Chu Nhan

chương 147: kết thúc chính truyện

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chu Nhan cúi đầu xuống thì thào: “Chuyện này cũng không trách được chàng, ai bảo chàng là thái tử Không Tang, chàng không có lựa chọn!”.

“Không! Ta có thể lựa chọn!” Giọng nói của Thời Ảnh bỗng nhiên trở nên nghiêm nghị: “Hành sự tại nhân mà. Trên đời này không có thứ gì là thật sự không có lựa chọn”.

“Hả?” Chu Nhan hơi sửng sốt: “Hoàng đế Không Tang bao đời nay đều phải lấy người trong Bạch tộc làm hoàng hậu mà. Chẳng lẽ chàng lại có ngoại lệ?”.

“Không thể!” Thời Ảnh lắc đầu. Trong lòng Chu Nhan vừa có ngọn lửa bừng lên lại bị dập tắt, một lần nữa cúi đầu lẩm bẩm: “Ta cũng biết là không thể rồi. Chàng làm đế quân mà không lấy con gái Bạch vương, ông ta còn không tạo phản sao”.

Thời Ảnh lắc đầu, nói rõ ràng từng chữ: “Ai nói ta nhất định sẽ trở thành hoàng đế Không Tang?”.

“Hả?” Lần này Chu Nhan thật sự kinh hãi, giật mình đứng phắt dậy nhìn y. Sắc mặt Thời Ảnh nghiêm túc, không hề có vẻ là đang nói chơi.

Nàng dần hiểu ra, “Chẳng lẽ chàng không làm đế quân?”.

“Không làm!” Thời Ảnh thản nhiên trả lời, nhẹ nhàng mà dứt khoát.

“Sao chàng có thể không làm?” Chu Nhan không thể tin được nhìn y kêu lên: “Thời Vũ đã chết, dòng máu đế vương Không Tang đã sắp đứt rồi. Nếu chàng không làm hoàng đế thì còn ai có thể làm?”.

“Tự nhiên là còn có người đảm đương mà”. Thời Ảnh không đồng ý.

“Ai?” Nàng mở to hai mắt.

Thời Ảnh ngừng giây lát, mở miệng: “Vĩnh Long”.

“Vĩnh Long?” Chu Nhan suy nghĩ hồi lâu, ngạc nhiên: “Cho tới giờ ta cũng chưa từng nghe qua trong hoàng thất lục bộ có người nào như vậy. Đó là ai vậy?”.

“Đương nhiên là nàng chưa từng nghe nói qua”. Thời Ảnh nhìn khuôn mặt mờ mịt của nàng, khóe miệng hơi cong lên, thấp giọng: “Bởi vì nó còn chưa ra đời”.

Chu Nhan càng nghe càng hồ đồ: “Chàng nói cái gì? Nó còn chưa có ra đời sao?”.

“Phải!”. Thời Ảnh gật đầu, ánh mắt sâu xa: “Hiện giờ Vĩnh Long vẫn còn là bào thai. Còn phải mất ba tháng nữa mới có thể rời khỏi thân thể mẫu thân mà sinh ra trên cõi Vân Hoang này. Đó chính là người thừa kế vương vị mới”.

“Sao có thể?” Chu Nhan bối rối, chỉ cảm thấy khó mà tin được.

“Sao lại không được?”. Thời Ảnh nhìn nàng mở to hai mắt, dáng vẻ mờ mịt, không khỏi thở dài xoa đầu nàng, nhẹ giọng: “Thật ra nàng cũng biết mẫu thân của đứa bé đấy!”.

“Hả!” Chu Nhan chấn động, đột nhiên hiểu ra, nhảy dựng lên. Nàng nhảy lên đột ngột đến nỗi đập trúng bả vai Thời Ảnh. Nhưng mà nàng cũng không kịp giải thích, chỉ nắm lấy vạt áo y hô to: “Trời ạ, ý chàng nói là Tuyết Oanh? Hình như là cậu ấy sắp sinh đúng không? Đứa con của cậu ấy tên là Vĩnh Long ư?”.

“Đừng hét lên!” Thời Ảnh thấp giọng, ghìm nàng lại: “Việc này vô cùng bí mật, ngoài Bạch vương không ai biết đâu!”.

“Chuyện này… chuyện này…” Chu Nhan nhảy loạn, ánh mắt to như chuông đồng, nhanh chóng sắp xếp lại một lượt, vẫn cảm thấy có chút hỗn loạn: “Trời ạ, Tuyết Oanh mang thai đứa con của Thời Vũ, thế mà ta lại không nhớ ra chuyện này”.

Nàng trừng mắt nhìn Thời Ảnh: “Chẳng lẽ chàng tính để cho đứa bé kia trở thành hoàng đế Không Tang ư?”.

“Phải!” Thời Ảnh gật đầu. Chu Nhan ngẫm nghĩ, cũng không tìm được lý do gì để phản bác, chỉ có thể bối rối: “Để cho đứa bé trong bụng Tuyết Oanh làm hoàng đế, lục vương sẽ đồng ý sao?”.

