Một đêm thức trắng, Lưu Phàm có một chút mệt mỏi, lết thân về phía trước, theo Đỗ Xung đứng bên cạnh.
“ Đây là gì ??” Lưu Phàm hướng đại tướng quân hỏi.
“ Pháp trận, tính công kích của nó cực lớn, có thể dễ dàng thổi bay kết giới của bọn chúng, nhưng, chúng ta vẫn là mất một chút thời gian chuẩn bị cùng kha khá Trì Thạch.” Đỗ Xung mắt căng như dây đàn nhìn về bên kia trại địch.
Lưu Phàm trên tay hiện ra Cốt Kiếp Cung, nháy mắt bắn ra một đạo Tiễn Khí, thẳng vị trí kia mà nhắm vào, ngay tập tức hạ một tên lính Triệu.
-Bộp !!!-
“ Nhãn lực tốt lắm, bọn chúng được gọi là Bạo Nhân, trên người đeo Trì Thạch, chỉ cần tiếp cận được trại chúng ta sẽ tự hút lấy linh khí từ Trì Thạch mà bạo nộ, uy lực có thể lên đến Siêu Cấp.” Đỗ Xung vô vai Lưu Phàm, nói.
Vẹo nó, sắp gãy vai !
Chiến tranh là như vậy, Lưu Phàm trước giờ chưa từng giết qua người nào, kẻ kia kì thực cũng chỉ bị thương chân chứ chưa hề tắt thở, nhưng, Lưu Phàm ý thực được, đối phương có thể hi sinh chính người của bọn chúng, đối với người mình có thể đẩy đi đánh bom tự sát như thế, chắc chắn sẽ không nương tay với Âu Lạc.
Nói cách khác, Lưu Phàm sẽ không ủy mị mà than rằng giết người là tàn bạo, kẻ cần giết phải giết, máu không chỉ bọn chúng đổ xuống, con dân Âu Lạc cũng phải chịu cảnh tương tự, nếu như khoan dung trên chiến trường, khác gì là đang cười vào mặt những người đồng đội đã ngã xuống.
“ Lưu Phàm, ngươi chưa dứt điểm, nếu như săn một con thú, để nó chạy đi chính là đang kéo dài sự đau đớn, đối với người cũng vậy, ngươi làm như thế ta không chắc hắn có thoát được đâu, căn bản từ lúc biến thành Bạo Nhân, tên hắn đã bị xóa khỏi đời rồi.” Đỗ Xung nói ra.
-Bạch !!!-
Tắt thở rồi, Tiễn Khí vửa rồi quá sức chí mạng...
Bên này, Triệu quốc quân đoàn...
“ Tướng quân, một loạt Bạo Nhân đã bị hạ, chúng ta không còn Trì Thạch để tạo thêm Bạo Nhân, e rằng trận pháp tấn công của đối phương ắt thành công.”
“ Hừ, Âu Lạc tự nhiên lại đản sinh ra thêm một tên cung thủ, phen này đúng là quá sức khó chơi.” Một tên mặc hắc bạch áo choàng nói ra.
“ Tướng quân, ta nghĩ ngài nên bắt đầu chuẩn bị kế hoạch phản công.” Tên kia tiếp lời.
“ Được, hãy cho thiên hạ này thấy, vong linh pháp sư năng lực ra sao !!” Tên tướng quân đáp.
Hắn rút khỏi tay áo hai thanh đồ vật, một bên là bạch cốt, một bên là hắc nha, toát lên một vẻ âm u mà khó chịu.
“ Oán niệm, quan trọng nhất là giải thoát, hãy đến đây, đầu quân cho ta và giải phóng oán niệm của các ngươi đi, cho dù có nằm xuống, hãy tiếp tục đứng lên, liên tục như vậy, oán niệm giải trừ hết, các ngươi có thể quay lại vòng luân hồi.” Tên tướng quân cắm xuống đất hai đồ vật, miệng lẩm nhẩm.
Từ bên này, ngay lập tức Lưu Phàm phát giác một bóng bước ra khỏi rừng cây che chắn, nhưng, lạ ở chỗ đó không phải là nhân loại, ngược lại là một bộ thi cốt biết di chuyển, hắn giương lên Cốt Kiếp Cung, bắn ra một đạo Tiễn Khí.
“Vẹo nó, con kia nho nhỏ thi tướng nhưng là có kháng linh lực chiêu thức, chỉ có Nguyên Tố chiêu thức mới có tác dụng.” Lưu Phàm mắng to một câu, nhìn Tiễn Khí không gây chút nào sát thương lên thi tướng.
Đỗ Xung nhíu mày, rút ra đằng sau lưng trọng kiếm, hít một hơi thật sâu, nói:
“ Lưu Phàm, chúng ta sẽ duy trì cho xong tấn công pháp trận, nếu lúc này ta rời khỏi đây, chính xác là hủy đi suốt nãy giờ thi triển công sức, ngươi tiến lên, chỉ huy quân ta kiềm chế đại địch trước.”
