Vừa nghĩ đến chuyện sắp gặp được chủ nhà, lòng tôi vui sướng không gì sánh bằng. Chỉ có mưởi ngày không gặp chị ấy, mấy ngày đầu tôi còn lấy cớ tâm sự để trò chuyện với chị ấy, sau đó cả hai bận rộn, cả ngày tôi không cách nào để nói chuyện với chị ấy.
Từ tòa soạn quay về, chủ nhà gọi cho tôi ngay. Tôi ngồi trong nhà cũng không yên nên định đến đầu phố đợi chị ấy.
Xe chủ nhà vừa chạy đến, tôi vẫy tay, chị ấy ngừng xe ven đường. Từ ghế lái bước ra, chủ nhà mặc một chiếc áo bành tô màu đen có hai hàng nút dài, cả người tỏa ra vẻ vô cùng trí thức. Chị ấy bước vài bước đã đến trước mặt tôi. "Đợi ở đây lâu chưa? Lỗ tai bị lạnh đỏ cả lên."
"Đâu có, hưng phấn. Em vui quá nên bị đỏ."
Chủ nhà lấy một chiếc khăn choàng màu xanh lục đậm từ trên xe ra, ngón tay thon dài choàng nó lên cổ tôi. "Chị đỗ xe, em vào quán cà phê chờ chị."
"Dạ." Tôi gật đầu.
Quán cà phê cách đó không bao xa nhưng nó nằm ở khúc quanh cho nên nhìn thấy được. Tôi gọi hai tách Cappuccino rồi ngồi bên cạnh cửa kính để chờ chủ nhà. Chị ấy đến rất nhanh, Cappuccino vừa được bưng lên, chị ấy cũng vừa đến. "Không gọi bánh ngọt?"
"Không, ăn buổi tối, em sợ mập." Sau khi tạm biệt với chị Hoan, hiện tại cũng khá trễ rồi. Lần này về nhà ăn Tết, tôi mập lên mấy [I]cân[/I]. Không có cách nào, mấy ngày tết trong nhà đều là cá thịt muối, tôi lại thích ăn những thứ đó.
Một cân = lạng = g
"Đâu có mập." Chủ nhà bật cười, kêu phục vụ để gọi bánh ngọt. Sau đó, chị ấy ngồi xuống bên cạnh tôi. "Hàng xóm em đâu?"
"Chị ấy có chút việc phải làm, hẹn hôm nào cùng nhau ăn cơm."
"Ừm, được."
"Chị, những ngày qua chị làm gì?"
"Không làm gì, chỉ có gặp mặt A Hiểu."
"Gặp A Hiểu?"
"Đúng đó, em ấy và bạn trai đến Mĩ du lịch. Bọn chị ăn vài bữa cơm, em ấy hỏi chị một ít vấn đề về kiến trúc." Chủ nhà nói: "A Hiểu rất có trách nhiệm, chị rất mong chờ bộ manga của em ấy."
Tôi không nhịn được vỗ tay cho A Hiểu, ăn Tết cũng không quên khuyến khích chủ nhà tiếp xúc với kiến trúc thổ mộc.
Chủ nhà và tôi trò chuyện ở quán cà phê một hồi, sau đó bọn tôi tiếp tục đi dạo. Bên ngoài rất náo nhiệt, chắc là mọi người nghỉ Tết xong đã quay trở lại. Chủ nhà khoác tay lên vai tôi, tránh cho đám đông đụng trúng tôi.
Ở cùng với chủ nhà, tôi cảm giác như mình được nạp đầy năng lượng, ngày mai tôi có thể trở về công ty tiếp tục chiến đấu.
Trong khoảng thời gian này, Tiểu Giản vẫn xúi giục tôi cùng lập nghiệp với chị ấy, hiện tại chị ấy mở một cửa hàng trang phục, nó đang trong giai đoạn trang hoàng, chị ấy bận đến nổi tối tăm mặt mũi. "Trước đây, chị cũng đoán sẽ cực nhọc, đến khi thật sự làm mới phát hiện thật sự cực nhọc, nhưng nó không giống khái niệm cực khổ trong tưởng tượng."
"Tiểu Hoàn, còn em? Công ty có nhiều việc không?" Tiểu Giản hỏi.
"Có công ty săn đầu người liên hệ em, em đang cân nhắc."
"Cần gì phải cân nhắc nữa, mau tranh thủ hợp đồng hết hạn." Tiểu Giản nói. "Mọi người đều được thăng cấp nhờ nhảy việc."
"Không phải trước kia chị nói tình hình của em rất khả quan à?"
"Trước đó, quả thật tình huống của em rất khả quan, tiền đồ sáng lạn. Bây giờ thì không nói chính xác được, Giám đốc và em bị chia rẽ nhiều như vậy." Tiểu Giản nói. "Chị cảm giác Tiểu Nguyên sắp thăng chức rồi. Tiểu Hoàn, hiện tại chị không còn ở công ty, quyền lợi cũng không giống em, bây giờ chị khuyên em. Nếu em thật sự muốn trụ lại công ty thì em phải cẩn thận Tiểu Nguyên đấy. Chức vụ chỉ có một, không phải em thì chính là anh ấy."
