Ngủ thẳng một giấc đến bình minh, Tô Lưu Y đã sớm có kinh nghiệm, trước canh tư đã tỉnh dậy, sau khi thu dọn thỏa đáng thì liền đi ra ngoài, đám nha hoàn kỳ thật cũng biết rõ, chỉ là nhắm mắt làm ngơ như không biết. Đợi gần đến canh năm thì hắn mới giả vờ đi vào hầu hạ Giang Thượng Phàm rửa mặt chải đầu thay y phục để vào triều sớm.
Trong lúc nhất thời đợi Giang Thượng Phàm đi thì vài nha hoàn liền đưa đến điểm tâm, đám nha hoàn này lập tức giữ lại Tô Lưu Y cùng ăn với bọn họ, vừa dùng bữa vừa nói chuyện phiếm
Tĩnh Nguyệt mở miệng trước, “Lưu Y, ngươi hầu hạ bên cạnh gia cả ngày, có nghe về chuyện của Vân Anh công chúa hay không?”
Tô Lưu Y run rẩy một chút, lẩm bẩm nói, “Vân….Vân Anh công chúa?”
“Đúng vậy” Một nha hoàn gọi là Phương Thảo cũng xen vào, “Chính là Vân Anh công chúa, ai nha, ngươi không biết vị công chúa này có tình ý với Vương gia của chúng ta hay sao, nàng là công chúa Bắc quốc, nhưng một năm đều chạy đến nước của chúng ta hai ba lần, mùa hạ năm nay nàng mới cùng ca ca đến đây. Nay tiết trời đã vào đông, nghe nói là muốn đến nữa.”
Đôi tay của Tô Lưu Y run rẩy, chén cơm suýt nữa đã rơi xuống đất, vội vàng cúi đầu ho khan một tiếng để che giấu, bất quá đám nha hoàn cũng không bận tâm, chỉ nghe Băng Uyển nói, “Các ngươi đừng xuyên tạc, gia chưa bao giờ có tình ý với Vân Anh công chúa, đều là do công chúa đơn phương tình nguyện.”
Tĩnh Nguyệt giận dữ nói, “Đúng vậy, gia của chúng ta thật sự là không biết thương hương tiếc ngọc, công chúa người ta chủ động nhiệt tình như thế mà gia lại không thèm liếc mắt dù chỉ một cái, mỗi lần người ta vào phủ thì trên mặt của hắn đều thờ ơ, chỉ tiếc là Vân Anh công chúa thật sự là đẹp như tiên a.”
Một tiểu nha hoàn khác gọi là Xuân Ny cũng cười nói, “Cũng không phải đâu, theo ta thấy thì gia luôn lạnh lùng với vị công chúa kia, cũng như gia đối xử với chúng ta, muốn nói đến người mà gia đặc biệt đối đãi thì chỉ có Lưu Y ca ca.”
Tô Lưu Y đột nhiên nghẹn họng, bắt đầu không ngừng ho khan, tiếp theo lại đỏ mặt mà tranh cãi, “Xuân Ny, ngươi…..ngươi nói bậy cái gì đó….khụ khụ khụ…..đợi gia trở về mà nghe được thì sẽ tống cổ ngươi ra ngoài.”
Xuân Ny thè lưỡi làm mặt quỷ, lại nghe Phương Thảo cười nói, “Xuân Ny thật ra nói rất đúng. Lưu Y, nếu ngươi không chột dạ thì tại sao ngươi lại bị sặc? Chúng ta đều biết vị trí Vương phi trong phủ nhất định là dành cho ngươi rồi.”
“Phương Thảo cô nương, tiểu hài tử người ta không hiểu chuyện, nói năng lung tung, vì sao ngươi cũng dung túng nàng? Những lời này mà truyền ra ngoài thì sẽ ảnh hưởng rất lớn đến thanh danh của Vương gia, ta có chết trăm lần cũng khó có thể đền tội.”
Băng Uyển, Tĩnh Nguyệt và Phương Thảo đều nhìn thoáng qua nhau, Băng Uyển kinh ngạc nói: “Làm sao có thể? Lưu Y ngươi….ngươi làm sao có thể nói như vậy? Chẳng lẽ gia không nói với ngươi hay sao?”
“Nói cái gì?” Tô Lưu Y có một dự cảm bất hảo ở trong lòng, nhưng hắn bắt buộc chính mình phải nghe tiếp.
