Đã lâu không gặp người này, không nghe được giọng nói ấy. Chị Hựu Thanh nắm ngón tay tôi, tôi theo phản xạ nắm thật chặt tay chị ấy.
Hôm nay là ngày hỏa táng bà nội Tần Duy, tâm trạng của chị ấy rất bất ổn. Dường như chị Hựu Thanh hơi sợ hãi, chị ấy không dám đến gần, chỉ đứng xa xa nhìn. Sau đó, mẹ Tần Duy bước đến, tôi trông dì ấy có vẻ quen quen, tôi mới nhớ ra mình đã thấy dì ấy trong danh sách bạn bè của mẹ Hạ. Mẹ Tần nhìn lướt qua tôi, ánh mắt dì ấy rất phức tạp, kế đó dì ấy quay sang nhìn chị Hựu Thanh. "Khi bà nội còn sống yêu mến con nhất, con đến chào bà ấy một cái đi."
"Được."
Mẹ Hạ bước lên nắm tay chị Hựu Thanh. "Hựu Thanh... Tần Duy đi, bà nội cũng đi rồi, con cố lên..."
"Sau khi Tần Duy mất, bà nội luôn rất nhớ thương con bé, bọn dì... cũng yên lòng... Rốt cuộc bà nội có thể..." Nói đến đây, nước mắt mẹ Tần rơi lã chã. "Dì cũng rất nhớ Duy Duy... Bà nội có phúc hơn bọn dì, có thể chăm sóc Duy Duy rồi..."
Lúc này Kiều Kiều cũng bước đến, cô ta rất ủ rũ, viền mắt sưng đỏ. Cô ấy ôm vai mẹ Tần. "Dì, chúng ta đi thôi."
Trước khi đi, Kiều Kiều liếc nhìn chủ nhà, sau đó liếc sang tôi.
Sắc mặt chị Hựu Thanh vô cùng nhợt nhạt, sau khi chị ấy cúi chào bà nội Tần Duy xong, vẻ mặt chị ấy càng thêm trắng bệt. Tôi dìu chị ấy đến chỗ ngồi. Lúc này mẹ Hạ, ba Hạ và chị Hựu Lam cũng đến, bọn họ có vẻ ngạc nhiên nhìn thấy tôi, tiếp đó mẹ Hạ bước đến nắm chặt vai tôi. Hốc mắt dì ấy cũng đỏ bừng. "Tiểu Hoàn, con đến rồi à."
"Con đến... là tốt rồi... Con đến là tốt rồi." Nói xong, nước mắt mẹ Hạ tuôn rơi.
Sau đó, nhờ có chị Hựu Lam an ủi.
Người già trong nhà qua đời, bầu không khí như thế ai cũng thấy xót xa. Đợi đến tối, lễ truy điệu cũng kết thúc, đám người dần dần tản đi. Chị Hựu Thanh ngồi trên băng ghế ở sảnh đường, tôi ngồi bên cạnh chị ấy.
Chị Hoan cũng tiến vào, chị ấy đưa cơm cho tôi, cũng đưa chị Hựu Thanh. Chị Hựu Thanh nhận lấy, cúi thấp đầu, dường như chị ấy không có ý định ăn.
"Cô đau khổ, cô không ăn, cô cũng không thể bắt Tiểu Hoàn nhịn đói với cô." Chị Hoan nói.
"Chị..." Tôi nhìn thoáng qua chị Hoan.
Chị Hoan cúi đầu, chị ấy chỉ lặng lẽ sắp xếp cơm nước. Chị ấy đặt nước suối và khăn giấy bên cạnh tôi. "Chị vẫn ở bên ngoài, có chuyện gì gọi chị."
"Chờ chút." Chị Hựu Thanh lên tiếng, chị ấy nhìn tôi xong lại quay qua nhìn chị Hoan. "Cô dắt Tiểu Hoàn đi đi."
Nói dứt lời, chị Hựu Thanh rút tay chị ấy ra khỏi tay tôi. "Chị rất ổn, em không cần ở bên chị."
Chị Hựu Thanh vừa nói xong, chị Hoan bước đến nắm cánh tay tôi. "Tiểu Hoàn, chúng ta về thôi."
"Em..."
"Sớm biết thế này, chị đã không dẫn em đến gặp cô ta." Chị Hoan nắm chặt cánh tay tôi, kéo tôi đứng lên.
"Khoan đã." Lúc này chị Hựu Lam bước đến từ phía sau. Chị ấy nhìn thẳng chị Hoan. "Cô không thể ép Tiểu Hoàn quyết định bất cứ chuyện gì."
"Là tôi ép ư? Chính là Hạ Hựu Thanh, cô ta ỷ vào tâm bệnh của mình, trói buộc Tiểu Hoàn nhưng lại đẩy em ra xa." Rõ ràng chị Hoàn rất tức giận, chị ấy chắn tôi ở sau lưng, nhìn thẳng Hạ Hựu Lam. "Còn các người, cả nhà các người thì khỏi nói rồi. Biết rõ Hạ Hựu Thanh không có ý này, còn cố tình lừa gạt Tiểu Hoàn, các người muốn biến Tiểu Hoàn thành món đồ chơi giải sầu cho Hạ Hựu Thanh ư?"
