Không ngờ đến khi trời sẫm tối, rồi đến giờ dùng thiện, mấy nam nô cũng không thấy một cái bóng của Diệp Khê.
Trương gia công tử nhớ đến nụ cười nhe răng vẻ có lệ của nàng lúc đó, y không yên lòng đứng dậy, mang theo Nam Bình đi qua thư phòng. Vừa thấy thư phòng yên tĩnh đen tối, Trương Ngọc Quan lập tức nhận ra bản thân chưa được chu đáo, y đã là phu quân của nàng, y lại không nghĩ đến phân phó nam nô và gia đinh hầu hạ sinh hoạt thường ngày cho nàng. Bước chân vào bên trong, cảm giác tự trách của y càng dâng lên đỉnh điểm.
Nan Bình cũng cảm thấy không ổn, dù thiếu phu nhân trước kia có ra sao, bây giờ nàng cũng là thiếu phu nhân, mấy nam nô trong viện công tử đều không đoái hoài đến nàng, trời đã tối lạnh như vậy, công tử không phân phó, không một ai tự giác bước vào châm đèn đưa than.
Trong phòng tối đen, Nan Bình cũng không thấy rõ biểu cảm của công tử, nhưng theo trực giác, Nan Bình khẽ lên tiếng.
"Công tử."
Nam tử im lặng, cảm nhận không khí lạnh lẽo, chỉ có tiếng hít thở nhè nhẹ từ phía giường nhỏ. Trương Ngọc Quan nghĩ đến bản thân lúc nhỏ, lúc đó Trương mẫu vừa mới phân gia, sản nghiệp được nội tổ mẫu chia cho rất ít. Trương mẫu có sự nghiệp tâm, tuy vừa mới cưới phụ, sinh tử, nhưng dưỡng sức khỏe tốt sau, bà liền ở bên ngoài lo việc làm ăn, có khi cả mấy tháng một năm mới trở về nhà, phụ thân thương y, nhưng ông cũng không cần được quan tâm, chăm sóc. Trong đêm tối như vậy, cho dù trong phòng luôn có than sưởi ấm, tiểu Trương công tử vẫn cảm thấy rất lạnh lẽo cô đơn, y luôn quấn bản thân trong lớp chăn mền, nho nhỏ con nhộng chỉ chừa một cái đầu nhỏ, hai má trắng nõn lúc nào cũng ửng đỏ vì quá nóng, nhưng không ai biết trong nội tâm của tiểu Trương công tử, vẫn luôn trống trải lạnh lẽo.
Hít sâu một hơi, Trương Ngọc Quan nhẹ nhàng nói.
"Ngươi đi cho người đưa than lại đây."
Nan Bình lập tức ứng dạ.
Một lần nữa đi đến trước giường, lần này Trương gia công tử không còn đỏ mặt ngượng ngùng, y ôn hòa gọi nàng hai tiếng.
"Nương tử."
- -- ---- Nị là đường phân cách thời gian -----
"Chu Lam. Em chạy về cửa hàng lấy thêm vài suất, đêm nay chịu khó chạy thêm vài đơn nữa nhé." Giọng quản lý từ trong điện thoại truyền đến, Chu Lam dùng vai giữ điện thoại, hai tay thoăn thoắt cột lại dây giày.
"Được anh. Em còn đang thiếu tiền ăn cơm đây. Bây giờ em bắt đầu chạy trở về."
"Tốt."
Tắt điện thoại, Chu Lam đứng dậy, đội mũ bảo hiểm lên tiếp tục chạy băng băng trên đường. Đến ngã tư, đèn đỏ, Chu Lam dừng xe, nhìn con số trên đèn chạy ngược, trong đầu thoáng hiện khuôn mặt của Trương gia công tử. Hiện tại đã hơn hai mốt giờ, nếu thân thể Diệp Khê không chết, chính chủ cũng không tỉnh lại, thân xác đó cũng đã rơi vào trạng thái hôn mê hơn hai ngày rồi. Trương gia công tử không biết có sao không? Mong rằng y không dại dột thức canh như trước.
Đèn xanh bật lên, Chu Lam tiếp tục kéo ga chạy tiếp, gió lạnh thổi vù vù bên tai, cô cũng gác lại những suy nghĩ, chuyên tâm nhìn xe cộ trên đường.
Đơn giao thức ăn đêm cuối cùng là một vị khách quen. Một thực tập viên trong một tập đoàn lớn, nhìn toà cao ốc sừng sững trước mắt, Chu Lam liền cảm thấy rất mỏi cổ. Quen đường quen nẻo chạy vào tầng hầm đậu xe. Chu Lam cầm theo bịch thức ăn, đứng yên gọi điện thoại.
"Xin chào. Cô đợi tôi một lát. Tôi xuống liền." Một giọng nam trầm thấp vang lên, giống như anh đã lưu lại số điện thoại của shipper. Chu Lam mềm giọng đáp lời.
Ngồi dựa người vào xe máy chờ đợi, cô đột nhiên nhớ đến nam thực tập này thật ra rất đẹp trai, cao ráo. Giao lưu đơn giản quá, chu Lam tin tưởng anh chàng chắc chắn sẽ được chuyển chính thức. Từ từ thăng cấp, nếu được cao quản cất nhắc, hoặc được con gái của cổ đông hay chủ tịch ưa thích. Có lẽ anh chàng sẽ càng nhanh trở thành một nhân sĩ thành công. Nhưng dựa theo cái nhìn của mình, Chu Lam thấy anh chàng có tính độc lập tự dốc sức rất mạnh, chắc chắn sẽ không dùng hôn nhân làm đường tắt.
Nghĩ vẩn vơ về tương lai khách hàng, khi thấy bóng dáng nam thực tập sinh, Chu Lam liền hồi thần. Cầm bịch thức ăn giao cho anh ta.
Nhận lấy bịch thức ăn, nam thực tập sinh cầm điện thoại ra quét mã thanh toán.
"Mấy ngày rồi không gặp cô đến giao hàng. Tôi còn tưởng cô đã xin nghỉ."
Chu Lam cười nhẹ.
"Công việc này rất tốt, tôi có thể làm đến khi cửa hàng đóng cửa mới thôi."
Nam thực tập gật gật đầu, vẻ mặt bình thản nói.
"Cô ăn tối chưa? Người tăng ca chung với tôi đêm nay có việc vừa mới về xong. Tôi không thể ăn hết hai suất. Cô không vội cùng lên trên ban công ăn cơm?"
Chu Lam quả thật chưa có ăn tối. Có thể tiết kiệm một chút tiền, Chu Lam liền không khách khí đồng ý.
Ăn cơm trên toà cao ốc, cho dù lạnh lẽo thật, Chu Lam cũng bấm bụng quay lưng lại với gió Đông, vùi đầu ăn cơm.
Nam thực tập cũng cảm thấy lạnh lẽo, sắc mặt có chút luôn bình thản có chút mất tự nhiên.
"Xin lỗi. Tôi quên mất trên đây không có điều hòa."
Chu Lam ăn xong muỗng cơm, một tay bưng chén canh nóng lên đụng vào cái chén canh của anh chàng.
"Trời lạnh, ăn cơm nóng canh nóng mới càng thấy ngon, càng cảm thấy hạnh phúc."
"Có đúng không?"
Nam thực tập sinh cũng nâng chén canh húp một ngụm. Sau đó nở một nụ cười thoải mái nhìn cô.
"Đúng vậy."
- ----
Tiểu kịch trường:
Chu Lam: Vì không để khách hàng quen thuộc cảm thấy ngại ngùng. Shipper chúng ta phải tận lực.(^O^)