Sở Ấu Cơ cũng không đoán.
Không muốn nhận được câu trả lời, "Đó là chuyện của tôi." Tự mình rước lấy không vui.
Hai người ở chung tới bây giờ, nàng đối với Cung Thanh Hạ đã tín nhiệm %, vì lẽ đó Cung Thanh Hạ không muốn nói, nàng cũng không cố ý truy hỏi, mặc dù vẫn vô cùng hiếu kì.
Đến chạng vạng, gió bỗng rất lớn, kèm theo mưa.
"Lần trước đến, vẫn luôn ở trong nhà." Cung Thanh Hạ nói tới chỗ này nhìn Sở Ấu Cơ chút, trong mắt đều là trìu mến, "Lần này tôi mang em đi tham quan các nơi."
"Được."
Sở Ấu Cơ cong mắt cười, không nói ra được bao nhiêu đáng yêu.
Nụ cười của nàng chiếu vào trái tim Cung Thanh Hạ, khóe môi Cung Thanh Hạ liền nở nụ cười yếu ớt, đưa tay vẫy một chiếc taxi, đọc tên địa chỉ khách sạn.
Khách sạn sừng sững bên cạnh kênh đào, vô cùng sạch sẽ, vừa vào phòng khách liền nhìn thấy chậu cây màu xanh rất lớn đặt trong phòng, làm cho Sở Ấu Cơ cảm thấy kinh hỉ ngoài ý muốn, hứng khởi nói, em thích, em thích, ha ha.
Đương nhiên, cái nàng thích không phải là bồn hoa trong khách sạn này, mà là ------- tâm ý săn sóc yêu thương của Cung Thanh Hạ dành cho nàng.
Vì lệch múi giờ, hai người tuy rằng rất mệt, nhưng sau khi tắm rửa sạch sẽ xong, vẫn không ngủ được.
Cung Thanh Hạ ngồi trên ghế sa lông, để laptop trên gối , đang xử lý việc công ty, Sở Ấu Cơ tựa đầu lên người nàng xem tivi.
Cứ như vậy, không biết bao lâu.
Cung Thanh Hạ nhàn nhạt hỏi, "Xem có hiểu không ?" Tầm mắt vẫn đặt lên màn hình laptop.
"Trên căn bản ........ Hoàn toàn xem không hiểu." Nguyên nhân là vì bất đồng ngôn ngữ.
Sở Ấu Cơ nói xong xẹp miệng nhỏ, làm vẻ mặt oan ức ------- rất lâu rồi không được thân thiết với tỷ tỷ ........ Người ta ngồi đây cũng không phải vì xem tivi có được không ?
Khóe mắt Cung Thanh Hạ vẫn thu hết vẻ mặt tiểu nữ sinh vào mắt, Cung Thanh Hạ cong khóe môi hỏi, "Làm sao vậy?" ,không nhận được câu trả lời, quay đầu nhìn về phía tiểu nữ sinh, thêm vào trợ từ, "Hả ?" Giọng nói mang theo ám muội, trong mắt lóe lên sóng nước ôn nhu.
Sở Ấu Cơ đón nhận ánh mắt của Cung Thanh Hạ.
Hai người nhìn chăm chú nhau dưới ánh sáng lập lòe TV chiếu vào.
Một lúc lâu, trên mặt Cung Thanh Hạ chậm rãi nở ra nụ cười với hàm ý 'sâu xa'.
Sở Ấu Cơ nhận được hưởng ứng, tay phải chạm vào mặt Cung Thanh Hạ, lướt qua lỗ tai, vuốt ve lấy, tay trái nhẹ nhàng nâng cằm Cung Thanh Hạ lên, thâm tình nhìn chăm chú, ngửa đầu, đặt môi mình lên môi Cung Thanh Hạ.
Có một tình yêu, chỉ cần một chút, một chút, là có thể chạm tới trái tim.
Có một nụ hôn, chỉ cần một chút, một chút, là có thể khắc cốt ghi tâm.
