Trở về khách sạn, sắc mặt Cung Thanh Hạ vẫn không tốt hơn chút nào, Sở Ấu Cơ bồi tiếp cẩn thận.
Biên tập gọi điện chất vấn, "Trước xảy ra chuyện gì ? Lúc đấy cô ở trường bắn súng sao ? Tôi như nghe được tiếng súng ?" Lúc trước Sở Ấu Cơ không trả lời nàng, nàng nói một thôi một hồi cũng không đáp lại, hại nàng nói suông nửa ngày trời, sau khi cúp điện thoại, càng nghĩ càng giận, tức giận nửa ngày trời mới phát hiện ra chỗ không đúng --------- những tiếng ồn kia giống như tiếng súng .......... Manh Nhược không xảy ra chuyện gì chứ ? Nghĩ một chút lập tức sợ đến toát mồ hôi lạnh, vội vàng gọi lại dò hỏi, nhưng ngữ khí vẫn khó chịu, trong lòng vẫn tức giận như cũ.
"Đúng vậy, khi đó tôi ở trường bắn súng." Sở Ấu Cơ thuận nước đẩy thuyền, "Lúc nhận điện thoại của cô là đang ở trong trường bắn súng, sau khi nhận điện thoại, huấn luyện viên chỉ đạo tôi đổi súng trường, cô biết, súng trường phải cầm bằng hai tay, vì lẽ đó không tiện cầm điện thoại."
"Là vậy sao ........" Biên tập thở ra một hơi, "Vậy cô cũng nên nói một tiếng a, hại tôi hiểu lầm."
"Lại nói, lúc đó cô gọi đến, có phải có chuyện gì không ?"
"Cái này," Biên tập lập tức thay đổi ngữ khí, giọng nói dịu dàng như chảy ra nước, "Chủ biên muốn tôi hỏi cô ---------- cuộc họp tác giả năm nay cô có tham dự không ? Chúng tôi đều hi vọng cô có thể tới, nhưng vẫn tôn trọng quyết định của cô."
"Ân, hiện tại tôi đang ở nước ngoài nghỉ ngơi, giao thừa mới về nước, sợ là không kịp rồi." Sở Ấu Cơ uyển chuyển từ chối.
"Được rồi," Biên tập mỉm cười, "Điều đó có nghĩa là cô chưa sẵn sàng tham dự," thở dài một hơi, cúp điện thoại.
Cung Thanh Hạ ngồi bên cạnh nhìn màn hình laptop, nói một tiếng, "Nói dối cũng không chớp mắt." Cái gì súng lục ? Cái gì súng trường.
"Nếu không phải nói thế nào ?" Sở Ấu Cơ từ phía sau đi tới, ôm lấy cần cổ trắng ngần của Cung Thanh Hạ, đem mặt rúc rúc vào tóc người nàng yêu, ngửi mùi thơm ngát, "Lẽ nào tỷ muốn em nói với nàng là khi đó em bị hắc bang truy sát ?"
"Tôi chỉ nói là --------- bản lĩnh chém gió của em đã đạt tới đỉnh cao, ngoài ra không có ý gì khác."
"Tỷ tỷ vẫn còn tức giận sao ?" Sở Ấu Cơ cúi đầu, môi nhúc nhích bên tai Cung Thanh Hạ, tiện đà dò đầu lưỡi vào, nhẹ nhàng hôn lên thùy tai nàng.
"Đừng chạm vào người tôi." Cung Thanh Hạ thay đổi chỗ ngồi, rời xa Sở Ấu Cơ.
Sở Ấu Cơ khom người hóa đá trong không khí, nửa ngày, ngồi dậy, sờ sờ mũi, bỗng lớn tiếng nói, "A ! Cổ tỷ tỷ có bị nguy hiểm hay không ?"
Thân thể Cung Thanh Hạ lập tức cứng đờ, sau đó nói, "Nếu như nàng không thể sống trở lại bên tôi, nàng sẽ không xứng với danh xưng đệ nhất thư kí cận vệ của tôi."
Thấy Cung Thanh Hạ chịu trả lời mình, Sở Ấu Cơ mới thả lo lắng trong lòng xuống, tiếp tục đề tài của mình, "Cổ tỷ tỷ mang theo bằng hữu trong tổ chức ngầm tới đều bị 'Minh' bắt được, một thân một mình nàng sao có thể thoát hiểm ....."
