Chú ngủ một giấc đến trưa, lúc chú mở mắt thấy tôi vẫn mở to mắt nhìn chú.
_ Em không ngủ à.
Tôi nhẹ lắc đầu.
_ Ngủ nhiều rồi giờ không muốn ngủ.
Quả thật chú ngủ một giấc nhìn chú đỡ hơn rất nhiều, tay tôi nhẹ vòng qua ôm lấy chú không cẩn thận đụng vào vết thương.
_ Á...
Chú thấy tôi như vậy nhẹ nhàng ôm lấy tôi giọng nói tự trách bản thân mình.
_ Anh xin lỗi, là do anh nếu anh đến rước em thì sẽ không như thế, anh xin lỗi.
Tôi nhìn chú lúc này không phải là lỗi của chứ cớ sao lại chứ xin lỗi tôi như thế.
_ Không phải lỗi của chú, đừng thấy có lỗi như thế.
Chú không nói gì thêm, tôi có thể nghe được tiếng tim đập cùng hơi thở của chú.
Mọi thứ đó làm tôi cảm thấy an toàn rất nhiều.
_ Mấy năm trước cháu hỏi chú, chú vẫn chưa trả lời.
Chú nghe tôi hỏi thì ngơ ngác không hiểu gì.
_ Cháu làm cô dâu của chú được không?
Chú nghe thế hơi đơ người, một lúc như nhớ ra chuyện gì đó vậy.
_ Chào em! cô dâu của anh.
Nói rồi chú đặt nụ hôn trên môi tôi, nụ hôn ấm áp.
Quả thật nếu làm việc xấu nghĩ rằng không ai biết, thì chị An Thi đã sai thật sự.
Trong phòng làm việc chị An Thi vừa xem bản báo cáo thì nhận được một tin nhắn, là tin nhắn của người chị An Thi thuê đâm xe tôi.
Hẹn chị gặp mặt nói vụ tiền còn lại, lúc chị An Thi láy xe đến tiệm cà phê được hẹn tình cơ thay lúc đó ổng cũng ở đó mua bánh ngọt cho nó.
Thấy chị An Thi vừa ngồi xuống một người đàn ông đeo khẩu trang cùng đội nón bước đến ngồi đối diện.
Tò mò nên ổng cũng ngồi bàn kế đó không xa để nghe thử cuộc trò chuyện của hai người.
_ Tiền còn lại bao giờ cô đưa.
Người kia không nói nhiều đi thẳng vào vấn đề, đôi mày đẹp của chị An Thi cau lại vẻ mặt giận dữ nhìn người kia.
_ Tôi bảo anh làm một vụ nhỏ chứ không phải làm cho hai người họ nằm viện.
Ổng nghe đến đây muốn đi lại đánh vào hai con người kia nhờ ơn họ mà ổng đã xém mất đi An Kỳ, lấy điện thoại trong túi ra ghi lại cảnh hai người nói chuyện.
_ Cô hai à cô đùa tôi à đâm xe thì phải vô bệnh viện cô chuyển khoản còn lại cho tôi nhanh đi.
Người kia cũng không chịu thua cải lại, vốn định đâm nhẹ không ngờ lại có chiếc xe đi ngược chiều đâm đến.
Hên là trốn kịp không là anh ta đi cầu ông bà rồi.
_ Tiền tôi sẽ đưa cầm và cút khỏi mắt tôi.
_ Tôi chờ tiền của cô, đừng để tôi phải đi đăng chuyện này lên mạng.
Nói rồi người kia đứng dậy rời đi, họ không biết rằng những gì họ nói đã bị ổng quay lại toàn bộ.
Quay lại phòng bệnh của nó, ổng nhẹ mở cửa bước vô nhìn người con gái mình yêu đang ngủ.
Tiến lại gần, theo như lời người ta nói thì mẹ An Kỳ mất do bị bệnh nặng, chưa qua ngày ba An Kỳ đã dẫn người phụ nữ cùng con gái ổng ở quê lên ở.
Giờ cô chị gái cùng cha khác mẹ lại muốn ra tay làm hại nó.
_ Làm sao à.
Nó mở mắt nhìn người đàn ông nãy giờ nhìn nó chằm chằm, nghi ngờ hỏi.
_ Anh mua bánh ngọt cho em này.
Nó nghe ổng nói nhìn xuống tay chả thấy bánh đâu.
Nó bĩu môi nhìn ổng, lúc này mới nhớ ra là mình bỏ quên ở tiệm.
Ổng ngồi xuống kế bên nó xin lỗi, do nghĩ vụ kia mà quên mất tiêu.
_ Lần sau anh mua cho em cái mới được không anh bỏ quên ở tiệm rồi.
_ Anh xin lỗi đừng giận anh mà.
_ Bảo bối nhìn anh nè.
Nó nhịn không được bật cười, ổng thấy thế nhẹ xoa đầu nó.
_ Về sau anh là người nhà của em.
Câu nói này làm nó cảm động muốn khóc.