Tô Dung lại nằm mơ.
Mơ thấy ngày hôm đó cha mẹ qua đời, mơ thấy mặt đất đầy máu, mơ thấy cô khóc gần như ngất đi, nhưng xung quanh lại không có một ai bước lên giúp đỡ cô.
Cha mẹ Tô Dung chết trong một vụ nạn giao thông, họ đột ngột rời đi nhân thế, thậm chí hơi thở cuối cùng để nói với Tô Dung một chữ cũng không có.
Những họ hàng thân thích nhà cô, sau khi cha mẹ cô chết thì bắt đầu tranh giành quyền nuôi cô, tranh nhau lấy lòng cô, cho đến khi giành được quền nuôi cô liền đại biểu cho việc di sản của cha mẹ cô để lại sẽ được gán tên trên danh nghĩa của họ, chỉ sau khi cô ấy tuổi mới có thể thuộc về sở hữu của cô.
Vào năm mất đi cha mẹ, Tô Dung chưa đầy mười lăm tuổi.
Trong hơn ba năm qua, quá nhiều việc đã xảy ra.
Tô Dung không muốn đánh cược, cũng không có khả năng đánh cược, cho nên ở cuối cùng không có biện pháp nào, Tô Dung nhờ bạn tốt của cha lúc còn sống, cũng là luật sư Trương đọc di chúc của cha mẹ cô, chuyển đến thành phố khác đi học, mãi cho đến hiện tại.
Những thứ có quan hệ với di sản hết thảy cũng toàn quyền giao phó cho luật sư Trương và công ty luật giải quyết, cô tin luật sư Trương, giống như cha mình vậy, toàn quyền ủy thác.
Thật ra Tô Dung không thiếu tiền, nhưng lại trước nay không chịu vận dụng tài sản của cha mẹ để lại, ngay cả khi là ở thời điểm kinh tế khó khăn nhất, ngay cả khi cô không đủ khả năng trả ngay cả tiền thuê nhà.
"Ưm..."
Khi Tô Dung thức dậy, trời đã sáng.
Ánh mặt trời xuyên thấu qua bức màn chiếu chiếu vào, thật ấm.
Tô Dung giơ tay, muốn xoa xoa đôi mắt có cảm giác chua xót, lại phát hiện tay không động được.
Quay đầu lại, Thẩm Ngự Dương ghé vào mép giường cô, một bàn tay kê dưới đầu, một cái tay khác nắm chặt tay cô, mười ngón tay đan nhau.
Tô Dung sửng sốt, anh ấy sao lại ngủ ở nơi này?
"Thẩm..." Tô Dung mới vừa mở miệng, liền cảm giác cổ họng của chính mình đau rát như dao cắt.
Nâng tay phải của mình lên, Tô Dung xoa xoa yết hầu, khụ hai tiếng, cuối cùng cũng đỡ chút.
Lại lần nữa rũ mắt xuống, đối diện với là một đôi mắt thanh minh của Thẩm Ngự Dương.
Tô Dung bỗng nhiên đỏ mặt, giọng nói mềm mại, "Anh tỉnh a ~"
Thẩm Ngự Dương ngồi dậy, động động cổ, "Crack" thanh âm thực rõ ràng truyền đến lỗ tai Tô Dung.
Lỗ tai Tô Dung càng đỏ, nếu không phải bởi vì cô, anh cũng sẽ không ngủ đến toàn thân cứng đờ.
Tô Dung giật giật, "Anh buông tay a ~"
Thẩm Ngự Dương khóe môi gợi lên, nâng lên bàn tay còn đang đan xen năm ngón tay của Tô Dung quơ quơ trước mặt cô, học theo tiếng cô, "Em buông tay a ~"
Tô Dung cảm giác lỗ tai của cô đã bắt đầu nóng lên, thậm chí tiếp tục lan đến mặt.
Tay cô dùng sức, muốn rút tay ra, nhưng cô vừa mới động, Thẩm Ngự Dương liền nắm chặt lại, không chịu buông ra.
"Anh buông tay!"
