Lâm Dịch Huyên để Sở Ấu Cơ kinh ngạc rất lâu.
Khi còn bé nàng chỉ cảm thấy mẹ ôm rất ấm áp, mẹ rất ít về Lâm gia, thậm chí rất ít khi về Sở gia, thường sẽ ra ngoài vẽ tranh phong cảnh, đi khắp thế giới, mỗi lần về đều sẽ dành cho nàng một cái ôm sủng nịnh, lại rất nhanh lên đường, nàng vẫn chưa được ôm mẹ thỏa thích, mẹ đã rời đi rồi.
Nàng chưa bao giờ đánh giá mẹ mình, cũng chưa bao giờ oán trách mẹ mình.
Bởi vì khi đó nàng còn nhỏ tuổi, cũng đơn thuần.
Sau đó mẹ 'bệnh', mà nàng cũng trải qua giấc mộng Nam Kha, khi nàng tỉnh mộng, mẹ 'bệnh' càng nặng hơn, đôi mắt mẹ nhìn nàng đã không còn giống như lúc trước.
Ngày hôm sau là ngày Chủ Nhật, Sở Ấu Cơ rời giường, sau khi rửa mặt xong xuôi liền đi xuống lầu, a Xuân đã làm xong bữa sáng, Lâm phu nhân ngồi bên cạnh bàn ăn, thấy cháu gái từ trên lầu đi xuống, "Đi gọi mẹ cháu xuống ăn sáng."
Sở Ấu Cơ ngẩn ra, rất nhanh phản ứng lại, biết mẹ ở nhà kính trồng hoa, liền quay đầu đi lên lầu.
Đẩy cửa phòng đang khép hờ ra, thấy Lâm Dịch Huyên đang dựa đầu vào cây ngắm cá trong bể, một tay ưu nhã để trước ngực, một tay khác bưng chén trà thơm, không trang điểm, làn da trắng như tuyết, dáng vẻ lười nhác, ngắm nhìn đàn cá đang tung tăng bơi trong bể,
Sở Ấu Cơ nhẹ nhàng đi tới bên cạnh Lâm Dịch Huyên, "Mẹ, ăn sáng." Tinh thần có chút hoảng hốt, đến bây giờ nàng vẫn chưa quen với việc mẹ đã trở về.
"Hả ?" Lâm Dịch Huyên bừng tỉnh, ngẩng đầu nhìn con gái, "Ăn sáng ?" Vung tay, "Không cần." Bàn tay xanh nhạt vuốt ve bụng, "Tối hôm qua ăn hơi nhiều, đến bây giờ dạ dày vẫn không thoải mái, chỉ khát nước mà thôi." Nàng nâng chung trà lên, khẽ thưởng thức một chút, "Con ăn sáng với bà ngoại đi, đừng đợi mẹ." Giơ tay nhấc chân cũng vô cùng diễm lệ.
Sở Ấu Cơ đi xuống lầu, tường thuật lại câu nói của Lâm Dịch Huyên, "Mẹ nói mẹ không muốn ăn."
Lâm phu nhân không lên tiếng, khóe miệng co rụt lại một hồi.
Đứa con gái này xưa nay không chịu nghe lời, lúc sinh 'bệnh' mới ngoan ra được một chút, nói gì con gái cũng không phản bác, cũng có thể lời nói của nàng đều bị để ngoài tai, ngày hôm qua đột nhiên 'bệnh' khỏe rồi, suýt chút nữa người làm mẹ như nàng sợ hãi đến tái phát bệnh tim, nhưng hình như đối với con gái cũng chẳng phải điều gì to tát, ngày hôm nay lại bắt đầu tùy hứng, không ăn sáng, hơn tuổi rồi ............ Ôi, nghiệp chướng, thật sự là bị tức chết.
Sở Ấu Cơ nhìn thấy, đưa tay ấn ấn lên tay Lâm phu nhân, lấy đó để an ủi, Lâm phu nhân lắc đầu thở dài, ánh mắt nhìn về phía cháu gái, "May mà bà ngoại còn có cháu."