Trước đây, khi cả đám còn là nhân viên, chuyện gì cũng đoàn kết, cùng tăng ca, cùng nói xấu cấp trên . Đến khi thật sự trở thành cấp trên mới phát hiện quá trình tu hành của nghề nghiệp chỉ mới bắt đầu.
Ở công ty, tôi cảm giác dưới chân mình có một dòng nước lũ, đẩy tôi về phía trước. Tôi muốn quyết định chuyện gì, tôi muốn lựa chọn phương hướng nào, tôi đều phải giải quyết những thứ đó trước. Năm nay tôi hai mươi bảy, kinh nghiệm triển khai dự án có thừa, nguồn khách hàng cũng nắm không ít, công ty săn đầu người cũng đã đến tìm tôi vài lần. Bọn họ bảo tôi xem xét công ty, tất cả đều là chức vụ quản lý các kiểu...
"Em định đổi chỗ làm hả?" Chủ nhà cầm bảng sơ lược công ty bên cạnh tôi lên xem.
"Dạ." Lúc ăn Tết, tôi đã có ý định đổi chỗ làm. Quả thật tôi có cảm tình với Giám đốc, có đôi khi ông ấy là một người sếp tốt nhưng ông ấy không thể nào đưa công ty phát triển hơn một bậc. Tôi muốn nâng cao năng lực nghiệp vụ của mình mà công ty đã đến cổ bình. Trước đó tôi cũng có ý định này nhưng tôi vẫn chưa quyết định. Sau này, tôi sống chung với chủ nhà, người nhà lại tha thứ cho mình khiến tôi cảm thấy bản thân có thể tiến từng bước về phía trước. Mặc dù bước về phía trước rất gian nan nhưng tôi đã không còn sợ bản thân không thể chịu nổi nữa.
"Ừm." Chủ nhà cũng ngồi bên cạnh tôi, cùng tôi tìm công ty. "Vậy đổi sang công ty khác đi, công ty em tăng ca hoài. Chọn chỗ nào thoải mái hơn."
"Chỗ này không tệ ." Chủ nhà xoay vòng.
Mỗi người có những điều kiện tốt khác nhau, giống như đổi công ty chủ nhà quan tâm mức độ thoải mái, tôi lại chú ý lương bổng, hiệu suất, cơ hội phát triển này nọ.
Nói qua nói lại, chủ nhà kéo tôi vào lòng, ôm tôi cùng đọc sơ lược công ty.
"Chuyển đến công ty này, em đóng tiền nhà không nổi." Tôi nói.
"Không sao, chờ em đủ tiền rồi đóng một lượt."
"Vậy em sẽ ở lâu lắm đó?"
Chủ nhà bật cười. "Chị chỉ mong có vậy."
Đọc một chút, chủ nhà buông tay, gối đầu lên vai tôi. "Đây là công ty xây dựng hả?"
"Phải."
"Hèn chi."
"Sao?"
"Chị thấy tên Giám đốc giống tên một người bạn thời Đại học của chị, tên tiếng Anh cũng giống." Chủ nhà nói xong lật thêm một trang. "Quả nhiên là cậu ta."
"Ồ? Vậy chị còn giữ liên lạc không?"
"Lần trước họp mặt, hình như cậu ta đổi số điện thoại rồi. Em có muốn chị gọi nói một tiếng không?"
"Dạ?"
"Sao?"
"Cảm giác là lạ. Lần đầu tiên, em thử cảm giác đi cửa sau đó." Tôi giải thích.
Chủ nhà mỉm cười. "Thời Đại học đã qua lâu rồi, lời chị nói cũng chưa chắc có kết quả."
"Vậy hay là thôi đi, chị cũng đâu thích nhờ vả kiểu này." Tôi nghiêm túc chấp tay. "Hơn nữa, công ty này cũng không phải nơi em ưng ý nhất."
"Em ưng chỗ nào nhất?"
"Công ty nước ngoài này." Tôi lật ra. "Có cơ hội đi nước ngoài tu nghiệp."
Cơ hội tu nghiệp ở nước ngoài được liên kết với trụ sở chính, công ty có nền tảng quốc tế.
"Ừ, tốt lắm."
Trò chuyện về công việc với chủ nhà xong, tôi quay về căn hộ thuê của mình để tắm rửa, đi ngủ. Gần đây cũng không biết vì sao, có lẽ là do áp suất nước không ổn định? Tôi tắm giữa chừng thì cúp nước, ngây người mấy giây, tôi gọi điện cho chủ nhà. "Chị Hựu Thanh, chỗ em cúp nước nữa rồi."
Chủ nhà đến rất nhanh, chị kêu tôi đến phòng của chị ấy tắm trước. Tắm xong trở lại, tôi nghe tiếng vòi nước chảy ào ào trong nhà vệ sinh, tôi tưởng là sửa xong rồi. Tôi chỉ mới ló đầu vào nhà vệ sinh đã bị tia nước bắn trúng, ướt nhẹp. Lúc này chủ nhà cũng nhô đầu ra, chị ấy chỉ mặc mỗi áo ngủ, nó đã ướt đẫm rồi.