Cảm giác tê tê truyền khắp toàn thân, như bị điện giật, Cung Thanh Hạ nhất thời cảm thấy mê muội.
Quả nhiên là tiểu biệt thắng tân hôn. . . . . .
Nhìn thấy Cung Thanh Hạ vẫn đang mở mắt, Sở Ấu Cơ lại nhẹ nhàng hôn lên môi trên, môi dưới của nàng. Thời điểm cảm thấy Cung Thanh Hạ đón nhận lấy nụ hôn của mình, Sở Ấu Cơ lại rời môi mình đi, sau đó, lại đặt lên. Như gần như xa, trong ôn nhu mang theo lay động. Cuối cùng, dùng lưỡi nhẹ nhàng tiến công vào miệng Cung Thanh Hạ, nhẹ nhàng tìm tới đầu lưỡi Cung Thanh Hạ, thời điểm chạm tới đầu lưỡi đối phương, liền nhẹ nhàng mút lấy.
Động tác dịu dàng liên tiếp, chỉ trong chớp mắt, như châm lên ngọn lửa, đốt lên khát vọng sâu trong nội tâm Cung Thanh Hạ, nàng khép laptop lại, nhẹ nhàng nhắm mắt, bắt đầu giao thoa môi lưỡi với Sở Ấu Cơ, hưởng thụ lấy thời khắc triền miên từ lâu rồi chưa chạm tới ------
Vào thời khắc 'ngàn cân treo sợi tóc' này, chợt có tiếng chuông điện thoại vang lên.
Cung Thanh Hạ mở mắt ra, môi tách khỏi môi Sở Ấu Cơ, cầm lấy điện thoại, nhận điện.
Sở Ấu Cơ lập tức ngã người vào ghế sô pha, miệng nhỏ chu lên, mang theo oan ức.
"Được, chờ một lát, tôi lập tức xuống." Cung Thanh Hạ cúp điện thoại, bỏ lại một câu, "Tôi đi ra ngoài một lát."
Nhìn theo bóng lưng thanh tú rời đi, Sở Ấu Cơ trở mình, hai tay cào cào lên ghế sô pha.
Thời điểm Cung Thanh Hạ nhấc theo túi du lịch trở về phòng, Sở Ấu Cơ đã nằm dài trên giường, không một phản ứng.
Cung Thanh Hạ bỏ túi vào tủ quần áo, đi tới bên giường, ngồi xuống, đưa tay hất chăn Sở Ấu Cơ lên, không nghĩ tới tiểu nữ sinh nắm chặt, căn bản hất không nổi.
"Ngủ ?"
Cung Thanh Hạ giải thích, "Một người bạn gọi tôi xuống lấy đồ."
Sở Ấu Cơ không đáp lời.
Cung Thanh Hạ nở nụ cười nhợt nhạt, nghiêng người áp sát người Sở Ấu Cơ, cách chăn nói, "Bảo bối, thật sự không muốn tiếp tục với tôi sao ?"
Sở Ấu Cơ nửa ngày trời không một động tĩnh.
Lần này không phải vì nàng giận hờn không muốn đáp lại, mà bị từ 'Bảo Bối' xưa nay chưa từng nghe Cung Thanh Hạ nói làm cho bất động ------ chưa từng nghĩ Cung Thanh Hạ sẽ nói ra từ như vậy, hơn nữa ngữ điệu quyến rũ, nhất thời làm cho người ta choáng váng.
Không biết tại sao, Sở Ấu Cơ có chút thẹn thùng.
Cung Thanh Hạ lần thứ hất chăn của tiểu nữ sinh lên, lần này dễ dàng xốc lên, nhìn thấy tiểu nữ sinh đang úp hai tay che mặt.
Tắt đèn điện trong phòng đi, Cung Thanh Hạ thay đổi quần áo ngủ, nằm dài trên giường, kéo chăn của tiểu nữ sinh sang, cùng đắp chung một chăn, vuốt ve khuỷu tay tiểu nữ sinh, "Bảo bối, vừa nãy tôi rất xin lỗi."