“Hiện giờ Đại Tư Mệnh đã chết, ghế đại thần quan bỏ trống, huyết mạch truyền thừa đế quân Không Tang đã mất, cho nên chỉ cần ta tán thành là được”.

Đuôi mày Thời Ảnh hơi nhướn lên: “Huống chi Thời Vũ vốn là Hoàng thái tử, Tuyết Oanh cũng là đích nữ của Bạch vương. Đứa con của bọn họ chính là huyết thống thuần khiết. Kế thừa ngôi vị hoàng đế có gì là không thể?”.

Chu Nhan nghe y nói như thể đều đã định liệu trước, không khỏi có chút ngoài ý muốn: “Chàng… chàng đều đã tính toán hết rồi sao? Thế còn Bạch vương, ông ta cũng đồng ý ư?”.

“Đương nhiên rồi!” Thời Ảnh trả lời ngắn gọn: “Đó là cháu ngoại của ông ta, so huyết thống còn gần hơn một đời với ta. Ta đưa ra điều kiện này ra trao đổi, ông ta mới ngoan ngoãn giải trừ hôn ước của nàng và Bạch Phong Lân”.

“Vậy còn chàng?” Chu Nhan mở to hai mắt: “Chàng phải làm sao bây giờ?”.

“Ta ư?” Thời Ảnh thản nhiên: “Trước khi Vĩnh Long trưởng thành, ta sẽ quản lý Không Tang thay nó. Chúng ta còn hai mươi bảy năm nữa, cũng đủ cho đứa bé này lớn dần, đủ tư cách trở thành Đế vương Không Tang. Sau đó, chúng ta liền đi ra biển, sống tự do tự tại giữa đất trời”.

Y nói thản nhiên mà bình tĩnh, rõ ràng không giống như đang nói đến chuyện vương vị Không Tang, mà chỉ là một chuyện tầm phào không có gì đáng lo, không có mấy ý nghĩa, không so sánh thiệt hơn.

Chu Nhan nghe đến ngây người, một lúc lâu sau mới nói: “Chàng… chàng không làm hoàng đế, chẳng lẽ là bởi vì…”.

Thời Ảnh trả lời ngắn gọn: “Vì không muốn khiến nàng chịu uất ức”.

Quả thực nàng chưa bao giờ được nghe một lời nói nào ngọt ngào như vậy, đầu óc nổ tung ầm ầm, chỉ cảm thấy máu dồn lên não, tim đập thình thịch, nửa ngày cũng không biết nói sao cho phải. Thời Ảnh nhìn biểu cảm quái dị trên mặt nàng, muốn nói điều gì an ủi, nhưng mà Chu Nhan cứ sững sờ nửa ngày, đột nhiên kéo ông tay áo y khóc ầm lên.

“Đều là ta không tốt, nếu không phải tại ta, sao chàng có thể không trở thành Đế quân chứ”.

Nàng khóc thương tâm như vậy, giống như bản thân đã làm ra chuyện kinh thiên động địa vô cùng có lỗi nào đó vậy.

“Được rồi được rồi, đừng khóc nữa!” Y nhẹ giọng dỗ dành nàng, lau nước mắt rơi trên mặt nàng: “Ta cũng không phải người thích làm hoàng đế, nàng ở bên cạnh ta lâu như vậy, chẳng lẽ còn không biết sao?”.

Trong lòng Chu Nhan vừa áy náy vừa cảm động, khóc đến không dừng lại được: “Đều là ta không tốt, đều tại ta”.

“Đừng khóc!” Thời Ảnh nhíu mày dỗ dành, nhưng mà Chu Nhan vẫn không thể thôi nghẹn ngào. Đột nhiên tiếng khóc dừng lại, Thời Ảnh đột nhiên cúi đầu hôn lên môi nàng.

Chu Nhan chấn động, ngay cả nức nở cũng nghẹn lại nơi cổ họng, kinh ngạc mở to hai mắt nhìn y. Trong đôi mắt sáng ngời tràn ngập nước mắt trong suốt, giống như giọt sương đọng lên trên cánh hoa giữa ngày hè, khiến cho y nhịn không được mà hôn sâu hơn.

Đột nhiên, hai người đều có chút hoảng hốt, đồng thời nhớ lại khoảnh khắc tương tự.

Đó là cảnh tượng dưới lòng đất ở Tinh Hải Vân Đình, hai thầy trò quyết liệt thập tử nhất sinh, cuối cùng để cho nàng đạt thành ý nguyện, Thời Ảnh tự giết chính mình. Khi đó nàng cũng khóc đến không dừng lại được, mà y trước khi chết cũng đã hôn nàng. Khi đó bọn họ đều nghĩ đó là nụ hôn đầu tiên, cũng là nụ hôn cuối cùng trong cuộc đời này.

Cảm giác chua xót này vẫn hằn sâu trong trí nhớ, cuối cùng cũng có thể mang theo vị ngọt, hoàn toàn che lấp vị chua xót khi đó. Hóa ra cuộc đời tuy dài lâu, nhưng buồn vui lại chỉ là những khoảnh khắc ngắn ngủi giữa xuân hạ thu đông. Mấy hồi gió táp mưa sa trong nháy mắt, may mắn vẫn có người kề bên. Thời Ảnh nâng mặt nàng lên, chăm chú nhìn nàng.