Thẩm Ngự Dương tự nhiên nổi lên ác ý, "Em kéo thử xem!"
Tô Dung càng kéo Thẩm Ngự Dương càng dùng sức.
Ngay khi Tô Dung chuẩn bị bỏ cuộc, Thẩm Ngự Dương bỗng nhiên thả lực ra.
Tô Dung bị đột nhiên như vậy không kịp phòng ngừa, ngã về phía sau, tay ncô đang nắm lấy tay Thẩm Ngự Dương cũng kéo nhào về phía nàng.
Thẩm Ngự Dương từ mép giường bị Tô Dung kéo lên, một chân quỳ gối mép giường, một chân ở dưới giường, hai tay cánh tay anh chống hai bên thân thể của cô, chóp mũi anh xém chút nữa chạm vào cô.
Tay trái Tô Dung còn bị anh nắm đè xuống, chỉ đành phải dùng tay phải đẩy ngực anh, "Anh mau đứng lên."
"Không đứng!" Thẩm Ngự Dương cố tình hạ giọng, mang theo một loại dụ hoặc, "Anh muốn nhìn em như vậy."
Tô Dung sắp chịu không nổi!
Người đàn ông này, quả thực chính là phạm quy a!!!
Sao có thể thả thính như vậy chứ!
Tô Dung nhắm mắt lại, cưỡng ép chính mình bình tĩnh lại, "Thẩm Ngự Dương, anh đây là đang làm gì?"
Thanh thanh lãnh lãnh trong giọng nói, mang theo một tia khẩn trương không dễ phát hiện.
Thẩm Ngự Dương cong môi cười, cô gái nhỏ muốn che dấu tâm tư của chính mình?
Này không thể được!
Tô Dung nhắm hai mắt, không nhìn thấy Thẩm Ngự Dương, nhưng các giác quan của cơ thể càng thêm rõ ràng hơn.
Cô có thể cảm giác được hơi thở của Thẩm Ngự Dương cách cô càng ngày càng gần, thậm chí cả người sắp dán lên cô, ngón tay Tô Dung không tự giác xiết chặt.
Thẩm Ngự Dương bỗng nhiên khẽ cười một tiếng.
Tô Dung đột nhiên mở hai tròng mắt, đụng phải ánh mắt tràn đầy tình yêu không chút nào che dấu của Thẩm Ngự Dương.
Thân thể cô chấn động.
Thẩm Ngự Dương cúi đầu, dùng chóp mũi mình cọ cọ cô, "Tô Dung, em đang sợ cái gì?"
"Tôi..."
Thẩm Ngự Dương đột nhiên dùng cái mũi va mạnh vào mũi Tô Dung, Tô Dung ăn đau, Thẩm Ngự Dương cũng đụng đau.
Anh buông tay Tô Dung ra, sau đó xoa cái mũi cô, "Có anh ở đây, em đang sợ cái gì?"
Tô Dung trầm mặc.
Thật lâu sau, cũng không có nói chuyện.
Ngoài dự đoán Thẩm Ngự Dương rất có kiên nhẫn, ánh mắt kiên định, mang theo quyết tâm không cho cô cự tuyệt.
Tô Dung bỗng nhiên cảm thấy một trận ủy khuất, hốc mắt đỏ lên.
"Ai... Em sao lại khóc!" Thẩm Ngự Dương sợ nhất thấy nước mắt của cô, vội vàng ngồi dậy, duỗi tay đem hộp khăn giấy trên đầu giường khăn giấy lại đây, rút ra hai miếng lau nước mắt cho cô.
"Ô ô ô, Anh... Hất... Thẩm... hất....Hư..."
Tô Dung khóc thở hổn hển, liên tục nấc, Thẩm Ngự Dương phải nén cười còn phải dỗ cô gái nhỏ.
"Anh cũng không có làm cái gì, em xem em khóc cái gì?"
Thẩm Ngự Dương nằm nghiêng ở nàng bên cạnh người, cánh tay hoàn nàng, một cái dùng sức, Tô Dung bị cuốn vào Thẩm Ngự Dương trong lòng ngực.