Ăn sáng xong, Sở Ấu Cơ đang ở trong thư phòng luyện chữ, Lâm Dịch Huyên đi tới, trang phục tỉ mỉ, mang theo túi xách, hiển nhiên là chuẩn bị ra ngoài.
"Bảo bối."
Sở Ấu Cơ ngẩng đầu lên, cười tít mắt, "Mẹ,"
"Bảo bối viết thư pháp thật đẹp." Lâm Dịch Huyên quan sát chăm chú xong, trìu mến sờ đầu Sở Ấu Cơ, "Không hổ là con gái của Lâm Dịch Huyên."
Sở Ấu Cơ muốn nói, luyện chữ đã hơn trăm năm rồi, sao còn có thể không đẹp ? Nhưng lời vẫn chưa nói ra, vì nàng đã từng nói qua với mẹ, đến lúc này, nàng đột nhiên phát hiện, cơ hồ không có chỗ nào là mẹ không biết -------- tất cả mọi chuyện nàng đã tâm sự cùng mẹ rồi.
"Mẹ đi ra ngoài một chút, buổi chiều mới về." Lâm Dịch Huyên đưa tay nhìn đồng hồ một chút, tiện đà dựng thẳng một ngón tay tuyên bố, "Nhớ kỹ, mẹ chưa đồng ý, không được đi gặp Cung Thanh Hạ."
Sở Ấu Cơ khiếp sợ, gào thét trong lòng, 'Ai, Ôi ? Tại sao ? Người ta không muốn, mẹ !'
"Ngoan, nghe lời một chút." Lâm Dịch Huyên xoa xoa khuôn mặt của Sở Ấu Cơ, đi ra ngoài.
Chờ một chút, mẹ muốn đi đâu ? Mấy năm qua mẹ có xã giao với người nào đâu ? Ngày hôm nay lại đi ra ngoài ......
Sở Ấu Cơ đi tới cửa sổ, nhìn thấy chiếc xe ô tô xanh lam quen thuộc dưới lầu, Diêu Nhữ Ninh đang đứng cạnh xe, hóa ra muốn cùng Diêu tỷ tỷ đi ra ngoài, chắc là đi gặp Minh Trúc Ngữ, dù sao vẫn còn chuyện chưa nói rõ, đặc biệt là tối qua có mình và Thanh Hạ tỷ tỷ ở nơi đó, có thể là có chuyện không tiện nói ........ Có điều, từ khi nào quan hệ của mẹ và Diêu tỷ tỷ tốt như vậy ? ------- Vợ chính thức cùng tiểu tam ........ đáng lẽ phải ghét nhau như kẻ thù mới đúng ?
Nhớ tới thứ sáu tuần trước, sau khi Diêu Nhữ Ninh rời đi, Cung Thanh Hạ liền bắt nàng gọi điện thoại về nhà, Sở Ấu Cơ cảm thấy Cung Thanh Hạ biết gì đó, nhưng không nói cho mình biết, liền trở lại bàn, cầm điện thoại gửi tin nhắn cho Cung Thanh Hạ.
"Chuyện của mẹ em và Diêu tỷ tỷ, có phải tỷ giấu em gì không ?"
Đến trưa Cung Thanh Hạ mới nhắn tin trả lời, "Đi hỏi Cổ Lệ Tiệp."
Tuy rằng chỉ đọc tin nhắn, nhưng bên tai Sở Ấu Cơ như vang lên giọng nói lạnh lùng của Cung Thanh Hạ, biết rằng lúc này Cung Thanh Hạ đang tức giận.
"Tỷ tỷ, tỷ sao vậy ?"
Bên kia mãi mới trả lời, "Không sao, chỉ là hơi bận một chút."
"......... Ân."
Buổi chiều Lâm Dịch Huyên trở về, vào cửa liền tìm con gái, "Bảo bối !"
Lâm phu nhân đang ngồi trong phòng khách đọc báo, nghe tiếng ngẩng đầu lên, từ sau kính mắt nhìn con gái một chút, "Ấu Ấu đang ở thư phòng."