"Không phải vậy..."
Chủ nhà lên tiếng.
Chị Hoan quay đầu lại nhìn chủ nhà. "Không phải cái gì?"
"Tôi... với Tiểu Hoàn..." Cổ họng chủ nhà chuyển động, chị ấy ngước mắt nhìn tôi. Sau đó, chị ấy lại không nói thành lời. "Tiểu Hoàn và cô... so với tôi..."
"Hạ Hựu Thanh, chị nói gì vậy?" Lời của chủ nhà khiến tôi gần như rơi nước mắt ngay lập tức. Tôi ngồi xổm xuống, nắm thật chặt tay chị ấy. Giọng tôi run rẩy. "Chị nói gì? Hả?"
"Chị không thích hợp với em."
Ngay lập tức, tôi không thể giữ được nước mắt của mình, cho đến tận bây giờ tôi chưa từng muốn khóc ở chốn công cộng như thế này. Tôi chán ghét cảm xúc của chính mình, chán ghét bản thân lúc nào cũng bị Hạ Hựu Thanh điều khiển cảm xúc.
"Hựu Thanh, em nói gì vậy hả?" Hạ Hựu Lam bước đến, chị ấy nắm tay chủ nhà. "Em biết em đang nói gì không? Mấy ngày trước em còn nói..."
"Chị, hãy để Tiểu Hoàn đi..."
Chị Hoan ôm tôi, nửa ôm nửa dỗ dành tôi rời khỏi sảnh đường. "Ngoan, chúng ta về nhà..."
"Đau quá..."
"Đau ở đâu?"
"Em không biết... Đau quá..." Càng muốn đè nén, càng đau. Rốt cuộc khi tôi cảm thấy nước mắt mình đã khô cạn, cũng như tôi đã điều chỉnh cảm xúc của mình cho dù là Hạ Hựu Thanh hay là người khác, tôi cảm giác nước mắt mình sẽ mãi mãi không rơi nữa. Chị ta luôn có thể dùng những lời nói đơn giản để đánh bại tôi.
Tôi cũng không phải là một người thích ngược đãi, tôi không chỉ muốn từ bỏ một lần.
Chị Hoan bên cạnh tôi cả đêm, chị ấy ôm tôi, chị ấy dỗ dành tôi, kể tôi nghe những chuyện lúc bé. Đối với thời thơ ấu, tôi không nhớ gì cả, ngược lại chị Hoan kể rất hăng say, dù là vậy tôi vẫn không nhớ nổi chuyện xưa. "Tiếc quá, chị không thể trưởng thành bên em."
"Nếu chị có thể bên cạnh em, chị đã không để em chịu nhiều tổn thương." Chị Hoan thì thầm.
Kết quả kì thi nghiên cứu sinh nhanh chóng công bố, điểm chuẩn cả nước cũng đã có, điểm sàn của trường Đại học Thượng Hải cũng được công bố. Điểm của tôi cao hơn điểm sàn trường rất nhiều, tôi không xét tuyển vào trường Đại học Thượng Hải, nhờ vào mối quan hệ để xét tuyển trường khác, trường này so ra kém hơn trường Đại học Thượng Hải một chút. Thượng Hải lưu giữ quá nhiều kí ức của tôi, tôi không nắm chắc bản thân có bị tức cảnh sinh tình hay không. Tôi chọn trường Đại học Bắc Kinh, chị Hoan cũng đi theo qua các vòng phỏng vấn. Phỏng vấn rất dễ, các Giáo sư cũng khá hài lòng về tôi.
Lúc đi ra, chị Hoan sẽ đứng ở chỗ dễ thấy vẫy tay với tôi, hay dù tôi không thấy, tôi cũng sẽ theo bản năng tìm kiếm chị ấy. Chị Hoan bế tôi lên, tựa như lúc còn bé. Chị ấy kể rất nhiều chuyện khi tôi còn nhỏ, chị ấy kể khi đó, chỉ cần chị ấy bế tôi giơ lên cao, tôi sẽ cười khanh khách.
Cuối năm nhập học, tôi cũng xem như lớn tuổi, Giáo sư cũng tương đối yên tâm về tôi, các dự án lớn nhỏ gì ông ấy cũng cử tôi làm. Bắc Kinh cũng như Thượng Hải, có đôi khi nó còn náo nhiệt hơn. Công ty chị Hoan đặt ở Thượng Hải, cuối tuần chị ấy thường đến thăm tôi. Ngay cả Giáo sư cũng biết tôi có một người "bạn gái". "Tiểu Hoàn, cô bạn gái này của em đúng là [I]nhị thập tứ hiếu[/I] mà."
Nhị thập tứ hiếu: tấm gương hiếu thảo. Hiểu nôm na là chăm bồ như chăm má.
"Chị ấy không phải là..."
