Chương : Đàm phán thành công
Nha cô ngốc ngốc nhìn tôi, cô ấy nuốt nước bọt, không nhịn được nói: “Cậu không thấy xấu hổ khi nói mấy lời nữa vậy à?”
Tôi lạnh lùng nói: “Cô có công lao gì trong vụ việc lần này không? Cô chỉ nhận lời xử lý mà thôi còn tất cả những việc khác đều do tôi làm. Ngay cả tính mạng của cô cũng là nhờ tôi mới cứu được. Cô còn cái gì không phục hả? “
“Tôi……”
Nha cô đột nhiên không còn gì để nói, cô thở dài thườn thượt, cuối cùng nói: “Được rồi, tôi đưa cho cậu hai mươi lăm vạn. Cậu nói đúng. Nếu không có cậu, chúng ta một đồng cũng chẳng kiếm được.”
“Ừm, đừng vui mừng sớm quá, lấy tiền tới tay rồi lại nói tiếp.”
Nha cô tiếp tục đập tay vào tường lẩm bẩm: “Ai cũng nói con nhà nghèo sớm biết gánh vác gia đình. Sao mà tôi thấy con nhà nghèo đáng ghét thế nhỉ”.
“Tùy cô ghét.” Tôi nhàn nhạt đáp, sau đó thu dọn đồ đạc, lạnh lùng nói: “Có thể rút lui rồi. Nơi này không thích hợp ở lâu.”
“Ừm.”
Chúng tôi tùy tiện xử lý một ít, sau đó mở cửa đi ra ngoài, xong rồi vội nhanh chóng đóng cửa lại tránh cho có người nhìn thấy tình huống bên trong.
Đợi đến khi ở bên ngoài, nha cô liếc mắt nhìn quanh tìm kiếm bóng dáng của ông chủ Lý, nhưng mà không thấy ông ta đâu.
Tôi hỏi mấy người xem cuộc náo nhiệt gần đấy thì biết được ông chủ Lý đã bị đánh tới mức vào bệnh viện rồi.
Biết được tin ông ta đang ở bệnh viện, nha cô vui mừng như điên: “Yeah, bệnh viện càng tốt. Nơi đó đông người lắm tai mắt. Tôi đến đó thương lượng với ông ta, ông ta nhất định không dám làm hại tôi.”
“Ừm, vậy cô đi đi …” Tôi thở dài, “Lần này nhất định đừng để xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn nữa đấy.”
“Yên tâm đi, lần này tuyệt đối sẽ không!”
Tôi gật đầu, nhân lúc này đi về nhà luôn, dù sao mấy việc đòi tiền như này tôi không cần phải đi theo. Hơn nữa từ tận đáy lòng mình, tôi cũng không thích kiểu giao dịch thế này chút nào.
Tôi về nhà chưa được bao lâu thì thấy nha cô vui vẻ trở lại. Vừa bước vào cửa, cô ấy đã cười và nói với tôi: “Tôi đã đàm phán xong với thằng cha đó rồi, ông ta đồng ý đưa ba mươi vạn tiền bịt miệng. Hihi, sau khi tôi cho ông ta xem video, ông ta không dám nói một câu thừa thãi, trực tiếp đồng ý đưa tiền luôn. “
Tôi thở dài một hơi nói nhỏ, “Trong lòng tôi cảm thấy không dễ chịu chút nào.”
“Sao vậy?”
“Gia đình nạn nhân không nhận được tiền, và kẻ giết người thì không bị quả báo. Thay vào đó, chúng ta lại là người được hưởng lợi. Việc này chẳng phải quá lạ lùng hay sao?”
Nha cô hờ hững nói: “Cậu trai à, cậu lương thiện quá. Ai mới là người kiếm được số tiền này? Cho nên để cho chúng ta tiêu là đúng rồi!”
Tôi cảm thấy câu nói của nha cô có chút bẻ cong khái niệm, nhưng tôi lười tranh cãi với cô ấy. Chí hướng không giống nhau thì không cần nói nhiều, con người vốn khó có thể thuyết phục người có quan niệm khác với mình.
Tôi hỏi: “Vậy, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra với hai thi thể đó?”
“Tôi đã hỏi rồi, đó là anh trai kết nghĩa và chị dâu của ông chủ Lý …” nha cô giải thích, “Ông ta thật sự là một tên súc sinh”
Hóa ra xác chết nam tên là Trương Đại Sơn, nữ là Triệu Kim Cúc. Trương Đại Sơn trước đây kinh doanh vận tải đường dài, năm đó an ninh không tốt, với lại nếu có thể yên ổn làm ăn tại quê nhà thì ai lại muốn phiêu bạt ở bên ngoài nữa chứ.
Vì thế, Trương Đại Sơn đã bàn với ông chủ Lý, họ cùng nhau mở một khách sạn, từ đó huynh đệ cùng nhà làm ăn, kết hôn, sinh con, yên ổn sống qua ngày.
Ai ngờ rằng ông chủ Lý là một không đáng tin cậy. Khi khách sạn kiếm được nhiều tiền, ông ta vừa đánh bạc thua một đống tiền, còn mắc nợ cờ bạc bên ngoài rất nhiều. Không có khả năng trả nợ, ông ta bắt đầu nhòm ngó vào doanh thu của khách sạn …
———————-