Sở Ấu Cơ trở mình, ôm lấy dưới thân Cung Thanh Hạ, giấu mặt vào cổ nàng cười khúc khích, cười đến run người, cười xong ôn nhu nói, "Tỷ tỷ đột nhiên tây hóa như vậy, làm em có chút không quen."
"Kỳ thực, tôi muốn gọi em là baby." Vì em nhỏ hơn so với tôi tuổi, giống như tiểu bảo bối, Cung Thanh Hạ nhẹ nhàng vuốt ve tóc tiểu nữ sinh, "Tôi vốn tây hóa từ trong xương cốt." Dừng một chút, bỗng nở nụ cười, "Chỉ có em, là thiếu nữ một lòng si mê văn học cổ điển, si mê thư pháp cùng tranh thủy mặc ......"
"Vậy thì sao ? Có gì không tốt sao ?"
"Không phải." Cung Thanh Hạ nhẹ nhàng đặt nụ hôn lên mặt Sở Ấu Cơ, "Tiểu bảo bối như vậy làm tôi mê muội."
Khuôn mặt Sở Ấu Cơ lập tức đỏ bừng, nàng chưa từng nghe Cung Thanh Hạ chủ động thổ lộ như vậy, chớ nói chi là thân mật gọi "Tiểu bảo bối" như vậy ....... Tỷ tỷ hôm nay có chút khác thường a, đặc biệt là sau khi ra ngoài trở về ......... Rốt cuộc là đi gặp người nào ? Ừ, tỷ tỷ từng sinh sống bên Châu Âu này, học tập gần năm, đương nhiên phải có bạn bè bên này .....
Tâm tình hứng khởi, Sở Ấu Cơ rất nhanh tiến vào trạng thái, ôn nhu đáp lại nụ hôn của Cung Thanh Hạ, thỏa thích hô mưa gọi gió, chìm đắm trong niềm vui thuần khiết.
Sáng ngày hôm sau, khí trời âm trầm, cũng may chưa mưa, đầu tiên Cung Thanh Hạ mang theo Sở Ấu Cơ đi du thuyền ngắm nhìn phong cảnh dọc bên kênh đào, sau đó đưa nàng đến một công viên trứ danh, Sở Ấu Cơ vui mừng phát hiện ở đây có xe đạp ------ khung xe vô cùng chắc chắn, có thể đèo được người.
Cung Thanh Hạ thấy hai mắt tiểu nữ sinh lóe sáng, lộ ra vẻ hưng phấn, liền khoanh tay mỉm cười hỏi, "Muốn tôi đạp xe đèo em sao ?"
"Không phải a," Sở Ấu Cơ trả lời nằm ngoài dự liệu của Cung Thanh Hạ, "Em muốn đèo tỷ tỷ đi chơi."
"Khục" Cung Thanh Hạ hắng giọng một cái, "Em đèo được tôi sao ?"
"Thử một chút sẽ biết a."
Mười phút sau.
Trên đường nhỏ trong công viên, xuất hiện một cảnh tượng, một thiếu nữ với ngũ quan xinh đẹp như bước ra từ thần thoại cưỡi xe đạp cồng kềnh, ngồi trên ghế sau là cô gái với chiều cao cùng tuổi tác lớn hơn thiếu nữ kia rất nhiều, xinh đẹp bức người, thiếu nữ nhỏ tuổi dường như tay lái không chắc, lúc nghiêng trái, lúc nghiêng phải, người đứng xem vừa nhìn đã biết nàng không đủ khí lực, nàng một mực hô to gọi nhỏ, "Oa a, xe này lái thật khó, ai, ôi", "Đường này chẳng bằng phẳng chút nào." Đem tội lỗi đổ hết lên xe đạp với đường đi.
Chọc Cung Thanh Hạ nằm ngoài trên lưng nàng cười ra tiếng.
Đương nhiên là cố ý.
