Chu Lam dựa vào người Trương gia công tử, không biết ngón tay của y hơi run lên khi nghe câu nói sau cùng của Đinh quản gia. Nàng chỉ như nghe thấy chuyện gì rất buồn cười.
"Ta một không trách cứ hắn, hai không khi dễ hắn. Lo lắng hắn có bệnh lại thành ta không để ý danh tiếng của hắn? Còn ngươi, trước chửi bới hắn, sau vừa thấy hắn ngất xỉu cũng mặc, trước tiên là muốn kéo ta vào cuộc, kéo không được cũng chả quan tâm hắn có phải có bệnh không lại thành ra là ngươi thương xót hắn rồi?"
Đinh quản gia há miệng, muốn nói gì đó. Chu Lam đã giơ tay lên ra hiệu dừng.
"Không nói nữa. Suy cho cùng ngươi cũng chỉ là một quản gia. Ngươi chưa đủ tư cách chất vấn ta."
"Yo, ta tưởng là ai, thì ra là đệ buổi muội. Chuyện gì xảy ra? Đinh quản gia là người hầu cận thân tín của Tam lão thái phu nhân. Làm sao xảy ra chuyện trong phủ lại không đủ tư cách tìm hiểu rồi."
Một nữ thân hình phì nhiêu, ăn mặc y phục màu đỏ đen, eo mang chuỗi ngọc bội, đầu đội kim quan vàng óng ánh, tay đeo full nhẫn, ánh vàng muốn loè mù mắt đổ nghèo khỉ như Chu Lam.
Trương gia công tử giống như rất không thích nàng ta, môi khẽ mím, nhưng cũng phải phép chào nàng ta một tiếng.
"Biểu tỷ."
Hồng Giang lập tức nở nụ, mặt mỡ chen chúc thành đoàn.
"Ay, biểu đệ lâu lắm không gặp. Vừa gặp đã thấy đệ còn xinh đẹp hơn xưa."
Chu Lam nhìn bản mặt đó của nữ tử, tự thấy hổ thẹn xấu xí không bằng. Nhưng chuyện nào ra chuyện đó, ánh mắt dâm tà này. Chu Lam nhe răng cười lại.
"Thì ra là biểu tỷ. Ăn không ở rỗi nên thích lo chuyện bao đồng, hèn chi mập mạp như vậy. Không giống như ta, chuyện không liên quan đến mình, ta chỉ thích nghe, không thích chen mồm. Bởi không biết rõ chuyện, chen mồm vào rất dễ bị người ta tát cho rơi hàm."
Hồng Giang lập mặt đỏ bừng, ngẩng cao cằm, ngón tay full nhẫn chỉ vào mặt nàng.
"Ngươi là cái thá gì! Thứ lưu manh cóc ghẻ. Dám nói tát ta rớt hàm?! Xem ai bị rớt hàm trước!"
Nói xong, nàng ta quay đầu quát đám gia đinh cao to sau lưng.
"Người đâu! Lên! Đánh rớt hàm răng của nàng cho ta!"
Chu Lam không để ai phản ứng trước, đưa tay vặn cánh tay đang chỉ thẳng vào mặt nàng ra đằng sau. Một tiếng heo chọc tiết vang lên, sau nó nàng dùng sức hất ngã Hồng Giang về phía đám gia đinh. Đám gia đinh thấy tiểu thư bị đánh, còn chưa kịp xông lên đã bị núi thịt đánh tới, biết là tiểu thư, bọn họ chỉ có thể thu thế, đưa tay đỡ lấy, phải lùi vài bước mới đỡ người vững vàng được.
"Tay của ta...đau quá..."
"Biểu tiểu thư, người không sao chứ?"
Đinh quản gia và các gia đinh đều chạy đến chỗ nàng ta. Hồng Giang cau mày, gân xanh hằn lên trán, mồm to quát:
"Các ngươi lũ ăn hại này! Còn không mau đi mời đại phu!"
Ánh mắt nàng to đỏ sòng sọc, như muốn băm Chu Lam thành trăm ngàn mảnh mới hả giận.
"Ngươi chờ cho ta. Ta đi nói cho Tam lão thái phu, đến lúc đó, ngươi không phải quỳ xuống xin lỗi ta!"
Chu Lam âm thầm tự trách, kiểu này là nàng còn quá yếu đuối, sức chưa đủ thấm, người còn sinh long hoạt hổ đi tìm người lớn cáo trạng ni.
Nếu Hồng Giang biết suy nghĩ trong lòng Chu y, chắc chắn sẽ càng muốn lóc xương nàng ra nấu cao. Nàng ta thật sự đau muốn chết, nhưng nhiều người như vậy, huống chi còn có Trương Ngọc Quan, nàng có cắn nát răng cũng ráng cường chống đi cáo trạng.
"Đi thì đi. Dù sao chúng ta là đến thỉnh an Tam lão thái phu nhân và các gia chủ."
Chu Lam không sao cả. Trương gia công tử lại lần đầu gặp phải chuyện này, trước kia, y cũng bị Hồng Giang càn rỡ nhìn dòm, động quá mồm mép. Dù sao là nam tử, kiểu gì y cũng là người thiệt thòi. Không ngờ lần này có nương tử lại khác biệt như vậy, tuy nàng thật không có phong thái tao nhã, hành động cũng rất bạo lực, nhưng không hiểu sao, y lại rất hả giận, nàng thật cho y cảm giác an toàn. Đưa mắt nhìn dáng vẻ cao lớn cà lơ cà phất của Chu Lam, Trương gia công tử vừa dấy lên lo lắng lại không hiểu thấu tan đi.
Giống như có gia đinh chạy trước hội báo, khi đoàn người vừa bước vào, trước mắt liền thấy tề tựu đông đủ, tứ đại đồng đường. Thật sự náo nhiệt như ăn Tết.
"Ngọc Quan và nương tử đến thỉnh an Tam lão thái phu và các vị thẩm thẩm."
Trương gia công tử đưa hai tay lên trước trán, tư thái thong dong đẹp mắt cúi đầu. Chu Lam nhìn nhìn, cũng học theo chắp tay, cúi đầu vái tứ phương tám hướng. Trong lòng cảm thấy bản thân thật không đủ thành ý, lần sau phải mang theo bó nhang mới được. Lạy xong có thể cắm cho mỗi người một cây.
"Hừ! Lão bà tử ta thật không dám nhận lễ của thiếu phu nhân của Trương gia. Cái giá lớn như vậy, khinh thường quản gia của ta cũng thôi đi. Còn dám ra tay động thủ với biểu tỷ. Trong mắt ngươi nào có Tam lão thái phu nhân như ta."
Đúng rồi. Bà to như vậy, sao con mắt của nàng nhét vào được. Chu Lam âm thầm trả lời, nhưng nàng vẫn nhớ lời căn dặn của mẹ chồng. Chỉ nhe răng cười đáp lại, không nói một lời.
Chờ mãi không được đáp lại, chỉ thấy Chu Lam nhe răng tít mắt với mình. Bà như bị khiêu khích quyền uy, xử quải trượng coong coong.
"Ngươi còn cười. Thật đúng là lưu manh xó chợ. Không biết phép tắc!"
Trương gia công tử nắm chặt tay lại, mặt cũng lạnh nhạt.
"Tam lão thái phu nhân, nàng là nương tử của Ngọc Quan, là thiếu phu nhân của Trương gia. Người không thể nói..."
"Ha, Ngọc Quan ngươi vốn là công tử hiểu lễ nghi quy cũ, bây giờ cưới một lưu manh về, quy cũ cũng quên mất đi."
Một vị gia chủ nghiêm mặt cắt ngang lời Trương gia công tử.
Trương Ngọc Quan bị cắt ngang, trái lại còn phải cúi đầu xin lỗi. Chu Lam đi đến trước mặt Trương gia công tử, đưa tay nắm cánh tay muốn đưa lên của y. Nhìn quanh một vòng những gương mặt mấy vị gia chủ, nàng dừng lại trước mặt Tam lão thái phu nhân.
"Diệp Khê là lưu manh, không biết quy cũ lễ nghi, vậy các vị trưởng bối làm gì chấp chi một lưu manh mà hạ giá đỡ, trưởng bối sao, nhường nhịn tiểu bối mới là phẩm đức tốt đẹp. Tiểu bối giao lưu tình cảm với nhau, các ngài là người lớn, xen vào làm cái gì."
Nói bla một tràng, Chu Lam mới chốt lại một câu.
"Thỉnh an xong, Diệp Khê và Ngọc Quan xin phép ra về. Các vị trưởng bối cứ từ từ uống trà."
Tam lão thái phu nhân và các vị gia chủ đều xám xịt mặt mày.
"Ngươi!"
Chu Lam nhe răng cười đáp một cái, dắt theo Trương gia công tử tàn tàn rời đi.
Không đi chắc ở lại để họ phản ứng lại, sau đó chì chiết Trương gia công tử chắc. Không có Trương viên ngoại ở đây, nàng và y đều là tiểu bối, nói nhiều sai nhiều. Không thể không chạy.
- ---
Tiểu kịch trường:
Chu Lam: Nói nàng lưu manh, nàng liền lưu manh cho họ thấy.(^)