"Ân," Lâm Dịch Huyên gật gù, thay dép lê trước cửa, "Mấy ngày nay không ra khỏi cửa, con muốn xem hết một lượt sách bảo bối viết." Cũng không nhìn Lâm phu nhân chút nào, đi thẳng lên lầu.
Hai mẹ con nàng vẫn có thành kiến xa lạ, đến nay vẫn chưa thể giải quyết được, vẫn còn chút khúc mắc.
Sở Ấu Cơ nghe được động tĩnh dưới lầu, từ thư phòng đi ra, kêu một tiếng, "Mẹ."
Từ khi nghe Cổ Lệ Tiệp nói rõ ngọn ngành chuyện của Lâm Dịch Huyên cùng Diêu Nhữ Ninh, tâm tình của Sở Ấu Cơ rất phức tạp, lúc này vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.
"Bảo bối đợi mẹ sao ?" Lâm Dịch Huyên nhìn một chút đã hiểu rõ tâm tư con gái, dắt tay con gái, "Đến, đến phòng mẹ lại nói."
Lúc Lâm Dịch Huyên ở trong phòng thay quần áo, Sở Ấu Cơ tựa đầu vào tủ quần áo, nhìn trần nhà nói, "Ân, con có chuyện muốn hỏi, sau này mẹ định thế nào ?"
Lâm Dịch Huyên trả lời hài hước, "Mẹ chưa định đi làm, muốn bảo bối nuôi."
Sở Ấu Cơ bị trêu mỉm cười, "Ý của con không phải như vậy, ý của con là --------- chuyện của mẹ và Minh Trúc Ngữ cùng Diêu Nhữ Ninh ......"
Ánh mắt Lâm Dịch Huyên đột nhiên sâu thẳm, không chút rung động nào, hỏi ngược lại, "Bảo bối, đây là vấn đề con muốn hỏi sao ?"
Sở Ấu Cơ nghẹn lời, "..........."
Lâm Dịch Huyên đưa tay ra, "Đến, mang hết tiểu thuyết con đã viết ra đây, mẹ muốn xem từng quyển."
Bé ngoan Sở Ấu Cơ đi vào thư phòng, quay lại phòng Lâm Dịch Huyên, ngồi xuống giường, "Truyện của con vẫn chưa xuất bản, chỉ đăng truyện online, mẹ muốn xem thì xem qua laptop."
"Nội dung của tiểu thuyết này mẹ đều nghe con kể lại một lần rồi," Lâm Dịch Huyên mỉm cười nói rằng, "Vì lẽ đó, tạm thời chưa đọc cũng không sao cả."
Sở Ấu Cơ nghẹn lời lần , "......."
Chuông điện thoại chợt vang, Sở Ấu Cơ nhìn màn hình một chút, dù chuông vang thế nào cũng không tiếp.
Lâm Dịch Huyên không rõ, "Sao bảo bối không nhận điện thoại ?"
"Là diễn viên trong phim 《 Xuân Thu nơi đây 》gọi tới." Chính là diễn viên đóng vai Thanh Dương Cảnh.
"Sau đó ?"
"Kiên trì muốn gặp mặt con, Chu lão sư vẫn luôn đứng ra giải quyết giúp con, vì lẽ đó con không dám nhận điện thoại."
Ánh mắt thoáng di chuyển, Lâm Dịch Huyên nhìn thấu tâm tư con gái, "Tác giả cùng diễn viên gặp mặt, có thể hiểu sâu hơn về nội dung tác phẩm, thế không phải tốt hơn sao ?"
Sở Ấu Cơ thẳng thắn nói, "Sợ Thanh Hạ tỷ tỷ hiểu lầm."
Quả nhiên ........
Lâm Dịch Huyên khoanh hai tay trước ngực, dù bận vẫn ung dung nhìn con gái, "Nhưng mẹ vẫn cho rằng, cùng diễn viên gặp mặt là chuyện tốt, vậy phải làm sao ?" Thấy Sở Ấu Cơ nghiêng đầu trợn mắt, vẻ mặt thật giống bảo bảo, Lâm Dịch Huyên càng thêm truy hỏi, "Con nghe lời Cung Phấn hay nghe lời mẹ, hả ?"
