Lãnh Thiên Hàn cậy môi cô ra, luồn lưỡi vào trong cùng môi lưỡi cô triền miên. Anh mút lấy hết nhưng ngọt ngào trong khoang miệng của cô.
"A...ưm... đừng.... dừng lại..."
Lãnh Thiên Hàn nhếch môi cười tà ác, anh làm sao bỏ qua cho cô được đây.
Còn một chút lý trí còn sót lại cô nhìn thẳng vào mắt anh, giọng nói lạnh lùng mà mang chút bi thương vang lên.
"Đừng để tôi phải hận anh."
Động tác tay anh dừng lại, ánh mắt bi thương nhìn cô. Hận sao? Anh sợ cô hận anh sao? Không hề, nếu đây là cách duy nhất để cô ở lại bên cạnh anh, không thể quên được anh, vậy thì anh nguyện để cô hận anh suốt đời.
Cô nhìn chằm chằm vào đôi mắt đó, ánh mắt tràn ngập bi thương ấy.
Bi thương sao? Anh có thể dành cho cô ánh mắt đó sao?
Haha, đây có lẽ là chuyện đáng buồn cười nhất trong năm mà cô từng thấy. Mấy năm trước chẳng phải từ chính cái miệng vừa mới hôn cô chui ra một từ hận đó hay sao?
Cô ngước mắt nhìn người đàn ông đang đè lên người cô, anh mắt lạnh lẽo không một chút cảm xúc nhìn anh.
"Tám năm trước,... anh... hành hạ tôi chưa đủ hay sao? Haha, anh có biết lúc đó anh buồn cười đến mức nào không? Chính anh.... chính anh là người đã đổ hết tội mà tôi chưa từng làm lên đầu tôi. Cũng chính anh là người đã nói hận tôi, có chết cũng không thể bớt hận tôi. Mà bây giờ anh lại nói yêu tôi, vậy... anh nói đi, rốt cuộc lúc đó tôi đã làm gì sai mà anh lại hận tôi đến vậy?"
Từng câu từng chữ phát ra từ cô như cứa sâu vào lòng anh, khiến cho nó rỉ máu khiến máu chảy không ngừng.
"Anh... anh..."
"Vì tôi yêu anh hay là vì anh vẫn còn nghĩ tới chuyện tôi là người đã đẩy cô ta, khiến cô ta sảy thai con anh."
"Không... không phải vậy"
"Không phải vậy? Haha..."
Nhắc tới chuyện sảy thai, lòng cô lại nhói đau. Lúc đó là cô ta tự tìm tới, sau đó lại giả vờ như bị cô đẩy ngã. Buồn cười làm sao, hôm đó cô lại nhận bốn cái tát từ anh. Cô nhếch môi cười, đẩy anh khỏi người cô, dương vt cũng bị lấy ra ngoài, cô đứng dậy, chật vật chỉnh sửa lại quần áo của bản thân, lạnh lùng quay lưng lại với anh.
Kiều Di Hân nhìn vào khoảng không tối mịt bên ngoài cửa sổ, vô thức ra bên ngoài ban công để hóng gió.
Lãnh Thiên Hàn tuy là vẫn muốn cùng cô ân ái một phen, nhưng khi nhìn vào ánh mắt đó anh lại không làm nổi.
Bóng lưng ấy, sao lại cô đơn đến thế, khiến cho người ta muốn che chở dưới đôi cánh của mình.
Anh bước tới bên cô vòng tay ôm lấy cô từ phía sau, cô cũng không phản kháng lại gì. Anh kéo cô dựa sát vào lồng ngực ấm áp của mình. Giọng anh khàn khàn vang lên từ trên đỉnh đâu của cô.
"Anh... xin lỗi."
Chạp này hơi ngắn xl m.n nhé