Lại nghe Phương Thảo và Tĩnh Nguyệt cùng nhau cười ha hả, cười ngửa đến ngửa lui mà nói, “Đương nhiên là nói muốn thú ngươi. Gia đi Khâm Thiên Giám, đã chọn ngày lành tháng tốt, còn bảo chúng ta chuẩn bị trước, cũng chính là trong hai tháng này, lúc ấy Băng Uyển còn ngờ nghệch hỏi gia tân nương là ai, làm cho gia liếc mắt một cái, bảo nàng nghĩ xem đó sẽ là ai? Nhiều năm như vậy bên cạnh Vương gia chỉ có một mình ngươi là vừa ý ngài, không là ngươi thì còn là ai vào đây.”
Rầm! Tô Lưu Y đập mạnh chén xuống bàn rồi đứng lên hét lớn, “Các ngươi đừng nói lung tung, dù có như thế nào đi nữa thì gia cũng sẽ không thú ta, các ngươi….các ngươi căn bản không biết chuyện gì hết.” Vẫn chưa dứt lời thì hắn liền đứng lên rồi xoay người hầm hầm khập khiễng chạy ra ngoài.
Băng Uyển, Tĩnh Nguyệt và Phương Thảo nhìn nhau, Tĩnh Nguyệt cảm thấy kỳ quái, “Người này…..người này bị bệnh hay sao? Nghe thấy Vương gia muốn thú hắn mà lại mất hứng, thậm chí còn tức giận.”
Băng Uyển nhíu mày rồi lẩm bẩm nói, “Xem ra quả thật là có khúc mắc, lúc trước ta còn tưởng là mình nhạy cảm. Nhưng mà, Tĩnh Nguyệt, Phương Thảo, các ngươi cẩn thận suy nghĩ một chút xem, với tính cách của gia, ngươi có cảm thấy hắn sẽ qua loa quyết định hôn sự này hay không?”
Một câu nói làm cho Tĩnh Nguyệt và Phương Thảo cũng trở nên trầm mặc, chợt nghe Băng Uyển nói, “Quên đi quên đi, chuyện của Vương gia thì chúng ta chỉ có thể lén lút nói một chút, chứ chúng ta cũng không có cách nào quản được.”
Tĩnh Nguyệt và Phương Thảo cũng thở dài gật đầu, Tĩnh Nguyệt vốn có tính tình ngay thẳng, nàng lập tức nói, “Mặc kệ như thế nào thì ta thấy Vương gia đối với Lưu Y vẫn rất đặc biệt, chẳng qua rốt cục trong đó có nguyên nhân gì thì thật sự đoán không ra.”
Tô Lưu Y chạy thẳng về phòng mình, hai tay chống xuống bàn, không ngừng há mồm thở dốc, trong lòng không biết là do kinh sợ hay là do chạy quá nhanh mà cảm thấy nhịp tim đập thình thịch, cơ hồ muốn nhảy ra khỏi g ngực.
Hắn dùng một tay ôm ngực, chậm rãi ngồi xuống ghế rồi nhắm mắt lại, chuyện xưa như thủy triều cuồn cuộn dâng lên trong lòng.
Ở sơn động khô ráo ấm áp, hai thiếu niên ôm nhau mà ngủ sau một trận mây mưa, bỗng nhiên có người tiến đến, lão tiên sinh tức giận đến phát run, các môn sinh khiếp sợ, còn có vài người lại đắc ý ra mặt.
Tô Lưu Y chậm rãi rơi lệ, đây vẫn là cơn ác mộng mà hắn không bao giờ muốn hồi tưởng, nhưng giờ khắc này nó lại hiện diện trong đầu của hắn, hắn ôm lấy đầu, cố gắng vứt bỏ nó đi nhưng cảnh tượng kia lại càng hiện rõ mồn một.
Hắn vẫn nhớ khi đó Giang Thượng Phàm lập tức nhảy dựng lên rồi che chắn ở trước người cho hắn, vẻ mặt hung ác nhìn đám môn sinh kia.
Hắn vẫn nhớ lão tiên sinh run rẩy hỏi rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Sau đó hắn đã ngẩng đầu trả lời, nói hết thảy đều là A Phàm làm, không liên quan đến mình, hắn là bị A Phàm ép buộc. Khi đó vẻ mặt của hắn giống như cho dù trời có sập xuống thì hắn cũng sẽ không làm cho mình bị tổn thương dù chỉ nửa điểm.
