Dương Xuân Bạch Tuyết là một khúc đàn tỳ bà miêu tả cảnh sắc đẹp đẽ khi xuân sang. (Nghe thử ở đây:
"Em vẫn luôn nghĩ rằng Trợ lý Giản và Tổ trưởng Tiểu Nguyên là một đôi, không ngờ mỗi người bọn họ đều có người yêu."
Thậm chí ngay cả Tiểu Cô này cũng nhận ra được, tần sóng cong của tôi tự động ẩn tình yêu dị tính ư?
"Trưởng phòng, còn chị? Chị có bạn trai chưa?"
"Hiện tại, chị vẫn chưa có người yêu." Tôi uống một ngụm nước.
"Hả?" Tiểu Cô lộ vẻ kinh ngạc.
"Rất lạ à?"
"Không phải vậy... Chỉ là lúc nghỉ ngơi Trưởng phòng cũng ôm điện thoại di động, thỉnh thoảng còn mỉm cười." Tiểu Cô giải thích.
"Có à? Vậy lúc làm việc chị không cười hả?"
Tiểu Cô suy nghĩ một lúc. "Cũng không phải vậy, nhưng mà cảm giác không giống nhau. Vậy chắc chắn là Trưởng phòng đang thích ai đó rồi."
Tôi uống một ngụm nước, cười cười không đáp lời em ấy.
Nếu Tiểu Cô không nói thì tôi vẫn không phát hiện bình thường mình nói chuyện như thế nào. Lúc nhận được tin nhắn của chủ nhà, tôi quả thật rất vui vẻ. Cũng không biết khi chị ấy nhận được tin nhắn của tôi sẽ có biểu cảm gì.
"Chị đã in hợp đồng, em về sớm chút, chị có đem cho em một phần vịt nướng." Gần tới giờ tan tầm, tôi cầm điện thoại lên xem, màn hình hiển thị tin nhắn đến nửa giờ trước.
Thoáng một cái, chủ nhà và tôi đã quen nhau một năm rồi. Hôm qua, chị ấy hỏi tôi có muốn gia hạn hợp đồng không, gia hạn chớ, dĩ nhiên là gia hạn rồi. Tôi có thể tìm đâu ra căn hộ tốt như thế này, chủ cho thuê lại xinh đẹp như vầy ~ Hằng ngày trồng cây si (/)
"Được, chị. Chị muốn ăn thêm gì không?"
"Mua vài lon bia đi, uống bia mới có hứng ăn khuya."
Tôi gửi icon "xấu hổ": "Đúng đó, đúng đó."
Vài ngày trước, phòng tôi ăn liên hoan, tôi đã đăng status uống bia mới có hứng ăn khuya. Tôi rất ít khi đăng bài viết, số lượng bài đăng năm nay đã sớm vượt qua mấy năm trước cộng lại rồi. Chẳng trách người ta hay nói bạn hành động là để cho người khác xem. Nghĩ đến, tôi kiểm tra danh sách bạn bè, vừa nhìn qua tôi đã cảm thấy năm nay của mình rất khá, không giống như mấy năm trước, tài khoản tôi không có mấy người bạn, cũng không biết khi đó tôi làm gì nữa.
Mới vừa về nhà, đồ còn chưa đặt xuống, chủ nhà đã mở cửa. "Khà khà, em đã bị chị bắt được."
"Hôm nay em về rất sớm, cần khen ngợi." Chủ nhà đón lấy bia trong tay tôi. "Em cất mấy thứ này trước rồi đi tắm đi, chị hâm nóng vịt quay."
"Được." Nghĩ đến chủ nhà đang chờ, tôi cũng không tắm lâu, chỉ tắm qua loa. Tôi cũng muốn nhanh chóng sống chung với chủ nhà, quen biết chị ấy một năm, cảm giác tựa như một năm gì đó.
"Sao nhanh vậy, vịt quay còn hai phút nữa." Chủ nhà vuốt khăn lông trên đầu tôi. "Có phải em sợ chị ăn vụng không hả?"