Tô Dung giơ tay sờ lên eo Thẩm Ngự Dương, hung hăng ngắt một phen làm Thẩm Ngự Dương hít hà một hơi!
"Sh!"
Tô Dung nghe thấy tiếng, chỉ dùng một đôi mắt đẫm lệ mơ hồ mắt anh, cắn môi, thật cẩn thận hỏi anh, "Anh rất đau sao?"
Thẩm Ngự Dương nói, "Ừm... Cũng không phải quá đau."
Tô Dung ồ một tiếng, "Vậy anh có thể cho tôi lại véo hai cái nữa không?"
Thẩm Ngự Dương: "......" Có thể nói không sao?
Không thể!
Bạn gái muốn véo hai cái, đương nhiên phải chịu đựng!
Thẩm Ngự Dương nhắm mắt lại, giống như là hạ quyết tâm rất lớn, ấn tay Tô Dung đặt ở eo anh.
Tô Dung lau nước mắt một phen, nhìn nhìn Thẩm Ngự Dương, ngón tay nhéo eo Thẩm Ngự Dương lại không có dùng sức.
Thẩm Ngự Dương đợi sau một lúc lâu, đau nên có đau cũng không có.
Anh mở to mắt, lại phát hiện Tô Dung nhìn anh không chớp mắt.
"Dung Dung?" Xưng hô thân mật như vậy từ trong miệng anh thốt ra, tự nhiên như thế, không có bất kỳ sự khó chịu nào
Thẩm Ngự Dương thấy Tô Dung rõ ràng sửng sốt một chút, sau đó hai mắt trợn to, làm Thẩm Ngự Dương bỗng nhiên đập mạnh!
"Tô Dung, anh..." Thẩm Ngự Dương muốn giải thích, giải thích tiếng "Dung Dung" này thật sự xuất phát từ chân tâm, nhưng cô gái trong lòng anh dường như cũng không có muốn cho anh giải thích.
Hai tay Tô Dung giữ khuôn mặt anh, mặt vô biểu tình.
Thẩm Ngự Dương yết hầu khẽ nhúc nhích, "Tô... Ưm..."
Thẩm Ngự Dương nói không ra lời.
Tô Dung đã ngẩng đầu lên, ngăn chặn môi anh.
Cánh môi mềm mại chỉ có ở nữ sinh, mang theo hơi thở ấm áp của Tô Dung, Thẩm Ngự Dương bỗng nhiên ý thức được, Tô Dung đang hôn anh!
Cô gái nhỏ phát hiện anh không chuyên tâm, há miệng cắn hắn môi dưới, Thẩm Ngự Dương ăn đau nhíu mày, rũ mắt nhìn cô.
Một tia giảo hoạt từ đáy mắt cô xẹt qua, cô nhướng mày nhìn anh, tựa như khiêu khích.
Thẩm Ngự Dương cũng nhướng mày, ngay sau đó cánh tay anh dùng sức, ôm cô đem cô áp dưới thân, quay đầu tiến đến bên tai cô, ách giọng nói cảnh cáo cô, "Tô Dung, đây chính là em chọc anh trước!"
Tô Dung nghiêng đầu trực tiếp cắn vành tai anh, mơ hồ không rõ nói, "Thẩm Ngự Dương, anh phiền quá a ~"
Thẩm Ngự Dương không còn kìm nén bản thân, quay đầu lại trực tiếp lấp kín cái miệng không thật lòng của cô gái nhỏ.
Anh gần như ngang ngược cạy mở răng cô, vọt đi vào, đầu lưỡi quấn lấy lưỡi cô, điên cuồng mút mát.
"Ưm..."
Yết hầu Tô Dung vô thức tràn ra một tiếng rên rỉ, theo bản năng muốn đẩy Thẩm Ngự Dương ra.
Nhưng cô dù sao cũng là con gái, làm sao có thể địch nổi sức lực một người đàn ông?
Một bàn tay Thẩm Ngự Dương nắm đôi tay cô, đè trên đỉnh đầu cô, đôi môi buông tha cô, từ cằm vẫn luôn hôn đến cái cổ trắng nõn.