"Nói đến 'Minh'." Cung Thanh Hạ ngắt lời Sở Ấu Cơ, "Tôi thăm dò được chút thông tin từ người bạn cũ của tôi, đó là bang hội võ lâm được thành lập từ triều Minh, sau khi nhà Minh diệt vong, liền di chuyển sang hải ngoại, trải qua hơn trăm năm phát triển, trở thành thế lực hắc đạo mạnh nhất trên thế giới, nửa tà nửa chính, sản nghiệp trải dài khắp toàn cầu, Bang chủ lấy chữ 'Minh' làm họ, Bang chủ đương nhiệm là nữ nhân tầm tuổi, tên là --------- Minh Trúc Ngữ."
"Ân." Sở Ấu Cơ chu miệng nhỏ, "Không nghĩ tới hắc đạo có tên của lão đại dạt dào ý thơ như vậy .............. Có điều nàng trưởng thành có mấy phần lịch sự tao nhã."
Vừa dứt lời, Cung Thanh Hạ lạnh lùng nhìn Sở Ấu Cơ, "Nếu thích nàng như vậy, sao không đi theo nàng đi."
"Em đâu có thích nàng ấy," Sở Ấu Cơ sợ hãi, "Vết chân của Thanh Hạ nhà em cũng quý giá hơn so với nàng."
Cung Thanh Hạ mỉm cười, "Em cũng đừng hạ thấp nàng như vậy." Có khi năm đó, nàng với mẹ em phát sinh chuyện gì đó không chừng.
Sở Ấu Cơ nhìn thấy mặt người yêu đã giãn ra, không khỏi cong mắt cười -------- tỷ tỷ vừa nãy lạnh nhạt với mình, nhất định là do chuyên tâm điều tra 'Minh', trong lòng Sở Ấu Cơ nàng tuy rằng chỉ có tỷ tỷ, nhưng trong lòng tỷ tỷ còn có Hi Sở, nói chung cũng là vì mình ........ Vừa nghĩ như thế, tư tưởng liền thoải mái.
Cung Thanh Hạ khép laptop lại, không biết đang suy nghĩ chuyện gì, có chút xuất thần, Sở Ấu Cơ liền tiến lên, ôm lấy eo Cung Thanh Hạ, nhẹ nhàng làm nũng người yêu, "Tỷ tỷ."
"Hả ?" Cung Thanh Hạ lấy lại tinh thần, nhìn tiểu nữ sinh một chút, "Sao vậy ?"
Sở Ấu Cơ ngẩng đầu, ánh mắt long lanh, "Chúng ta đã sớm bại lộ thân phận với 'Minh' rồi ........"
"Ý của em là muốn đổi khách sạn sao ?"
"Không phải, Hà Lan nhỏ như vậy, một khi 'Minh' đã quấy, làm sao chúng ta có thể yên tâm nghỉ ngơi ?"
"Đừng quanh co lòng vòng, " Cung Thanh Hạ sủng nịnh, khẽ nhéo mũi tiểu nữ sinh, "Rốt cục là em muốn nói gì ?"
"Hôm nay người ta đã đến đây, những vẫn chẳng biết gì về quá khứ của tỷ." Sở Ấu Cơ cọ đầu trên người Cung Thanh Hạ, "Người ta muốn đến nơi trước kia tỷ tỷ theo học."
"Em muốn đi Anh Quốc ?"
Sở Ấu Cơ cười tươi như hoa, "Ân."
Dáng vẻ khả ái của tiểu nữ sinh làm Cung Thanh Hạ mê muội, thất thần chốc lát, gật gù, "Được."
Cung Thanh Hạ gọi điện cho người bạn cũ ở Anh Quốc, liên hệ nơi ở, Sở Ấu Cơ thu thập hành lý, hơn một giờ sau, hạ cánh xuống Luân Đôn, hai người bước lên lãnh thổ Anh Quốc, đi tàu hỏa đến trấn Cambridge, toàn bộ hành trình mất tầm tiếng, sau khi thuê xe đến nhà một người mà Cung Thanh Hạ gọi là Aunt Adela, đã là thời gian ăn cơm tối.