"Không sợ, em biết chị sẽ để dành phần cho em."
"Tóc cũng chưa lau khô." Chủ nhà lấy khăn lông vò tóc tôi. "Chị đến phòng lấy máy sấy tóc, thổi một chút."
"Không sao, bây giờ em vẫn chưa định đi ngủ."
Chủ nhà kéo tôi đến trước mặt chị ấy, chủ nhà bắt đầu lau tóc cho tôi. Chủ nhà cao hơn tôi một chút, tôi ngẩng đầu vừa vặn nhìn chị ấy.
"Em giải quyết chuyện của đồng nghiệp chưa?"
Tôi kể chuyện của Tiểu Nguyên vài ngày trước cho chủ nhà nghe, chủ yếu là tôi cảm thấy mình có lỗi, tôi không kịp thời nói ra chuyện bạn gái anh ấy.
"Dạ, hôm qua anh ấy nói đứa bé đã sinh ra rồi, gia đình anh ấy cũng đã biết chuyện." Tôi nói tiếp. "Người nhà hối thúc anh ấy kết hôn."
"Ừm."
"Hiện tại, anh ấy và người nhà đã thống nhất ý kiến, bọn họ vốn muốn anh ấy quay về phát triển sự nghiệp, hiện giờ bọn họ chấp thuận cho anh ấy ở lại đây lập nghiệp nhưng trước tiên anh ấy phải kết hôn." Nói xong tôi lại thở dài. "Người thế hệ trước luôn muốn thành gia trước, nhưng trước hết cũng phải có nhà đã chứ."
Lăn lộn làm việc bên ngoài, nhà ở chính là nan đề lớn của đời người. Tiểu Nguyên và tôi đều nhận thức sâu sắc vấn đề này.
"Lòng yên bình thì nơi đâu cũng có thể là nhà."
"Nói là nói thế nhưng nếu cứ chuyển nhà suốt ngày, lòng không thể nào yên ổn được."
Chủ nhà mỉm cười, chị ấy tiếp tục lau tóc giúp tôi.
"Chị Hựu Thanh, có phải chị cảm thấy em rất thực dụng đúng không? Cả ngày chỉ nghĩ đến có nhà, có tiền."
"Không, ai mà không mong muốn có nhà, có tiền."
"Nếu trên đời này thật sự có cái bánh từ trên trời rơi xuống thì hay quá."
"Bánh rơi thì chị không biết." Chủ nhà ngắt lỗ mũi tôi. "Đợi chút nữa, có lẽ sẽ rơi xuống một con vịt quay nóng hổi đó."
Tôi chẹp chẹp miệng. "Vậy không có bánh rơi cũng được."
"Được rồi, em xem TV đi. Nước trái cây trên bàn, chị mới ép."
"Dạ, cảm ơn chị Hựu Thanh."
Chủ nhà vào nhà bếp bưng vịt quay, lúc đi ra chị ấy còn cầm mấy lon bia trong tủ lạnh ra.
Bật nắp, chủ nhà rót cho tôi nửa ly, cũng tự rót cho chị ấy nửa ly. Chủ nhà cầm ly thủy tinh bằng hai tay, nhấp môi một chút.
"Em mua ở siêu thị, có phải uống rất bình thường không?"
"Đâu có, chị cũng không uống thường." Nói xong, chủ nhà ngửa đầu uống cạn ly, động tác vô cùng hào sảng. Tiếp đó, chủ nhà rút một miếng khăn giấy lau miệng. "Có phải các em thường uống như vậy không?"
"Chúng em thường như vầy..." Tôi ngửa đầu uống bia, sau đó dùng mu bàn tay quẹt miệng.
Chủ nhà cũng bắt chước tôi, chị ngửa đầu uống một hớp bia, sau đó dùng mu bàn tay lau miệng.
