Ngày hôm sau, Lưu Phàm không mặc quân phục, chỉ đơn thuần khoác lên Vô Ảnh Bào, hùng dũng đứng đợi đại tướng quân.
Lãnh Nhã Cơ dĩ nhiên cũng tới, nàng còn có công việc an bài lại một số chiến thuật, tuy rằng không cùng xuất chinh.
Hôm qua, thứ Lãnh Nhã Cơ tặng Lưu Phàm đã được luyện hóa xong, đi ra là một viên Sinh Thạch, kĩ năng là hồi phục, chung quy rất có ích !
“ Lãnh tỉ, ngươi đi diệt Thú Triều, đối mặt với rất nhiều oan hồn oán hồn như vậy, chung quy có thể thường xuyên dính phải ác mộng, nhận lấy ta vật này đáp lễ có thể khắc phục được.” Lưu Phàm tiến sát đến người nàng, nói.
Lãnh Nhã Cơ nghe xong một tràng này, quả thực trong lòng như mở cờ một dạng.
“ Hỗn Hồn Trì, chuyển giao cho ngươi.” Lưu Phàm rút ra khỏi tay mình nhẫn nhỏ, nhẹ cúi người xuống, đeo lên tay nàng.
Hoàn tất thủ tục, hắn đứng thẳng dậy, chẹp chẹp miệng đầy thờ ơ nhìn ra xung quanh.
Có cái gì lạ sao ??
Các ngươi nhìn ta như vậy làm gì ??
Lưu Phàm cười gượng gạo, quan sát một loạt ánh mắt đang hướng hắn nhìn đến, bất giác không biết nói gì.
“ E hèm, theo quan sát của một trong những kẻ đầu não với tầm nhìn xa trông rộng, ta Đỗ Xung, nhận ra trên cổ ngươi có một thứ gì đó khác so với ngày hôm qua. Căn cứ theo khả năng của Lãnh Nhã Cơ, chắc chắn là nàng cũng nhận ra, nhưng, nàng không hề có phản ứng, tiếp đến dựa vào lời ngươi nói, bọn ta rút ra được đấy là đồ nàng tặng cho ngươi. Tiếp đến, việc ngươi tặng lại cho nàng một tín vật như vậy, trong hoàn cảnh chuẩn bị xuất trận như này...quả thực là rất giống một cái điển tích xa xưa...” Đỗ Xung mặt không giấu được nụ cười, nói.
“?!?!?!” Lưu Phàm căn bản là không hiểu chuyện gì.
“ Ngươi đây là đang gián tiếp cùng nàng kí kết hôn ước !!” Đám kia lính tráng đồng thanh hét.
Vẹo nó, phải nói người Âu Lạc đại lục rất là có tinh tế mắt nhìn, việc gì Lưu Phàm làm ra đều hết sức được quan sát và phân tích đến tỉ mỉ, cuối cùng để lại không biết bao nhiêu câu chuyện phía sau.
“ Không biết không có tội, mọi điều ta làm nãy giờ coi như không có gì.” Lưu Phàm chữa thẹn một câu.
-Bộp !!!!- Đỗ Xung nháy mắt đập mạnh lên vai Lưu Phàm.
“ Làm nam tử, quan trọng nhất là trách nhiệm, ngươi đã như vậy rồi, lúc này muốn rút lui chính là đại nghịch bất đạo !!!”
“ Đúng !!!”
Lại nói, việc xuất quân là nguy hiểm, chính là có thể ảnh hưởng đến tính mạng, người con gái đem đồ vật tặng cho kẻ sắp ra mặt trận đâu phải là chuyện đùa, đây là ý nói nàng thực mong hắn bình an trở về, hành động tiếp theo của Lưu Phàm được coi là một dạng đáp lại không sai, càng là tặng đi một thứ có giá trị như vậy, hoàn toàn đúng như thơ mộng nhất điển tích.