Adela là một lão phu nhân tao nhã, hơn tuổi, sau khi bạn già qua đời vẫn luôn sống một mình, lúc Cung Thanh Hạ đến Anh Quốc du học vẫn luôn ở nhà nàng, Adela yêu quý Cung Thanh Hạ như cháu gái mình.
"Gian phòng năm đó cô ở, tôi vẫn luôn quét dọn mỗi ngày," Adela vừa nói, vừa dẫn Cung Thanh Hạ cùng Sở Ấu Cơ tới cửa, "Rất nhiều sinh viên tới hỏi, tôi đều không cho bọn họ thuê."
Lão thái thái nói tiếng anh, Sở Ấu Cơ mới học đến cấp , trình độ Anh ngữ cũng chỉ có thể nói là phổ thông, đương nhiên không thể nghe hiểu phần, hoàn toàn không thể đáp lời, nhưng rất thích dáng vẻ hiền lành của lão thái thái này, vì vậy trên mặt vẫn nở nụ cười, lấy đó biểu đạt tôn kính cùng yêu thích với lão thái thái.
Trên tường phòng khách treo một bức ảnh, trong ảnh là hình bé gái mặc đồng phục học sinh, áo cánh màu lam đậm, váy nhỏ màu xám, giày da màu đen, ước chừng khoảng , tuổi, khuôn mặt lạnh lùng thanh tú.
"Tỷ tỷ ?" Sở Ấu Cơ nhìn chằm chằm bức ảnh hồi lâu, xoay mặt hỏi Cung Thanh Hạ, "Đó là tỷ sao ?" Biết rõ còn hỏi. Muốn Cung Thanh Hạ chính miệng thừa nhận tiểu nhân nhân đáng yêu này chính là mình.
(Tiểu nhân nhân: chỉ những đứa trẻ đáng yêu)
Chỉ nghe Cung Thanh Hạ khẽ nói, "Đó là lúc tôi học tiểu học."
Adela đứng bên cạnh tiểu nữ sinh thấy vậy, cười ha hả nhéo mặt tiểu nữ sinh, "So cute !"
Sở Ấu Cơ nháy mắt, biểu thị mình nghe không hiểu, Cung Thanh Hạ mỉm cười, "A di nói em đáng yêu."
Sở Ấu Cơ dùng Anh ngữ đáp lời Adela, "Cảm tạ !" Adela vỗ tay cưng nựng vào mặt Sở Ấu Cơ.
Sau bữa cơm chiều, Sở Ấu Cơ giúp Adela dọn dẹp và rửa sạch bát đĩa, lúc này ánh mắt mới bắt đầu tìm kiếm Cung Thanh Hạ, Adela cười ha hả, dẫn nàng tới phòng Cung Thanh Hạ, "Luisa ở bên trong," Sau đó nói một tiếng, "Ngủ ngon" với Sở Ấu Cơ, trở về phòng của mình.
Cung Thanh Hạ đã tắm rửa sạch sẽ, đang nằm trên giường nhìn trần nhà xuất thần.
Sở Ấu Cơ đi tới, nhẹ giọng hỏi, "Đang nghĩ gì vậy ?" Ngồi xuống giường.
Cung Thanh Hạ vẫn chưa đáp lời, chỉ về phía nhà tắm, "Đi tắm đi."
Tắm xong bò lên giường, Sở Ấu Cơ hỏi tiếp, "Thanh Hạ nhà em nghĩ gì mà xuất thần như vậy ?" Thấy Cung Thanh Hạ đang lật một quyển album ảnh dày đặc, liền thò đầu vào xem, không nhìn thì thôi, vừa nhìn một cái, đôi mắt liền sáng lấp lánh, "Đều là những ảnh của tỷ từ khi còn bé !" Thẳng tay đoạt lấy album, cười ngất trên giường, "Ha ha, Thanh Hạ nhà em khi còn bé thật đáng yêu, hừm !"
Cung Thanh Hạ lạnh lùng nhìn Sở Ấu Cơ nửa ngày, khẽ mở môi đỏ phun ra hai chữ, "Manh Nhược." Nghe không ra câu hỏi hay câu trần thuật.