"Đúng vậy, chị có cảm nhận được nghĩa khí như trong phim truyền hình không?" Chủ nhà bắt chước không tự nhiên lắm, tôi bật cười.
"Em khá lắm, em cố ý." Chủ nhà vươn tay, nhéo gò má tôi.
"Đâu có..." Tôi cười càng vui vẻ hơn.
"Trước đây chị không có cảm giác, sau này chị quen em rồi, chị mới biết trước kia bản thân nhàm chán đến mức nào." Chủ nhà nói tiếp. "Ở chung với em vẫn thú vị hơn."
"Dương Xuân Bạch Tuyết bao giờ cũng cao nhã nghiêm túc nha."
"Em cũng là Dương Xuân Bạch Tuyết đấy."
"Em là tiết mục cây nhà lá vườn."
"Trong lòng chị, em chính là Dương Xuân Bạch Tuyết." Chủ nhà mỉm cười.
"Dương Xuân Bạch Tuyết" nghe qua tựa như bức tranh đẹp nhất thế gian.
Hợp đồng của chủ nhà không thay đổi so với trước đây, chỉ có điều là tiền thuê không tăng, ngược lại còn giảm. "Nếu như bị Tiểu Nguyên biết, anh ấy nhất định nói chị và em tiến hành giao dịch không thể nói rõ."
Chủ nhà chớp mắt. "Chúng ta vốn là có giao dịch không thể nói rõ."
"Dạ?"
"Nghĩ đi đâu." Chủ nhà nhéo lỗ tai tôi. "Chị đang nói chúng ta ăn cơm chung."
Tôi cảm giác thường ngày mình bị chủ nhà trêu ghẹo ba trăm sáu mươi độ. Chị ấy thường nhéo mặt, nhéo lổ tai tôi nhưng tôi lại không thể sờ lại chị ấy. Nếu thật sự cho tôi sờ, tôi lại không dám... Mẹ kiếp, tại sao lại như vậy! Đấm tường...
Tháng sáu, tháng bảy là khoảng thời gian khá bận rộn, bọn tôi vội vàng tuyển chọn thực tập sinh. Hằng năm, công ty chúng tôi đều sẽ tuyển thực tập sinh tốt nghiệp khóa này, năm nay cũng không ngoại lệ. Nhìn Tiểu Cô đeo thẻ nhân viên ghi chép lại câu trả lời của thực tập sinh tốt nghiệp khóa này, dáng vẻ ung dung của em ấy khiến tôi hồi tưởng lại dáng vẻ em ấy năm trước. Tôi thật sự có thể được xem là tiền bối của công ty, dõi theo từng người từng người thực tập sinh trở thành nhân viên chính thức.
"Trưởng phòng, em uống nước không?" Lúc này, Tiểu Nguyên chuyền chai nước suối sang.
Tôi nhận lấy. "Cảm ơn."
Mấy hôm nay, công việc của tôi chủ yếu là giám sát, từ một nhân tài trên thị trường tôi trở thành người tìm kiếm nhân tài mới, năm nay công ty muốn tuyển mười người. Mặc dù nói chỉ tuyển mười người nhưng do nhận hồ sơ trực tuyến cho nên có hơn một ngàn đơn. Tất nhiên đa số mọi người đều nhìn tên trường, cơ bản là xem coi có giành được thành tích gì không. Hai năm nay công ty chúng tôi bắt đầu có tiêu chuẩn do chính Giám đốc định ra, ông ấy yêu cầu tuyển chọn sinh viên của các trường danh tiếng, nếu không phải sinh viên của Dự án thì không chọn. Tôi kháng nghị với Giám đốc, ông ấy lại trả lời tôi: "Cô học Đại học cho nên không có biết. Lần trước tôi đến ngôi trường không tên tuổi, phòng ngủ của nam sinh bừa bộn như bãi chiến trường, bên tay trái là mì ăn liền, bên tay phải là con chuột. Cô kêu nó, nó nhìn cô cười ngây dại. Người như vậy có khả năng tạo được lợi ích cho công ty?"