Ngươi đi, ta ở, ta mong người về...
“ Lãnh tỉ, dù sao đây cũng là hiểu lầm, ta không quan tâm lũ kia nghĩ gì, chỉ một mực để ý ngươi muốn ra sao, dù gì chúng ta cũng là tỉ đệ.” Lưu Phàm quay sang nói.
“ Ta đồng ý.” Lãnh Nhã Cơ đáp gọn.
“Đồng ý cái gì ??” Lưu Phàm còn chưa thống suốt.
-Bộp !!!-
Vẹo nó, lại một cú đập vai của sự khai sáng được đánh ra, Lưu Phàm ngay lập tức khụy một chân, giật giật người đứng dậy.
“ Lưu Phàm, ta trước giờ luôn có đạo đức, đi ăn cưới luôn mừng rất hậu, đừng quên mời ta.” Đỗ Xung nói ra.
Phải nói, ngay cả lý luận về một loạt các định luật cũng chưa chắc có thể làm Lưu Phàm kiếp trước cảm thấy nóng máy, nhưng, ngay lúc này nhân sinh hắn đang thay đổi quá nhanh, thực sự coi là cá chép hóa rồng không sai.
Hắn dĩ nhiên là biết, Lãnh thị là to lớn, gốc gác và căn cơ cực sâu, nói cách khác, nếu như lúc này hắn tiếp tục bước cùng Lãnh Nhã Cơ, căn bản là tương lai cực kì sáng, nhưng, hắn không thể tăng tu vi theo cách tầm thường, hắn phải nghịch đạo, lật thần, chỉ có như vậy mới bước lên được, nếu như cứ ở ru rú nhà vợ mà ăn tài nguyên, e rằng vạn kiếp không thể ngẩng đầu.
“ Lãnh tỉ, ta tuổi còn nhỏ, căn bản là đối với ngươi như một gánh nặng, vụ việc này ta không thể khước từ được, nhưng, sẽ là đợi ngày sau nói tiếp, lúc này ta tự thấy bản thân chưa có tư cách.” Lưu Phàm cố gắng uốn lưỡi nói ra.
“ Thế ta phải đợi đến khi nào ??”
“ Đến khi thành tiên nhân, không chỉ ta, mà cả ngươi nữa, để có thể như Thạch Sanh thọ ngang trời đất.”
Một hồi đủ thứ biện pháp uốn lưỡi của Lưu Phàm qua đi, cuối cùng đã được xuất quân, theo đoàn đi từ từ, men đến phía Bắc của Âu Lạc đại lục.
“ Đại tướng quân, lần này đối phương có cái gì đặc sắc ??” Lưu Phàm ngồi trên kị thú, cố rướn cổ lến hỏi.
“ Binh pháp, trọng nhất là tướng tài, lần này theo tình báo của Đinh Tùng và Đinh Khương, địch có hai cái lạ mặt tướng quân, dẫn theo là ngàn lính cận chiến, quân tầm xa, còn có một khối chiến sa, nếu như không bị đại trận mai phục làm cho chùn, e rằng giờ này đã tiến vào đến kinh thành.” Đỗ Xung mất đi dáng vẻ bình thường ôn hòa, cực điểm rắn rỏi lộ ra trong ngữ điệu, nói.
“ Nói vậy, thứ chúng ta cần lưu ý chính là tướng địch ??” Lưu Phàm hỏi lại.
“ Có thể coi là vậy, người ta vẫn nói, ngàn binh dễ kiếm, mãnh tướng khó cầu, chung quy cũng là đạo lý này, nếu như địch có thật sự vượt trội tướng, phen này chắc chắn phải quay ngược về cầu cứu Thạch Sanh, cũng có thể một phen cho trinh sát lên núi nhờ Bắc Sơn Vương Sơn Tinh xuống trợ.” Đỗ Xung đáp.
“ Ngài là tiên nhân, không phải là rất kinh thiên sao ??”