"Hả?" Sở Ấu Cơ đáp lời, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn album, hoàn toàn không ý thức được hai chữ không bình thường kia.
"Em viết quyển sách kia vẫn chưa giải thích ------------ Rốt cuộc làm sao sinh ra Tô Manh cùng Tô Nhược ?"
"Ân," Sở Ấu Cơ gật đầu trong vô thức, đợi đến khi lấy lại phản ứng, mới giật mình, "A !? Tỷ vừa nói cái gì ?"
Cung Thanh Hạ lật người, nghiêng người về phía Sở Ấu Cơ, tay nâng quai hàm, nhìn chăm chú tiểu nữ sinh chốc lát, "Tôi vừa mới hỏi," dừng một chút nói tiếp, "Hai đứa bé của em và Trường Ninh, một đứa dáng dấp như em, một đứa dáng dấp như Trường Ninh, sao có thể sinh ra các nàng....... Em có hiểu ý của tôi không ?"
". . . . . ." Sở Ấu Cơ trừng mắt nhìn, lại trừng mắt nhìn, một lát không nói gì.
Cung Thanh Hạ không biết phải nén giận ra sao, ngồi dậy, vỗ tay lên giường một cái, "Cho nên nói các nàng là nhân vật hư cấu sao ? Không phải em nói quyển sách kia là cuộc sống thực tế em trải nghiệm trong mộng sao ? Hại tôi vẫn mơ tưởng viển vông từ Hà Lan đến tận Anh Quốc."
Sở Ấu Cơ há hốc miệng.
Cung Thanh Hạ cũng không để tâm đến tiểu nữ sinh nữa, tắt đèn, đi ngủ, đưa lưng về phía Sở Ấu Cơ.
"Tỷ tỷ. . . . . ." Thời gian trôi qua như ngàn năm, Sở Ấu Cơ mới lấy lại được tinh thần, nằm xuống bên cạnh Cung Thanh Hạ, nhẹ nhàng ôm lấy lưng nàng, "Ý vừa nãy của tỷ tỷ ------- là tỷ yêu thích đứa bé ?"
Không có hồi âm.
Sở Ấu Cơ chu miệng, "Ngủ rồi ?"
Vẫn không có hồi âm.
Sở Ấu Cơ bò lên, nằm lên trên người Cung Thanh Hạ, nằm úp xuống người nàng, tay đặt trong lòng nàng, lại hoán, "Tỷ tỷ."
Cung Thanh Hạ nhắm mắt lại, vẫn không để ý tới nàng.
Một đêm cũng không để ý.
Một tuần ở Anh Quốc cũng không nhắc tới đề tài này, Sở Ấu Cơ nhắc lại, Cung Thanh Hạ hoặc là giả vờ không nghe thấy, hoặc là đổi đề tài, Sở Ấu Cơ tự thấy vô vị, liền không hỏi nữa.
Lúc hai người kết thúc kì nghỉ ở Anh Quốc, bắt đầu thu thập hành lý trở về thành phố H, cũng là lúc một chiếc máy bay hạ cánh xuống sân bay thành phố B, một nữ tử với vóc người cao gầy, đeo kính mắt kéo hành lý đi ra đường cái, rút điện thoại gọi cho Chu Tiểu Kiều, "Tôi tới rồi ! Mau đón tôi."
Chu Tiểu Kiều đang viết kịch bản cho quyển thứ nhất của 《 Xuân Thu nơi đây 》 , Sở Ấu Cơ không vừa ý với biên kịch viết kịch bản của Hi Sở, lại không có thời gian tự viết, liền chuyển giao chuyện này cho Chu Tiểu Kiều nàng ----- đương nhiên là có tiền lương.
Chu Tiểu Kiều thấy số lạ gọi đến, nhận cuộc gọi xong tức giận nói, "Cô là ai ?"
Bên kia đáp, "Tôi là Cổ Lệ Tiệp a."
"Tự nhiên cô đổi số làm gì ?"
______________________
Lời của edit: Có bạn nào đọc xong truyện "Phò mã tuổi" cũng tò mà sinh ra Tô Manh Tô Nhược thế nào không nhỉ :v chương này chưa giải thích đâu, nhưng hứa với bạn sẽ có chương giải thích, thời cơ chưa đến mà thôi :v
Tớ Tên Kun