Hắn nhớ rõ khi đó mình lạnh rung lui ra sau lưng A Phàm, lúc này nhớ lại, hắn thật sự là một kẻ vô sỉ hèn nhát, hắn thậm chí không rõ vì sao A Phàm lại thích hắn.
Cuối cùng lão tiên sinh hỏi hắn, hắn nhớ bản thân mình đã nhát gan sợ hãi đến mức ti bỉ thừa nhận A Phàm cường bạo hắn.
Hắn nhớ rõ vẻ mặt tức giận của lão tiên sinh cùng với vẻ mặt khiếp sợ của A Phàm, còn nhớ rõ những ánh mắt chán ghét hèn mọn của đám môn sinh nhìn về phía A Phàm, còn đau đớn hơn so với bị kim châm đâm vào tim. Vẫn nhớ rõ lão tiên sinh tức giận mà thẳng tay trục xuất A Phàm khỏi học đường.
Đó là một buổi chiều mưa dầm liên miên, hắn trốn sau vách núi nhìn Giang Thượng Phàm bị đám môn sinh dùng những ánh mắt hèn mọn và những tiếng cười chế giễu mà từng bước vừa quay đầu lại vừa xuống núi, có lẽ đến cuối cùng người nọ vẫn hy vọng hắn có thể xuất hiện trong tầm mắt của người nọ, nhưng mà hắn hèn nhát cho nên vài lần muốn lao ra lại không thể làm được.
Từ đó về sau hắn rốt cục không còn nhìn thấy Giang Thượng Phàm, chỉ nghe nói Giang Lão gia đánh người nọ thừa sống thiếu chết, sau đó còn trục xuất Giang Thượng Phàm khỏi gia môn, ở trước mặt mọi người nói rõ từ nay về sau Giang Thượng Phàm không còn là con cháu Giang gia, cắt đứt mọi quan hệ với Giang Thượng Phàm.
Hoàn toàn đối lập với vận mệnh của Giang Thượng Phàm là vận mệnh của Tô Lưu Y, tất cả mọi người đều đồng tình với hắn, Giang lão gia còn cố ý phái người đưa tới vàng bạc để bồi thường, không ai biết suốt ngày hắn khóc sưng mắt là vì hối hận và áy náy, mọi người đều nghĩ là hắn vì bị tổn thương mà đau lòng.
Nhoáng một cái, ba năm trôi qua, chính vì sự kiện kia mà hắn không thể chuyên tâm học hành, vì vậy không hề ngoài ý muốn, bị rớt kỳ thi hương, sau đó trở thành kẻ nghèo túng lưu lạc đầu đường xó chợ. Mà đúng lúc này hắn nghe nói về trận chiến chống Lương Tử quốc có xuất hiện một vị tướng quân kiều dũng thiện chiến, được xưng là chiến tướng bách thắng, người nọ có tên là Giang Thượng Phàm.
Tiếp qua vài năm, vì chiến tướng bách thắng trong truyền kỳ được phong là Vương gia khác họ, bất giác trở nên vinh quang, mà Tô Lưu Y lúc này lại bị tàn tật, không biết đã gây ra chuyện gì mà rốt cục lại bị tàn phế một chân, đi ăn xin dọc đường được hai năm thì vào đến kinh thành.
Khi ở kinh thành thì Tô Lưu Y mới rốt cục dám đối diện với nguyện vọng chân chính của mình, đúng vậy, đó là nguyện vọng duy nhất của hắn: Sinh thời hắn muốn nhìn thấy người mình yêu nhất, cho dù chỉ là nhìn một chút. Mặc dù lúc này hắn không biết vị Vương gia kia có phải là người mình yêu, là thiếu niên tên Giang Thượng Phàm xưa kia hay không.
Ký ức như dòng suối chảy róc rách xuyên qua não bộ, Tô Lưu Y thu hồi tầm nhìn bên ngoài cửa số, hắn cúi đầu, không ngừng cười khổ.