Anh dùng sức cắn lên cổ của cô, lưu lại từng hàng vệt đỏ.
"Thẩm, Thẩm Ngự Dương!" Tô Dung khó nhịn gọi tên của anh, thân thể Thẩm Ngự Dương cứng lại một chút, sau đó ngẩng đầu hôn môi cô, xoay người nằm ở một bên, đem nàng kéo vào trong ngực, bàn tay to giữ sau đầu cô, một chút một chút vuốt tóc cô, bình ổn dục vọng quay cuồng của chính mình.
Tô Dung biết Thẩm Ngự Dương bây giờ không chọc được, thực ngoan ngoãn ghé vào lòng ngực anh, vẫn không nhúc nhích.
Hơn nửa ngày, Thẩm Ngự Dương ở nàng khẽ hôn đỉnh đầu cô, cười khẽ, "Đến trong vòng tay của anh thì chạy cũng không thoát."
Ánh mắt Tô Dung dừng ở trên cằm Thẩm Ngự Dương, bĩu môi, thanh âm rất nhỏ, "Vốn dĩ cũng không muốn chạy."
Thẩm Ngự Dương vẫn đang cười, Tô Dung rõ ràng có thể cảm giác được độ rung của ngực anh.
"Ai nha ~" Tô Dung đấm ngực anh hai cái, đỏ mặt, "Anh đừng cười!"
Nhận thấy được cô gái nhỏ thẹn thùng, Thẩm Ngự Dương sợ chọc người nóng giận, nói liên tiếp "Không cười không cười."
Anh ôm cô, cảm giác như ôm toàn bộ thế giới của mình.
Tô Dung nhắm hai mắt, chỉ cảm thấy trái tim đến toàn thân đều thực thỏa mãn, cô nhắm hai mắt, chậm rãi thiếp đi.
Thẩm Ngự Dương cảm giác hô hấp người trong lòng ngực đã đều đều, cánh tay càng thêm ôm chặt một chút, cũng nhắm mắt lại, cùng cô gái nhỏ ngủ.
Khi Tô Dung lại lần nữa thức giấc, là bị đói tỉnh.
Thẩm Ngự Dương còn đang ngủ, Tô Dung thật cẩn thận từ trong lòng ngực anh đi ra, nhìn tđồng hồ, nhanh một chút.
Tô Dung nhẹ nhàng xuống giường, đi toilet bên ngoài rửa mặt, sau đó chuẩn bị cơm trưa.
Ngày hôm qua một ngày không ăn gì, hôm nay lại qua một buổi sáng, dạ dày Thẩm Ngự Dương vốn không tốt, bữa sáng hôm nay cũng không ăn.
Tô Dung có chút ảo não, nghĩ nấu chút cháo, làm ấm dạ dày.
Bên này nước sôi lên, Tô Dung bỏ gạo và ít dầu vào trong nồi, dùng cái muỗn khuấy.
Làm làm, Tô Dung nhấp môi nở nụ cười.
Cô và Thẩm Ngự Dương, hẳn là đang yêu đương đi.
Bỗng nhiên, một đôi tay từ hai bên người vòng qua ôm eo cô, thân thể ấm áp dán lên lưng Tô Dung, cằm của anh tựa trên vai cô cọ cọ, "Em đang làm gì vậy?"
Tô Dung cũng không quay đầu, tiếp tục động tác, "Nấu cháo nha ~"
Thẩm Ngự Dương thanh âm rầu rĩ, "Không muốn ăn."
Tô Dung quay đầu lại nhìn Thẩm Ngự Dương cười mi mắt cong cong, "Không được!"
Thẩm Ngự Dương còn muốn phản bác, điện thoại đã vang lên.
Tô Dung đẩy anh, "Đi nhận điện thoại."
Thẩm Ngự Dương không tình nguyện buông Tô Dung ra, tìm được điện thoại, nhìn thấy là Lăng Trạch, bắt máy cũng không có giọng điệu tốt, "Chuyện gì?"
- -------------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói: Thẩm Ngự Dương: A a a a! Vợ bé bỏng hôn anh hôn anh!!!!