... Kí túc xá sinh viên Đại học không phải cũng như vậy ư? Hết giờ học thì trừ nhóm sinh viên có hoài bão, còn lại đa số đều cho phép bản thân buông thả. Giám đốc đúng là nghĩ công ty chúng tôi nằm trong top một trăm công ty mạnh nhất, loại công ty nhỏ như lông trâu của chúng tôi, không cần tìm cũng có thể gom được một nhúm.
"Thật khó tìm việc ghê, nếu sớm biết mình đã thi nghiên cứu sinh rồi."
"Thi nghiên cứu sinh cũng không dễ đâu, cậu nhìn xem lớp mình có mấy đứa được làm nghiên cứu sinh tại Thượng Hải."
"Lần này vẫn tìm không được việc, mình sẽ cuốn gói đi thi nghiên cứu sinh ngay..."
Tôi đi vài vòng, nghe không ít sinh viên tốt nghiệp khóa này bày tỏ ý định thi nghiên cứu sinh. Trước đây, tôi cũng có tư cách bảo vệ luận án, chẳng qua là tôi bỏ trốn theo Tề Tiêu đến Thượng Hải. Khả năng hiện nay của tôi, có lẽ tôi cũng có đủ tư cách nhảy sang công ty khác. Mặc dù Tiểu Giản nói tôi có thể làm Quản lý cấp cao của công ty nhưng chức vụ đó tại công ty chúng tôi cũng không tính là nhân viên cao cấp. Từ ao nước quá nhỏ không đủ sức nhảy ra thế giới bên ngoài. Mấy ngày đầu năm tôi còn đọc hướng dẫn thi nghiên cứu sinh ở Thượng Hải, bản thân đang trong thời kì thăng tiến, có lẽ tôi nên nâng cao kỹ năng nhiều hơn.
"Lý lịch của sinh viên này xuất sắc ghê á, đúng là sinh viên của trường sịn." Lúc tối khi đang coi sơ yếu lý lịch, Tiểu Cô nói.
"Bản lý lịch này không thể tin, tất cả đều là sưu tầm trên mạng. Em gọi cậu ta đến đây, cả gan dám bịa chuyện với em."
"Ôi, Trưởng phòng, chị thật là già dặn kinh nghiệm."
"Gặp cũng nhiều rồi." Nói xong Tiểu Nguyên lại nhìn tôi. "Trưởng phòng, anh có chuyện muốn nói với em một chút."
Bạn gái Tiểu Nguyên cũng tốt nghiệp năm nay, tôi đoán nhất định là Tiểu Nguyên muốn nói chuyện bạn gái anh ấy.
"Trưởng phòng, anh biết rõ giải quyết việc phải rõ ràng."Trong phòng nghỉ ngơi, Tiểu Nguyên ngượng ngùng gãi gãi đầu. "Tiểu An cũng có năng lực, lúc ở trường em ấy thi được rất nhiều chứng chỉ quốc gia..."
"Anh biết tác hại của tình yêu công sở chứ?"
"Công ty chúng ta có thể làm hộ khẩu, anh chỉ muốn em ấy có hộ khẩu ở đây."
"Ừm, nếu anh đã suy xét, vậy anh cầm lý lịch của cô ấy đến em xem thử."
"Được, cảm ơn Trưởng phòng nha."
"Đừng vội, em còn phải xem lý lịch của cô ta nữa." Đây là lần đầu tôi làm việc theo tình cảm. Không có cách nào, tôi làm việc với Tiểu Nguyên đã nhiều năm, anh ấy vẫn luôn hết sức giúp đỡ tôi.
Lý lịch Tiểu An khá bình thường, không có điểm nổi bật. Tôi nghĩ như vậy nhưng vẫn bao che cho thông qua. Lần này, công ty cần tuyển mười người, chọn ba mươi người vào thực tập, Tiểu An có thể ở lại hay không còn phải dựa vào chính cô ta.