“ Khà khà, ngươi biết đấy, kẻ mạnh có điều lo của kẻ mạnh, kẻ yếu có nỗi sợ của kẻ yếu, ta là tiên nhân không phải là toàn năng, một số Siêu Cấp như Lãnh Nhã Cơ có thể dễ dàng bẻ ta, thực nói là có rất nhiều hạn chế, ví dụ như đi ra khỏi doanh trại ta phải mang theo Trì Thạch để đảm bảo duy trì trạng thái tiên nhân. Bởi vậy, lắm lúc người mà Âu Lạc trông cậy vào không phải ta, ngược lại là những kẻ trẻ tuổi như ngươi.” Đỗ Xung nói.
Trên thân hắn mang có đến tam kiếm, một trọng, hai trường, uy lực thuộc loại hủy diệt, nhưng, theo Lưu Phàm đoán định, khả năng trong những trận chiến có quy mô lớn, sự xuất hiện của một kẻ có tầm đánh hạn chế và độ ảnh hưởng chiêu thức quá thấp như vậy căn bản không tạo ra bao nhiêu khác biệt.
Cho dù tiên phong lao vào, cùng lắm là hạ hết đỡ đòn địch, sau đó sẽ bị sát thương bem đến tàn.
“ Đại tướng quân, sao từ đầu ngài lại chọn tu lấy kiếm ??” Lưu Phàm hỏi.
“ Kiếm chọn người, tài năng của ta nằm ở kiếm, ta cũng hạnh phúc với điều ấy, cho dù là quá trình tu luyện có bao nhiêu khó khăn, chỉ cần không buồn chán, ta có thể mãi mãi tu, mãi mãi bầu bạn cùng kiếm, cho dù đến một ngày ta phải nằm xuống nơi sa trường, ta cũng là không có gì nuối tiếc, kiếm sẽ theo ta đến cùng.” Đỗ Xung đáp.
Lưu Phàm trầm lặng, xác thực, phong cách này rất đáng cho người ta nể phục, tất thảy của Đỗ Xung là kiếm, ngay cả tối tăm nhất viễn cảnh cũng có thể được nhắc đến một cách nhẹ tâng như vậy, quá sức ngoài tưởng tượng.
Lưu Phàm đã chết một lần, hắn không chắc còn hay không một lần nữa trùng sinh, bởi vậy, hắn sợ chết, cuộc sống thứ hai này, không biết bao giờ mới có thể như Đỗ Xung hào sảng tuyên bố đến vậy.
“ Đại tướng quân, ta từ giờ đối với ngài là tuyệt đối tôn trọng, có gì giao phó, cứ việc nói ra.” Lưu Phàm hít sâu, nói ra lời này.
Đi cũng không mấy lâu, trại quân địch đã hiện ra trước mắt, Đỗ Xung xuống khỏi kị thú, ra lệnh cho toàn quân lập trại.
“ Đại tướng quân, lúc này không phải nên đi ngay sao ??” Lưu Phàm nôn nóng nhìn trại địch bên kia, nói.
“ Quân của chúng ta không tinh nhuệ, đánh chỉ có thể dựa vào thời điểm sung mãn nhất, ngày dài đi mệt mỏi, tốt nhất là nghỉ ngơi, hơn nữa, một khi chúng ta thấy chúng cũng có nghĩa là chúng thấy ta, lúc này đánh, chính là đang bị động, bọn chúng hẳn đã thiết lập xong kết giới.” Đỗ Xung đáp.
Nói là nói vậy, Lưu Phàm không ngủ nổi, trong người hai lực lượng thủy hỏa tuy là đã trấn áp được, nhưng, vẫn là đang cuồn cuộn đánh nhau, đường đi của linh lực hết sức hỗn loạn, hắn đã trắng đêm ngồi tự tinh chỉnh, mong sao ngày sau có thể toàn lực.
, thể loại hắc thủ sau màn