Khi màn đêm buông xuống, cũng là lúc con người bắt đầu chìm vào những dòng suy tư của bản thân.
Tôi ôm bảo bối và ru con ngủ, đợi đến khi bé đã chìm vào trong giấc mơ êm đềm rồi tôi mới dành thời gian cho bản thân mình.
Ngồi dậy, tôi đi về phía cửa sổ trong phòng mình. Bầu trời đang đổ mưa. Khẽ nhìn lên màn đêm sâu thẳm kia, tôi cảm giác có chút trống trải trong lòng.
Có thật như Vũ nói... Tôi đang dần thay đổi không?
Vì người đàn ông đó?
Tôi đưa tay ôm lấy đầu mình, tôi không muốn nghĩ tới những cảm giác phát sinh trong lòng, tôi sợ đối diện với nó.
Thực ra, hôm nay tôi đã mong muốn được nhìn thấy người đó... Khi ở cạnh người đó, tim tôi luôn đập nhanh hơn so với bình thường...
Và gần đây, tôi thấy bản thân mình có chút rung động...
Quay lưng nhìn về phía bảo bối đang ngủ say, tôi cảm thấy hổ thẹn với lòng vô cùng. Tại sao tôi lại làm ra loại chuyện như vậy?
Ngay từ đầu khi để người con trai đó dẫn dắt, là tôi đã sai!
Sai khi không nghe lời Vũ nói, để rồi tôi tự phản bội lại tất cả những gì anh đã dày công gây dựng.
Tôi tựa lưng vào tường, khẽ đặt tay lên đôi môi của mình... ở đây, vẫn lưu lại cảm giác đó...
Nước mắt tôi khẽ rơi xuống, tại sao anh ta lại làm vậy với tôi? Tại sao anh ta lại nói những lời đó... chúng tôi đâu có quen nhau, đâu có thân thiết. Có phải anh ta đang coi tôi là "cô ấy" không?
Sự xuất hiện của anh ta khiến cho cuộc sống của tôi trở nên hỗn loạn. Tại sao trong tim tôi lại đau và cảm thấy bài xích như thế... Tôi, tựa như một cô gái đang thất tình và mắc kẹt trong mối quan hệ của bản thân.
Kỷ niệm trong chuyến đi từ thiện ùa về trong tâm trí khiến tôi bật khóc, tất cả những gì anh ta làm chỉ để tiếp cận tôi?
Hay là, tôi đang cố tình suy nghĩ xấu về người đó chỉ để đẩy hết tội lỗi về phía anh ta?
Câu nói "anh nhớ em" và bài hát Hương Ngọc Lan cứ vang vang bên tai tôi, giống như một cái băng đĩa đã cũ chạy đi chạy lại một bài hát từ ngày xưa khiến cho trái tim tôi rỉ máu.
Tôi ngã khụy xuống dưới nền nhà, đưa tay vò lấy mái tóc mình.
Tôi cô đơn trong chính căn nhà này, lòng tôi rối bời, tôi chẳng biết phải đi về đâu, cũng chẳng ai có thể cho tôi lời khuyên vào lúc này.
Mở điện thoại lên nhìn, bây giờ đã là một giờ đêm và cũng đã bước sang ngày thứ bảy, nghĩa là tôi chỉ còn một ngày tự do đi lại.
Tôi mỉm cười mà lòng quặn thắt, tôi ôm lấy đầu gối mình, trong lòng tràn ngập một nỗi sợ hãi...
Tự do của tôi chỉ ngắn vậy thôi sao?
Mà... tôi mong muốn điều gì nhỉ? Một người phụ nữ sống nhờ cậy vào chồng như tôi, yêu được một người chồng tốt, giàu có, không bao giờ phải lo nghĩ. Vậy mà cớ sao tôi cứ tự làm tổn thương bản thân mình thế? Tại sao tôi không chấp nhận những thứ mà ông trời đã an bài cho mà tôi cứ liên tục bài xích với vũ?
Tại sao?...
Tại sao tôi không thể biết thân biết phận một chút?
Tôi luôn luôn buồn và cảm thấy cuộc sống này bất công khi không có tự do, nhưng nhìn xuống dưới mà xem, có biết bao
nhiêu người phụ nữ mong ước được một cuộc sống như tôi. Thế mà tôi còn buồn bã cái gì chứ? Cuộc sống của tôi, đối với người phụ nữ khác, chính là hạnh phúc.
Tại sao? Tại sao tôi liên tục đấu tranh? Tại sao tôi liên tục không hài lòng? Là tôi quá tham lam?
Tôi mệt mỏi gục đầu xuống đầu gối khóc thầm. Tại sao tôi luôn cảm thấy rằng đây không phải những gì mà tôi mong muốn...
Lúc này đây, trong đầu tôi lại hiện lên hình ảnh của người đàn ông đó, anh hát bài hát tặng tôi.
"Mỗi lần em khóc, tôi lại thấy bất lực và cảm thấy bản thân mình thật tồi tệ. Tôi không muốn em khóc, không muốn em buồn, không muốn em tổn thương... Chẳng muốn một chút nào hết! "
"Nếu em cảm thấy bất mãn, nếu em cảm thấy với hắn... không thích hợp. Hãy nói ra được không? Xin em đừng giấu và chịu đựng một mình. Đừng tự giày vò mình nữa, tôi không muốn em đau đớn... Mỗi khi chứng kiến em như vậy, em có biết tôi đau thế nào không? "
"Đối với tôi, em quan trọng hơn cả mạng sống này. Vì vậy chỉ một ánh mắt buồn của em, cũng để khiến tôi cảm thấy đau đớn quằn quại. "
"Anh nhớ em... nhiều lắm! "
Tôi bật khóc nức nở khi nghe thấy tiếng nói của người đó. Kể từ khi người đó xuất hiện, tôi phát hiện mình đã đối kháng mạnh mẽ với Vũ nhiều hơn, tôi buồn nhiều hơn, tôi cảm thấy bất công vì cuộc đời nhiều hơn...
Hóa ra, tất thảy là vì sự xuất hiện của người đó.
Rốt cuộc thì, tôi giữ vị trí nào trong trái tim của người đàn ông đó? Là kẻ thay thế?
Không!
Tôi sợ hãi, hoảng loạn. Tôi ước gì thời gian bị đóng băng và chỉ dừng lại ở đây thôi. Tôi đã thấm mệt rồi.
Thế rồi tôi tự hỏi mình, nếu người đó không xuất hiện, nếu người đó không bám theo tôi và nói những lời khiến trái tim tôi lay động, liệu rằng... cuộc sống của tôi vẫn trôi qua bình thản như những người khác không?
Tôi không dám nhìn vào câu trả lời trong lòng mình.
Tôi đang chạy trốn? Liệu... có thể chạy trốn mãi được không nhỉ? Quên hết đi...
Điều tôi phải làm vào lúc này, chính là xóa hết những ký ức về người đàn ông đó. Không quen, không thương... không nhớ!
Tốt nhất là quên anh ta và bắt đầu sống tiếp cuộc sống của mình cùng Vũ và bảo bối.
Đúng vậy, Vũ đã không tính toán với những lỗi lầm và luôn yêu chiều tôi. Gần như, tôi là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên đời. Tôi không nên đòi hỏi bất cứ thứ gì từ anh, tôi nên học cách chấp nhận.