Sở Ấu Cơ, "..........."
"Nhận điện thoại đi." Lâm Dịch Huyên tao nhã chỉ vào điện thoại di động, "Hẹn thời gian gặp mặt đối tác đi, gặp mặt hảo hảo nói chuyện một chút, tiện thể chụp chung vài bức ảnh, để mẹ xem ----- không cần phải nói, diễn viên đó hẳn rất xinh đẹp ?" Không phải vậy làm sao hấp dẫn được chú ý của Cung Phấn ?
Sở Ấu Cơ buông lông mi xuống, không chịu động thủ.
Lâm Dịch Huyên giúp một tay, lấy thân phận trợ lí hẹn nơi cùng địa điểm gặp mặt, thứ sáu tuần sau, trong một khách sạn nào đó ở thành phố J ---------- Thành phố J cách thành phố S chỉ một dòng sông nhỏ, hai người chỉ mất khoảng nửa giờ lái xe là tới, có thể tránh được chó săn chụp ảnh -------- đoàn kịch đã bắt đầu bấm máy, gây nên không ít chú ý trong truyền thông, không tránh được có chó săn chụp ảnh, đương nhiên quan trọng nhất là, thành phố nhỏ này rất đẹp, là nơi rất thích hợp để vẽ tranh và hẹn hò.
Lâm Dịch Huyên đưa điện thoại cho con gái, cười híp mắt nói, "Nhất định phải đi đó, không thể để mẹ lỡ lời."
Sở Ấu Cơ, "..........."
Cùng gặp mặt với Thanh Dương Cảnh vui vẻ ngoài sức tưởng tượng, đối phương là nữ sinh vô cùng lễ phép, gặp mặt, câu đầu tiên nàng nói vô cùng hài hước, "Thiệt là, sao cô không diễn luôn vai Tấn Vân Tĩnh ? Như vậy trong lúc diễn, cô không cần đọc kịch bản cũng có thể nhập vai vào nhân vật rồi."
"Tôi đang diễn a." Sở Ấu Cơ mỉm cười nói, "Mỗi nhân vật trong sách đều là tôi đứng sau biểu diễn." Quá trình sáng tác chính là một loại diễn dịch.
Thanh Dương Cảnh nghe vậy, cười tít mắt.
Hai người cùng ăn uống, sau đó tản bộ trong hẻm nhỏ, cùng chụp ảnh lưu niệm, nhưng là dùng điện thoại của Sở Ấu Cơ chụp, Thanh Dương Cảnh có mang theo máy ảnh, nhưng không dùng đến, "Đem cô đặt trong tâm trí là được rồi, chụp ảnh sẽ không an toàn, tôi không thể đảm bảo rằng sẽ không bị ai khác nhìn thấy, hoặc là nói chuẩn xác hơn, tôi không muốn để cho người khác nhìn thấy cô."
Cung Thanh Hạ nhìn thấy tấm ảnh chụp hai người, khuôn mặt lập tức đóng băng.
"Nhất định không được nói cho ai biết là tôi đưa cô xem." Dường như Diêu Nhữ Ninh không an lòng, liên tục căn dặn, nàng lấy được bức ảnh này từ chỗ Lâm Dịch Huyên, liền chuyển cho Cung Thanh Hạ.
Cung Thanh Hạ cũng không đáp lời, hoặc nói là nàng không để ý tới lời của Diêu Nhữ Ninh, chỉ nhìn chằm chằm vào bức ảnh kia, không biết nhìn bao lâu, ném điện thoại sang một bên, cũng ném chính mình lên ghế sô pha.
Cung Thanh Hạ tự an ủi chính mình, 'Nhất định là đối phương uy hiếp không diễn tiếp, Ấu Cơ bất đắc dĩ mới phải gặp mặt nàng ..... Nhất định là như vậy.'
Nghĩ đến vấn đề này, tâm lại loạn như ma.
Tác giả có lời muốn nói: