Chu Lam khẽ động, choàng tỉnh. Là mơ sao?
"Thiếu phu nhân." Gia đinh đã sớm thủ sẵn bên ngoài, vừa nghe tiếng động liền bê thau nước đi đến.
Phú Lan là một trong bốn nữ gia đinh Trương gia công tử tìm cho nàng. Vốn còn có vài nam nô nữa, Chu Lam đương trường liền từ chối, tỏ ý nữ tử hầu hạ đã đủ rồi.
Rửa mặt súc miệng, lại thay một bộ y phục sẫm màu, Chu Lam ngó ngó vuốt ve lại tóc tai qua chậu nước. Sạch sẽ gọn gàng, rất tốt.
Bước chân ra khỏi cửa, không khí trong lành lạnh lạnh liền quấn quýt xâm nhập vào người, Chu Lam chịu lạnh tốt, không run lấy một cái, bước chân nhẹ nhàng đi đến thiện phòng. Chắc hẳn Trương gia công tử đã ngồi sẵn ở đó chờ nàng.
Quả nhiên, khi Chu Lam vừa đến trước cửa phòng đã thấy bóng người, thấy Trương gia công tử đưa mắt nhìn mình, nàng theo bản năng nở nụ cười.
"Ngọc Quan dậy thật sớm."
"Nương tử hôm nay cũng vậy."
Trò chuyện với nhau thêm vài câu, đến lúc ăn, Trương gia công tử rất quy củ, thực bất khẩu, Chu Lam cũng quen ăn nhanh để chạy đơn, nên bàn ăn lập tức trở nên yên tĩnh, lại không hề lạnh nhạt. Chu Lam luôn để ý đến khẩu vị của Trương gia công tử, món nào y thích ăn nàng liền chủ động gắp vào chén y. Ngược lại Trương gia công tử cũng rất tinh tế.
Ăn xong, Trương gia công tử cầm khăn ướt lau môi, lau tay, lại nhấp một ngụm trà nóng. Như vậy mới xem như là ăn xong, y mới nhẹ nhàng lên tiếng.
"Nương tử, đây là danh sách lễ vật lại mặt, nàng nghe xem có thứ gì cần thêm thì cứ nói. Ta sẽ nói Lý quản gia chuẩn bị."
Chu Lam khẽ nhếch đầu lông mày, nàng có thể hiểu ý nghĩa chữ cổ, chỉ là hơi tốn thời gian để so sánh với chữ giản thể thôi. Nhưng sau vụ lật xe đó, nàng hoàn toàn đã mất hết uy tín, ngồi vững chắc trên cái ghế mù chữ thất học. Chu Lam cũng không chút giãy dụa, yên tâm nghe giọng đọc êm ái của Trương gia công tử.
Danh sách khá dài, từ vải vóc, trang sức, gia vị đến gạo, còn linh tinh mấy món nghe rất lạ. Chu Lam dò xét trong trí nhớ của chính chủ cũng không ra, nhưng lại biết thêm về phong tục lại mặt của nữ tử. Khá là thể diện, gia phu tế phải cấp cho nhà dâu khá nhiều lễ vật, còn phải ở lại nhà nữ ba ngày đến bảy ngày để tỏ lòng hiếu thuận. Không như nam tử gả qua, ba ngày hai đầu phải đi thỉnh an trưởng bối, thẩm thẩm, cô di cho dù ở xa cũng phải qua tận nơi chào hỏi, thê chủ yêu thương bồi đi không nói, nhiều nam nhân không được thương yêu phải tự thân lặn lội đi mình. Ở thôn hoàn cảnh khó khăn, đa phần đều là đi bộ. Chu Lam tưởng tượng đến cảnh nam tử ốm yếu tay xách nách mang đi cả mười mấy cây số là đã cảm thấy quá đáng rồi.
"Hành lý ta đã chuẩn bị tốt, nương tử thích ở lại nhà bao lâu cũng được."
Chu Lam nghe đến đây, mày rậm càng chau lại, nhà của chính chủ trước kia là đất sình đắp lên, vừa chật vừa tối, mùi còn khó chịu. Nàng có thể ở, Trương gia công tử cho dù có thể chịu nàng cũng không muốn y chịu đây. Ngoại vật không nói, trong thôn tiếng xấu về chính chủ, rồi nợ hoa đào, trước kia Diệp Khê chỉ là lưu manh không nghề ngỗng, mấy nam tử kia có ý cũng không thể nào gả cho nàng, bây giờ thì... Chu Lam có thể chắc chắn, chỉ cần nàng vừa trở về, tu la tràng liền diễn ra hàng ngày. Không hiểu sao, da gà của Chu Lam đã dựng đứng hết cả lên.
"Ngọc Quan, ta đi một mình là được. Hôm nay xuất phát, ngày mai ta sẽ trở về."
Vẻ mặt tươi cười của Trương gia công tử có chút dừng, y đưa mắt nhìn nàng, ngón tay đặt trên đùi hơi run.
"Nương tử không muốn ta trở về cùng nàng sao?"
Chu Lam cảm thấy bản thân rất khó xử, thật sự là hình tượng của chính chủ trong thôn quá nát. Mấy cái miệng bô bô của mấy lão làng mà lọt vào trong tai y thôi, hình tượng của nàng liền sụp đổ, chưa kể nam tử trong thôn tuy cũng nhút nhát, nhưng so với công tử nhà giàu liền rất dạn, không để ý quy cũ, chính chủ trước còn chủ động trêu chọc trước, không khéo có người để phụ thân qua hỏi xin nạp thiếp thì...
"Đường xá xa xôi khó đi, ta lại không tính ở lại quá lâu. Chàng cứ yên tâm ở trong phủ chờ ta có được không?"
Trương gia công tử nghe xong thì rũ mắt, không nhìn Chu Lam nữa. Trong lòng thật sự khó chịu, nàng vì sao không muốn y theo nàng? Nàng là cảm thấy gả cho y rất mất mặt nên không muốn y theo nàng?
- --
Tiểu kịch trường:
Chu Lam: Ta quá khó. (T_T)