"Van ống nước gãy rồi, ngày mai chị gọi thợ đến sửa một chuyến." Chủ nhà lau tóc.
Tôi cầm áo cho chủ nhà, chị ấy vừa lau tóc vừa cởi cúc áo.Lỗ tai tôi hơi nóng lên, nhìn ngón tay thon dài của chị ấy, một cúc rồi một cúc được cởi ra. Tôi xoay người đi nhưng lại cảm thấy xấu hổ khi chủ nhà vẫn ở sau lưng. Dường như chủ nhà đã thay xong, chị ấy vươn tay vén tóc tôi.
Tôi có thể cảm nhận đầu ngón tay lành lạnh của chị ấy.
"Chị..."
"Hả?" Chủ nhà cầm quần áo giúp tôi.
Tôi nhanh chóng thay đồ, chủ nhà cầm khăn lông lau tóc giúp tôi. Tôi đánh ực một cái, tôi có thể ngửi thấy mùi bạch đàn hương thơm ngát trên người chị ấy. Tim tôi đập thình thịch, gần đến kì đóng tiền nhà rồi, vậy là sắp kí hợp đồng lần thứ ba rồi.
Tôi quay nhẹ đầu nhìn chủ nhà, chị ấy cũng ngừng tay. Chị nhìn tôi, ánh mắt lộ vẻ thắc mắc.
"Em..." Tôi hít sâu vài hơi. Em yêu chị.
"Sao vậy?" Chủ nhà dịu dàng hỏi.
"Chị..." Chị cảm thấy em như thế nào?
Nhát, nhát cấy. Trong lòng tôi có một kẻ ty tiện đang che mặt khóc thút thít. Tôi đã chịu đựng một năm, hai năm, sau đó là mười năm, tôi không thể nói thành lời được, nhát thấy sợ.
"Không khỏe à?" Chủ nhà áp tay lên trán tôi. "Không bị cảm lạnh chứ?"
"Không..." Tôi lắp ba lắp bắp.
Chủ nhà tiếp tục dùng khăn lông lau tóc cho tôi. "Trong nhà cúp nước, bất tiện lắm, em đến ngủ chung với chị đi."
"Dạ... Được, được..."
Sau khi tóc khô, tôi chui tọt lên giường chủ nhà. Chị ấy thoa tinh dầu, cũng thoa cho tôi một chút.
Khi chủ nhà lên giường, tôi chỉnh góc chăn lại, chị ấy tựa đầu lên cổ tay nhìn tôi. "Hiện tại, em buồn ngủ chưa?"
"Chưa." Hiện giờ, tôi rất hồi hộp.
"Vậy thì tốt, chúng ta có thể tâm sự." Chủ nhà mỉm cười. "Lâu rồi bọn mình không có ngủ chung."
"Dạ."
Trò chuyện một lúc, tôi cảm giác thân thể không còn gò bó nữa, cả người thả lỏng. Cũng không nhất định phải tỏ tình hôm nay, để lần sau?
Cũng giống như lần trước, sáng hôm sau tỉnh dậy, tôi đã nằm gọn trong lòng chủ nhà. Lần này tôi thức dậy sớm hơn chủ nhà, có lẽ là do tôi có chuyện trong lòng. Tôi ngẩng đầu ngắm nhìn vẻ mặt khi ngủ của chủ nhà, hô hấp của chị ấy đều đều. Dễ thương ghê á...
Có lẽ tôi là kiểu người lâu ngày sinh tình, yêu ai là càng nhìn càng yêu. Ngắm một lát, đôi môi chủ nhà chuyển động, tiếp đó chị ấy mở mắt. Lúc chủ nhà mở mắt, tôi vội vàng nhắm tịt mắt lại, chỉ lo chủ nhà phát hiện tôi lén lút ngắm chị ấy. Chủ nhà vươn tay vuốt tóc tôi.
Chẳng lẽ chị ấy đã phát hiện?
Tôi vùi mặt vào trong cổ chủ nhà, chị ấy bật cười, tiếp tục vuốt tóc tôi.
"Chị..."
"Em giả bộ ngủ hả?"
Bị phát hiện rồi.
"Lỗ tai đều đỏ cả." Chủ nhà nói xong còn nhéo nhéo lỗ tai tôi. Tôi mở mắt, ngẩng đầu nhìn chị ấy. Hơi thở của chủ nhà và tôi rất gần, từ trước đến giờ chưa từng gần như vậy. Hô hấp của tôi chậm lại, vô thức nắm chặt áo chủ nhà.
Trên môi chủ nhà còn mang ý cười khiến tôi không kiềm được muốn đến gần thêm chút nữa.
Chợt, chủ nhà rụt đầu về phía sau, vẻ mặt chị ấy vô cùng kinh ngạc.