Giang Thượng Phàm và bọn nha hoàn đều cố ý để lộ tin tức muốn hắn làm Vương phi, nhưng một kẻ ti tiện hèn nhát lại yếu đuối như hắn thì có tư cách gì mà làm Vương phi? Hiện tại hắn chỉ có thể ở trong phủ mỗi ngày nhìn thấy người mà hắn yêu, có thể cùng người nọ chạm vành tai và tóc mai, có thể hưởng thụ sự ôn nhu và trân trọng của người nọ, thật sự đã là niềm hạnh phúc vượt quá sức tưởng tượng của hắn, hắn làm sao lại có thể ngông cuồng tham vọng.
Bất quá Giang Thượng Phàm lại không nghĩ như vậy, mắt thấy sắp đến tất niên, mùng tám tháng chạp là hôn kỳ mà hắn đã định ra, mà càng gần đến ngày này thì hắn càng nhịn không được mà cảm thấy hưng phấn.
“Ngươi thật sự muốn trả thù hắn như vậy hay sao? Hình như hơi quá tàn nhẫn.” Đám người Phượng Thừa, Long Sở và Long Tích ngồi cùng nhau, Phượng Thừa có một chút lo lắng khi nhìn về phía Giang Thượng Phàm.
Long Tích vỗ vai của Phượng Thừa, “Quên đi, cái gì nên khuyên thì ta đều đã khuyên, hắn không nghe thì ngươi cũng không cần phải tốn hơi thừa lời.”
Trong khi Vân Anh công chúa ngồi bên cạnh lại hừ một tiếng, “Ta cảm thấy Giang đại ca không làm gì sai a, cái tên Tô Lưu Y kia lúc trước hèn hạ như vậy, người yêu đã thừa nhận hết thảy cho hắn, khi bị đuổi xuống núi mà hắn cũng chẳng dám ló mặt ra, đê tiện như thế thì phải hung hăng trả thù một chút, dù sao các ngươi nói cái gì cũng vô dụng, lần này ta đã quyết định giúp Giang đại ca một tay.”
“Ngươi sợ thiên hạ chưa đủ loạn hay sao, nơi nào có náo nhiệt thì lại chạy đến nơi đó.” Phượng Thừa tức giận trừng mắt liếc nhìn muội muội một cái, “Ngươi có nghĩ đến hay không, nếu ngươi giúp hắn thì sau này coi chừng không gả được cho ai nữa.”
Vân Anh công chúa nhẹ nhàng mỉm cười nhìn về phía Giang Thượng Phàm, “Không thành vấn đề, dù sao nếu Giang đại ca không thương ta thì ta đây cũng không thể yêu người khác, giúp Giang đại ca xong thì ta có thể tiêu diêu tự tại.”
“Ngươi thì tiêu diêu tự tại, chỉ sợ phụ hoàng và mẫu hậu mà biết thì ta sẽ chết.” Phượng Thừa vỗ trán, sau đó lôi kéo y mệ của Giang Thượng Phàm, “Huynh đệ, việc giữ bí mật sẽ ổn thỏa chứ? Chuyện này sẽ không có khả năng truyền ra ngoài đúng không?”
“Ngươi cứ yên tâm, ngày đó phụ hoàng và mẫu hậu đều phải đến Đại Long tự dâng hương ba ngày, thái tử ca ca chấp chưởng, đến lúc đó sẽ phong tỏa toàn bộ đường phố, ngoại trừ chúng ta và bọn hạ nhân của Vương phủ thì cam đoan sẽ không có một chút phong phanh lọt ra ngoài.” Long Sở vuốt cằm, lộ ra bộ dáng nghĩ sâu tính kỹ.
Thái tử nhìn Giang Thượng Phàm, “Ngươi đã nghĩ kỹ hay chưa? Ngươi nên biết một khi trả thù thì hết thảy sẽ không thể trở lại như trước, ngươi thật sự có thể hoàn toàn buông tay Tô Lưu Y?”
Giang Thượng Phàm thản nhiên nói, “Không có gì là không thể. Cho đến nay hắn vẫn là cái gai trong lòng ta, chỉ có nhổ ra cái gai này thì mới có thể làm cho ta thoát khỏi cơn nghẹn mười năm qua, nửa đời sau của ta mới có thể thoải mái mà sống.”
Thấy hắn nói như vậy thì thái tử cũng không có gì để nói, đành phải gật đầu, “Được rồi, chỉ mong hết thảy đều như ngươi mong muốn.”