Lưu Phàm mặt cũng lây nghiêm trọng, khảm mạnh Nghệ Cao Cấp Thủy Thạch vào Cốt Kiếp Cung, nhìn ra đoàn người phía sau, hét lên:
“ Các vị, hôm nay đã đứng đây, hi vọng và cũng là khát vọng của chúng ta không gì khác ngoài giết địch, lúc này không còn gì để úy kị nữa, chúng đã xuất đầu lộ diện, lẽ nào chúng ta lại nhắm mắt cho qua !!”
“ Không !!!”
“ Theo ta, lập đội hình khiên, tiến chậm, đánh chắc, chỉ cần hoàn thành pháp trận, chúng ta sẽ lật kèo này !!” Lưu Phàm gào lên, cố hết sức để truyền cho quân Âu Lạc sĩ khí.
“Lên !!!” Quân sĩ hào hứng, sục sôi là phẫn nộ và chiến ý, cảm giác như có thể lao vào tất thảy tình huống.
“ Tử Ly, ngươi cho một chút nhạc thư giãn đi, chiến trường này, toàn quân cần một cái đầu lạnh và một trái tim nóng !!” Lưu Phàm quay sang Tử Ly nói.
“ Rõ !!”
“ Hỏa Tự, ngươi...nói chung là lao lên đi, kích hết cái Hiếu Chiến đấy lên !!”
“ Hảo !!”
“ Bạch Ngân, ngươi trợ ta khóa lại một vùng địch trong Thiên Lý Lộ, sau khi ấp ủ Thủy Tiễn hoàn tất hãy mở ra.
“ Ày, ta cũng chỉ có thể như vậy mà làm.”
Đánh trận, căn bản không thể nào cứ dựa vào sức mình mạnh, địch còn bao nhiêu người, bọn chúng có thể tiếp thêm thì thế nào, Lưu Phàm không tung ra mạnh nhất chiêu thức vội, phải biết nhẫn nhịn, dùng Thủy Tiễn tiêu hao mũi nhọn của đối phương, khi ấy binh lính sẽ tự động lấp vào, đánh cho địch không chừa mảnh giáp !!
Hơn nữa, hắn không dễ hồi linh lực như người khác.
Vong linh này cứ như biển kéo đến, một con ngã xuống liền có hai con đứng lên, quân Âu Lạc đánh quả thực là rất bị động nhanh chóng bị dồn ngược về.
“ Ày, lần này phải lật bài hơi sớm, cũng sẽ thiệt đây...” Lưu Phàm thu lại Nghệ Cao Cấp Thủy Thạch, nói.
Hắn vung tay vài cái động tác triệu hồi, nhanh chóng hiện ra một viên màu xanh lá Linh Thạch, còn tản mát ra ánh sáng hoàng kim, đây không gì khác ngoài quà Lãnh Nhã Cơ tặng hắn trước khi lâm trận.
Sinh Thạch !!
Nghệ Cao Cấp Sinh Thạch !!!
Cốt Kiếp Sinh Cung !!!
“ Cứu thế tới đây, hồi phục gia mạnh nhất bản đồ xuất hiện !!!!” Lưu Phàm cao hứng nhớ lại, hét lên.
-Bạch bạch bạch bạch !!!!-
Bất cứ vị trí nào Sinh Phục Tiễn bắn đến, một vùng lớn Âu Lạc binh lính ngay lập tức được trị liệu, đang đau đớn bị chém mất một chân bỗng nhiên có thể dứng dậy đi lại bình thường, càng là rút từ nỗi đau đấy cơn hận, đẩy uy lực của chiêu thức lên đến cực điểm, mạnh ngoài sự tưởng tượng.
Kiểu như cay cú sẽ mạnh hơn vậy, người nào dính đòn ngã xuống, một khi được hồi phục sẽ bội phần kinh khủng !!
Kiểu gia trì nghịch thiên hồi máu thế này, đấu sĩ và xạ thủ của Âu Lạc như tìm được bến bờ, chỉ việc tung hết sức, chữa trị đã có Lưu Phàm lo !!
Nhưng, tốn linh lực kinh khủng, hắn đã bắt đầu phải dựa vào Trì Thạch rút ra.
“ Hiến tế gốc tinh khiết nhất Nguyên Mạch Thảo !!” Lưu Phàm đốt lên, thà mất cái này còn dễ dàng trồng lại, chứ như mất đi linh lực từ Trì Thạch, ấy là không đáng.
Dồi dào vô cùng linh lực chảy vào thế giới tinh thần của Lưu Phàm, hắn đã hoàn toàn làm chủ thế trận này, số quân Âu Lạc tử trận đang là rất ít.
“ Một khi ta còn đứng, ta sẽ không để cho ai chết, đấy sẽ là câu nói của mộng tưởng, còn ta, một khi ta còn đứng, nhất quyết sẽ không thua, không lùi !!!!” Lưu Phàm lúc này triệt để bị cuốn vào hăng máu, hét lên.
-Đùng !!!!-
Ngay lúc này, Đỗ Xung thanh trọng kiếm trên tay tỏa sáng, cuồn cuồn thu vào linh lực từ pháp trận kia, mắt lộ ra một tia sắt đá không thể bẻ gãy thái độ.
“ Trảm !!!!!”
, thể loại hắc thủ sau màn