm Dịch Huyên ngồi ở vị trí phó lái, mắt nhìn thấy Diêu Nhữ Ninh sắp vượt đèn đỏ, không khỏi cao giọng nhắc nhở, "Nhữ Ninh ! Mau dừng xe."

Diêu Nhữ Ninh vội vàng phanh xe khẩn cấp.

"Dòng xe đang vội vã như vậy, em định vượt đèn đỏ sao ?' Lâm Dịch Huyên toát mồ hôi lạnh, vừa nãy không dừng xe lại, cảnh sát giao thông phạt tiền là chuyện nhỏ, an toàn của hai người mới là chuyện lớn, rõ ràng có thể thấy được Diêu Nhữ Ninh không tập trung, "Vừa nãy em nghĩ gì vậy ?"

"Em," Diêu Nhữ Ninh nâng kính mắt lên, "Em căng thẳng."

"Căng thẳng?" Lâm Dịch Huyên ngẩn ra, sau đó lập tức hiểu ý, cố ý nói, "Có lẽ, còn lâu tôi mới có hứng thú."

Diêu Nhữ Ninh, ". . . . . ."

Lâm Dịch Huyên nhìn tín hiệu đèn giao thông đang đếm ngược, vẫn còn kịp, nhân tiện nói, "Nếu không thì để tôi lái xe, có được không ?" Lâm Dịch Huyên nàng sắp được ôm cháu, nàng cũng không muốn vào lúc này bị tai nạn xe cộ.

Diêu Nhữ Ninh gật gù, "Được."

Lâm Dịch Huyên vừa lái xe vừa cười, mãi đến khi lái xe vào tiểu khu của Lâm gia vẫn còn cười.

Diêu Nhữ Ninh rất muốn che mặt bỏ chạy, Lâm Dịch Huyên dắt tay nàng, "Tối nay Thanh Hạ và Ấu Cơ sẽ về nhà ăn cơm, vào nhà ngồi một chút, cơm nước xong hãng đi." Cuối cùng, dưới sự dẫn dắt của Lâm Dịch Huyên, Diêu Nhữ Ninh đi vào Lâm gia, không chút phản kháng nào.

Cung Thanh Hạ cùng Sở Ấu Cơ trở lại, Lâm Dịch Huyên tiến lên đón, hai tay bưng mặt con gái nói, "Năm đó vẫn là đứa bé oa oa khóc trong tã lót, giờ đây tiểu bảo bối của mẹ cũng sắp có tiểu bảo bối rồi." Trong lòng cảm khái rất nhiều.

Diêu Nhữ Ninh là một trong những lý do nàng kết thúc cuộc sống ngồi thiền ---------- khi nàng nghe thấy Diêu Nhữ Ninh muốn cùng Minh Trúc Ngữ ngọc nát đá tan, trong lòng nàng vang lên tiếng phản bác, "Không thể !" Diêu Nhữ Ninh không phải là đối thủ của Minh Trúc Ngữ, không thể mất Diêu Nhữ Ninh, nhất định phải ngăn cản nàng làm chuyện điên rồ.

Mà trước đây, Sở Ấu Cơ đã từng 'tâm sự' với nàng lần tao ngộ ở Hà Lan, đặc biệt là lần đả thương Minh Trúc Ngữ để thoát thân thành công, nàng mơ hồ có thể đoán được con gái nàng là khắc tinh của Minh Trúc Ngữ, cũng làm cho nàng không còn sợ Minh Trúc Ngữ như trước đây.

Nếu như nói Diêu Nhữ Ninh là quyết tâm để nàng đứng lên, thì Sở Ấu Cơ chính là sức mạnh và tự tin giúp nàng đứng lên, mà người sau hiển nhiên quan trọng hơn người trước.

Nàng thật sự rất tự hào về đứa con kế thừa huyết thống, tài hoa này của mình, chỉ hi vọng con gái mình một đời hạnh phúc, chí ít sẽ không phải chịu liên lụy vì oan nghiệt mình gây ra, vì vậy nàng quyết tâm giải quyết triệt để Minh Trúc Ngữ.

Làm thế nào để giải quyết vấn đề khó khăn này ?

Chỉ có hóa địch thành bạn ---------- đương nhiên con gái có năng lực phi phàm, đương nhiên có tài lực hùng hậu của tập đoàn Hi Sở, nhưng chỉ dựa vào điểm này không thể tiêu diệt triệt để 'Minh' đã tồn tại hơn trăm năm, căn bản không thể dùng biện pháp cứng rắn với 'Minh', đã như vậy, chỉ có thể học cách ở chung với đối phương.

Thành công thì được đối phương tôn trọng, sau đó kết đồng minh với đối phương. Chỉ như vậy mới có thể đồng thời bảo vệ con gái và Diêu Nhữ Ninh.

Sau khi tung mị lực với Minh Trúc Ngữ, lại dẫn con gái tới dưới trướng đối phương, sinh sống năm, dù là vãng lai vẫn nảy sinh quan hệ xã giao, thành lập đan xen giữa tình bạn và tình thân, rốt cục loại trừ được tâm bệnh nhiều năm.

Thời điểm này lại nghe nói con gái mang thai, đương nhiên là vui mừng gấp bội.

Cuộc sống bắt đầu sang trang mới rồi .........

Lời của tác giả: Cổ đại là Cung Phấn sinh, rất nhiều bạn đọc chất vấn Tiểu Bình Quả "Phải để Tô Hạo sinh mới đúng chứ ?" Hiện đại thì là Ấu Cơ sinh, rất nhiều bạn đọc lại bất mãn, yêu cầu phải là Cung Phấn sinh. Tiểu Bình Quả muốn nói, 【 Tác giả không thể thỏa mãn toàn bộ yêu cầu của độc giả 】Hơn nữa trước khi viết văn phải phác thảo đại cương, vì lẽ đó thật sự xin lỗi. (Lời xin lỗi này gửi đến những bạn độc giả bất mãn, Tiểu Bình Quả tôn trọng cái nhìn của mỗi vị độc giả, nhưng Tiểu Bình Quả vẫn muốn bảo lưu ước muốn ban đầu của mình, đây là tôn nghiêm cơ bản của bản thân tác giả, không thể xâm phạm.)

Truyện Chữ Hay