Nhiều người cũng hỏi tôi, chị Hoan có phải là bạn gái tôi không, ngay cả mẹ tôi cũng hỏi tôi, có phải tôi lén lút yêu đương với chị Hoan rồi không. Hiện tại tôi không phản ứng lại khi chị ấy đụng chạm nhưng tôi vẫn cảm thấy mình không yêu chị ấy lắm. Tôi đã từng yêu, tôi biết dáng vẻ và cảm xúc của mình khi yêu là như thế nào.
"Tình cảm có thể công bằng thì hay rồi nhưng có nhiều thứ đều không công bằng, nếu không phải em bỏ ra nhiều thì chính là chị bỏ ra nhiều." Chị Hoan vén tóc tôi, ôm tôi đọc sách. "Chị cũng hi vọng chị sẽ bỏ ra nhiều hơn em."
"Như vậy, em sẽ cảm thấy áy náy với chị." Chị Hoan mỉm cười, ôm ghì lấy tôi. "Đùa đấy."
Thông qua Giáo sư giới thiệu, tôi được tiếp xúc với những dự án quốc tế lớn, do tôi đã có kinh nghiệm làm việc trước đây nên ông ấy khá yên tâm.
Tiểu Giản kinh doanh không tệ, mặc dù cửa hàng bị người khác đập phá mấy lần nhưng dù sao chị ấy vẫn còn chịu được, cũng cố gắng nhiều hơn. Hiện tại, chị ấy đã mua nhà ở Thượng Hải, bắt đầu cho thuê nhà. "Lúc còn trẻ không cảm thấy gì, hiện tại lớn tuổi một chút, chị cảm thấy bản thân vẫn phải có nhà của riêng mình. Có nhà mới gọi là thành gia."
Tiểu An và bạn gái cũ bỏ trốn, Tiểu Nguyên vì đứa con mà đi tìm cô ta khắp nơi, anh ấy không tìm được cô ta cho nên gửi tối hậu thư là ly hôn, không ngờ cô ta xuất hiện còn thoải mái kí tên. Cô ta nói bản thân sinh con vất vả, cơ thể bị tổn thương rất lớn, yêu cầu Tiểu Nguyên bồi thường. Tiểu Nguyên vì quyền nuôi dưỡng, anh ấy không thể làm gì khác hơn là rút tiền trong ngân hàng đưa cô ta. Những chuyện này đều là Tiểu Nguyên kể tôi nghe, anh ấy đặc biệt dành thời gian đến thăm tôi, nói lời xin lỗi với tôi. Anh nói chuyện lúc trước là do anh ấy giật dây Giám đốc, anh ấy nghĩ rằng giữa Tiểu An và tôi có vấn đề. Tình hình công ty không ổn định, nhanh chóng bị tập đoàn lớn thâu tóm, cả công ty đều bàng hoàng. Anh ấy kể Giám đốc rất thoải mái, ông ấy nói việc quản lý công ty mệt mỏi quá, cần nghỉ ngơi.
Dĩ nhiên ông ta nói như vậy rồi, chắc chắn là ông ấy nhận được số tiền không nhỏ từ tập đoàn lớn. Có tiền không lo không có củi đốt.
Tiểu Nguyên nói anh ấy dự định về quê nhà, xong xuôi hết, anh ấy chần chừ mãi mới nói một câu. "Em còn nhớ chủ thuê nhà trước đây của bọn mình không? Tình trạng sức khỏe của cô ấy hơi kém, cô ấy đã sang Mĩ định cư, nhà cửa hình như cũng bán rồi."
Qua vài ngày, Tiểu Giản cũng đến thăm tôi, tôi kể lại chuyện của Tiểu Nguyên. Tiểu giản uống một hớp, mặt chị không có biểu hiện khác thường gì.
"Thời gian ấy mà, quả thật nó là một điều kì diệu."
Tiểu Giản đã từng yêu Tiểu Nguyên, chị ấy còn uống say không biết trời trăng gì vì anh ấy. Hai người bọn họ đều giả ngu. Một kẻ muốn gả cho người đàng hoàng, một kẻ muốn cưới "vợ tốt". Dường như là "vạn sự không như ý" nhưng dù sao cuộc sống vẫn sẽ tiếp diễn. Nó sẽ không buông tha bạn, cho dù bạn có đen đủi hay không đạt được mong muốn.
Qua năm nay, tôi cũng đã hai mươi chín, gần ba mươi tuổi, lòng tôi cũng đã bình lặng hơn. Trước đây, tôi rất sợ mình sẽ trở thành một bà cô ba mươi tuổi vô tích sự, tôi liều mạng tăng ca, liều mạng công tác, tôi muốn mình ở trong tình trạng tốt nhất vào năm ba mươi tuổi. Khi một người không có cảm giác an toàn, người đó luôn cần những thứ khác để bù đắp, nào là nhà cửa xe hơi, rồi thì nhà to hơn, xe tốt hơn. Khi lòng tôi an nhiên, tôi phát hiện tất cả những thứ trước đây mình xem trọng, chúng đã không còn ý nghĩa gì nữa. Cuộc sống của tôi, không cần chứng minh cho bất cứ ai xem, bao gồm cả chính tôi.
Khi tôi từ từ tiếp nhận cuộc sống bình yên thì người kia lại đột nhiên xuất hiện.