Chu Nhan cuối cùng cũng dừng khóc, sắc mặt ửng đỏ nhìn y, ánh mắt trong suốt như con nai e ấp. Ngọc Cốt đã vỡ vụn trong trận chiến sinh tử, mái tóc của nàng rủ xuống, dày và mềm mại như lụa, làm ngón tay y lưu luyến không rời.

“Đồ ngốc! Nàng không cần phải áy náy. Chuyện này cũng là vì chính bản thân ta!” Y thở dài, nhẹ giọng nói: “Nàng phải biết rằng ta tuyệt đối không chấp nhận hôn nhân với một nữ nhân xa lạ, bất kể đối phương có huyết thống thuần khiết cỡ nào, ta cũng sẽ tuyệt đối không cho phép chính mình đẩy nàng vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan mà khoanh tay đứng nhìn. Đây là chuyện của ta, chính ta phải lựa chọn”.

Giọng của y rất nhẹ nhưng lại mang sức mạnh vạn quân: “Tất cả những chuyện ta làm, không chỉ vì nàng, mà còn vì chính ta, vì chúng ta”.

Nàng ngước mắt nhìn y, đột nhiên nở nụ cười: “Không làm thì thôi”. Chu Nhan gật đầu lia lịa: “Đứa bé của Tuyết Oanh là hoàng đế, ta cũng rất vui vẻ. Cậu ấy chịu khổ nhiều như vậy, rốt cuộc cũng hết khổ rồi”.

“Không cần lo lắng cho người khác!” Thời Ảnh nhẹ nhàng vut ve mái tóc nử tử trong lòng, ngước nhìn bầu trời trên đỉnh Bạch Tháp, khẽ nói: “A Nhan, không gì có thể quan trọng hơn là chúng ta được bên nhau cả đời!”.

“Có!” Chu Nhan lại bỗng nhiên ngẩng đầu phản bác. Thời Ảnh không khỏi giật mình, nhíu mày, nhìn nữ tử bướng bỉnh trước mặt, lại chỉ nghe nàng than thở: “Một đời này quá ngắn, kiếp sau, không, đời đời kiếp kiếp chúng ta đều phải ở bên nhau!”.

“Đời đời kiếp kiếp?”. Thời Ảnh ngẩn ra, nhẹ giọng lẩm bẩm.

“Đúng thế!” Chu Nhan gật đầu, bỗng nhiên nhại lại giọng nói của y trước kia: “Kiếp này chúng ta có ân báo ân, có oán báo oán, không nợ gì nhau, chờ kiếp sau, chúng ta lại tiếp tục ở bên nhau!”.

Nói xong lời cuối cùng, chính nàng cũng nhịn không được nở nụ cười. Nhưng mà y nhìn nữ tử má lúm đồng tiền như hoa nở, ánh mắt nhiệt thành kiên định, nhất thời hơi thất thần.

Luân hồi vĩnh viễn, hợp tan vô tình, ai có năng lực để nói đến đời đời kiếp kiếp?

Mặc dù bảy ngàn năm trước, thủy tổ Không Tang – Tinh Tôn đại đế đã bình định lục hợp, diệt trừ Hải quốc, trị vì thiên hạ, thậm chí đột phá giới hạn sinh tử, nhưng sau cùng cũng không giữ được hoàng hậu của mình. Bảy ngàn năm, người cùng ông ta sánh bước khai sáng thiên hạ, cùng nhau sáng lập vương triều Không Tang, Bạch Vi hoàng hậu hiện giờ lại ở phương nào?

Năm đó, có lẽ bọn họ đã từng hứa hẹn đời đời kiếp kiếp phải không?

Hoàng Thiên và Hậu Thổ vẫn còn trên thế gian, nhưng câu chuyện của họ lại đã tan biến trong khói bụi của lịch sử, chỉ còn lại trong mấy dòng sử ký ngắn ngủi, không phân thật giả, để lại truyền thuyết cho đời sau. Mà sau trăm năm, ngàn năm, khi bánh xe vận mệnh chuyển động, bãi bể nương dâu, cuộc đời biến thiên, khi chu nhan đã tàn, phấn hồng hóa bụi, khi những ngôi sao mới tỏa sáng dưới vòm trời, gió giục mây vần của thời đại mới, trên đời này còn có bao nhiêu người còn có thể nhớ tới hai người bọn họ?

Hay là, nhớ hay không nhớ, đã không còn quan trọng nữa.

Quan trọng là, trong cuộc đời này, lúc này đây, bọn họ đã từng tới, từng sống, từng chiến đấu, từng yêu nhau, cùng sinh cùng tử, cùng lòng cùng dạ, sánh vai bảo vệ thứ bọn họ muốn bảo vệ.

Thời Ảnh nhìn vào ánh mắt sáng ngời của nàng, kiên định mà nhẹ giọng trả lời:

“Phải! Đời đời kiếp kiếp!”

- -----oOo------

Truyện Chữ Hay