Tin tức Tô Lưu Y sắp được gả cho Vương gia nhanh chóng lan truyền trong phủ, đương nhiên Vương gia không nói thẳng với bọn họ mà chỉ ẩn ý nói là muốn làm hỉ sự, thú tân nương, chẳng qua vì ngại rườm rà quy củ cho nên hết thảy đều được giản lược.
Một trận tuyết lớn lại ập xuống, gió lạnh thấu xương thổi tung những hạt bông tuyết, trong đình viện hoàn toàn không nhìn thấy bóng người tới lui.
Tô Lưu Y đứng trước cửa sổ phòng ngủ, đờ đẫn nhìn màn tuyết trắng xóa, chợt nghe phía sau cất lên tiếng cười, “Tuyết lớn quá, chỉ mong đến ngày thành hôn của chúng ta sẽ đẹp trời.”
Quay đầu lại thì liền nhìn thấy Giang Thượng Phàm đang đứng ở phía sau, người nọ cởi xuống áo choàng, Tô Lưu Y bước lên giúp hắn phủi xuống bông tuyết trên người, hạ thấp giọng mà nói một cách do dự, “Vương gia, bằng không chúng ta đừng thành hôn, thân phận của ta sẽ làm cho ngươi trở thành trò cười.”
“Trò cười cái gì, chỉ cần ta thích thì ai dám chê cười.” Giang Thượng Phàm ôm chằm lấy Tô Lưu Y rồi hôn một cái lên mặt của đối phương, “Ngươi yên tâm đi, ta sẽ nghe lời ngươi, không phô trương, chỉ thỉnh vài hảo hữu đến đây. Sau khi thành hôn thì ngươi chính là Vương phi, có thể quang minh chính đại ở bên cạnh ta, ngươi mất hứng hay sao?”
Ba chữ ở bên cạnh làm cho đáy lòng của Tô Lưu Y cảm thấy ngọt ngào. Hắn khe khẽ thở dài, dựa vào lòng của Giang Thượng Phàm mà nhẹ giọng nói, “A Phàm, ta không phải là mất hứng, nhưng ta quả thật không xứng với thân phận Vương phi. Chẳng lẽ ngươi đã quên chuyện trước kia rồi hay sao?”
Sắc mặt của Giang Thượng Phàm trầm xuống, nhưng chỉ trong khoảnh khắc liền khôi phục như trước, hắn khẽ cười, “Đồ ngốc, nghĩ đến chuyện quá khứ làm gì? Con người phải nhìn về phía trước. Kể từ ngày ta dẫn ngươi về thì cũng đã hạ quyết tâm sẽ quên đi những ngày tháng không vui trước kia, Lưu Y, chẳng lẽ ngươi không muốn ta vực dậy hay sao?”
Tô Lưu Y vội vàng lắc đầu, Giang Thượng Phàm thấy sắc mặt của hắn trắng bệch, liền nhẹ nhàng vuốt mặt hắn để trấn an, “Nếu như vậy thì ngươi đừng nghĩ ngợi nhiều nữa, ngoan ngoãn mặc vào giá y để làm tân nương của ta là được rồi.”
Tô Lưu Y liên tục gật đầu, sau một lúc lâu lại do dự nói, “Chẳng qua….Giang lão gia lúc trước bởi vì chuyện này mà….”
Không đợi hắn dứt lời thì chợt nghe Giang Thượng Phàm lạnh lùng nói, “Nhắc đến chuyện này làm gì? Năm đó bọn họ vì chuyện này mà đuổi ta ra khỏi gia môn, không chịu thừa nhận ta là con cháu của bọn họ, kể từ giờ khắc đó thì ta đã là cô nhi, bọn họ cũng không còn là thân nhân của ta, Lưu Y, ngươi cảm thấy ta có cần phải đi thương nhớ bọn họ hay không?”
Trong giọng nói lộ ra một loại cảm giác vô cùng lạnh lùng, làm cho Tô Lưu Y kìm lòng không đậu mà lập tức rùng mình. Trong lòng dâng lên một chút nghi vấn, ngay cả phụ mẫu thân sinh mà Giang Thượng Phàm còn thống hận như thế thì làm sao người này có thể dễ dàng thư thứ cho mình, còn muốn thú mình làm Vương phi. Chẳng qua Tô Lưu Y không dám nghĩ nhiều, bởi vì nếu nghĩ đến đáp án ở phía sau thì tất nhiên hắn sẽ không thể chịu nổi.
………….