Tỷ tỷ hiếm khi thư giãn như vậy...... Hì hì, điều Sở Ấu Cơ nàng muốn chính là hiệu quả này.
Sở Ấu Cơ ngẩng đầu, cười tươi như hoa.
Chơi vui vẻ, khẩu vị cũng ngon.
Hai người ăn trưa ở một nhà hàng phô mai, cuối cùng, Sở Ấu Cơ đỡ tường đi ra ngoài.
Cung Thanh Hạ dù bận vẫn ung dung nhìn tiểu nữ sinh, "Cần phải ăn nhiều vậy sao ?" Hơn nửa thời gian dùng cơm, nàng đều chống quai hàm nhìn ngắm tiểu nữ sinh ăn.
"Ai bảo thực đơn quán này phong phú như vậy." Sở Ấu Cơ xoa bụng nói, "Hơn nữa món nào cũng hợp khẩu vị em." Rõ ràng là vì tâm tình tốt.
"Nói chung, tất cả lỗi không phải do em." Cung Thanh Hạ dắt tay Sở Ấu Cơ, "Đi, ngồi du thuyền xem cối xay gió."
Kết quả vừa mới xuống thuyền, mưa liền rơi xuống.
Hai người liền chạy tới cửa hàng tiện lợi gần khách sạn mua một chiếc ô.
Cánh đồng đã khô héo, xem ra đã qua một thời gian dài không có ai chăm sóc, có chút cũ nát, bên cạnh có một tòa nhà cao tầng sừng sững, mang theo chút tang thương cũ nát do không ai tu bổ .....
Cảnh sắc bỗng nhiên trở nên xám xịt, không phải là vì thời tiết, mà bởi vì tâm tình Sở Ấu Cơ có chút nặng nề.
Sở Ấu Cơ có thể cảm nhận khí tức nguy hiểm đang áp sát.
Đồng thời phán đoán chuẩn xác có bao nhiêu người cùng vị trí những người đó.
Đương nhiên, bị theo dõi không phải từ lúc rời thuyền ............. Hẳn là theo dõi từ lúc các nàng rời khách sạn, chỉ là lúc đấy tâm tình nàng đang nhảy nhót, chuyên tâm du ngoạn nên không phát hiện được điều này, hơn nữa lúc hai người du ngoạn rất đông du khách, hiện tại không thấy bóng dáng du khách nào......
Vào lúc này, Cung Thanh Hạ mở miệng, "Ấu Cơ ?", giọng nói ôn nhu ngoài ý muốn.
"Hả ?" Sở Ấu Cơ ngước mắt nhìn Cung Thanh Hạ, đôi mắt trong suốt như dòng suối, "Chuyện gì ?" Đến lúc này nàng mới hiểu được, đại khái Cung Thanh Hạ đang thi hành sách lược dụ rắn ra khỏi hang, đối với lần này đã sớm phòng bị, nhưng cũng không tự tin %, vì thế áp lực rất lớn.
"Em xem, bên kia có một xưởng đóng tàu, với lịch sử hơn năm, đã bị bỏ hoang từ lâu, hiện tại chỉ có vài du khách tham quan." Ngữ khí như hướng dẫn viên du lịch.
"........ Ân." Sở Ấu Cơ kéo tay Cung Thanh Hạ, bung dù nói, "Vậy chúng ta tham quan một chút đi." Trong lòng âm thầm nghĩ, tỷ tỷ, có em ở đây, tuyệt đối sẽ không để cho bọn họ làm tỷ bị thương, hơn nữa, em vẫn hiếu kỳ người đứng đằng sau vụ tai nạn trên không của Sở thị từ lâu, cũng nhẫn nại lâu rồi ......
Tác giả có lời muốn nói: ừ, báo trước một chút, chương sau sẽ có bắn nhau, và boss sẽ hiện thân, ( ̄︶ ̄)>
__________________________________
Lời của edit: Có bạn nào thấy Cung Thanh Hạ ở kiếp này đáng yêu hơn Điện Hạ kiếp trước k ^.^/
Tớ Tên Kun