Lâm Tiến Thời vẫn đang mặc bộ vest đắt tiền trên người.
Trong bầu không khí sôi động của sân vận động, vòng tay giang rộng.
Ông nói xong, thấy Tạ Cảnh không nhúc nhích, liền nhìn sang hai bên, nói với Tạ Tích Vân và Tạ Trì,
"Nhanh, hai người cũng tới đi."
"......"
Giản Minh Chu mím môi: Không dám nghĩ, bọn họ thật sự muốn một cái ôm cha con à?
Anh nhìn khuôn mặt vô cảm của Tạ Cảnh, nhẹ nhàng rời khỏi vòng tay của cậu, "Đi đi."
Đừng làm cho ba cậu quá xấu hổ.
Tạ Cảnh nhìn chằm chằm hai giây, ngay sau đó bước tới và đập tay với người kia.
Sếp Lâm:?
Tạ Cảnh buông tay xuống, hờ hững hỏi, "Sao mọi người lại tới đây?"
Tạ Trì lấy lại tinh thần, giơ biểu ngữ cầm tay không biết từ đâu ra, "Tới cổ vũ cho cháu!"
Tạ Tích Vân vuốt tóc, "Chạy không tồi, mẹ đã chụp lại cho con rồi."
"......" Tạ Cảnh hơi cau mày.
Vừa định nói gì đó, đột nhiên ánh mắt cậu di chuyển, dừng lại ở cuộn vải đỏ bên hông Tạ Trì, "Đây là cái gì?"
Giản Minh Chu cảnh giác nhìn:... Đợi đã!
Anh không kịp ngăn cản, Tạ Trì đã rầm rầm mở ra cho người ta xem, "Biểu ngữ cổ vũ cho cháu."
Mấy chữ to đùng đập vào mắt!
Toàn thân Tạ Cảnh cứng đờ trong giây lát, im lặng không tiếng động. Giản Minh Chu vội vàng bước tới, nhỏ giọng nói,
"Không sao đâu... Tôi đã khuyên dừng lại rồi."
Tâm lưng căng thẳng chợt thả lỏng. Tạ Cảnh quay đầu, nhẹ nhàng nói, "May mà còn có chú, chú nhỏ."
Thành công trấn áp vòng khủng hoảng gia đình mới.
Các vận động viên đang được triệu tập để tập trung trên sân thi đấu.
Tạ Cảnh nói một câu với bọn họ, rồi xoay người đi về phía bên kia. Giản Minh Chu đang nghiêng người sang một bên để cậu đi qua, thì trong khoảnh khắc sượt qua nhau, lòng bàn tay bỗng bị nắm lấy một chút.
"......"!
Tim anh rớt một nhịp.
Ngẩng đầu thấy Tạ Cảnh cong môi nhìn anh, có loại hương vị cố ý làm chuyện xấu.
Tạ Cảnh thu tay lại, trở về sân thi đấu.
Giản Minh Chu bị trêu chọc như có như không.
... Tạ Cảnh, sao dám lén lút nắm tay anh trước mặt ba mẹ lẫn cậu nhỏ của cậu ấy chứ? Bọn họ có nhìn thấy không?
Anh bình tĩnh lại, quay đầu liếc nhìn.
Thì thấy Tạ Trì đang cuộn biểu ngữ, Tạ Tích Vân đang nhìn Lâm Tiến Thời, còn Lâm Tiến Thời thì nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay mình như đang suy nghĩ gì đó. Giản Minh Chu nín thở:
Sao lại nhìn lòng bàn tay? Quả nhiên là thấy......
Lâm Tiến Thời bình tĩnh mở miệng, "Tiểu Cảnh đập tay với anh, em nói xem là có ý gì, vợ?"
Tạ Tích Vân nghĩ nghĩ, "Nhớ mãi không quên, tất có tiếng vọng."
Giản Minh Chu, "......"
Lâm Tiến Thời hài lòng buông tay xuống, lại nhìn về phía anh, "Em Chu, quả nhiên đích thân chúc mừng có hiệu quả."
Môi anh nhếch lên một lúc lâu, "Vâng."
Trước mặt một nhà hoà thuận vui vẻ.
Giản Minh Chu nhìn chằm chằm vào bọn họ một lát, cũng rơi vào trầm tư:... Rốt cuộc vì sao gia đình Tạ Cảnh lại giàu có như vậy?
Phải chăng là vì mạch não quá kỳ lạ, đối thủ không đoán được suy nghĩ của bọn họ, nên mới giành chiến thắng trên thương trường à.
-
Vận động viên tập trung trao giải xong thì giải tán vào giữa trưa.
Buổi chiều không có thi đấu và huấn luyện.
Tạ Cảnh trở về thay quần áo, rồi bọn họ cùng đi ra ngoài tổ chức tiệc mừng.
Bữa tiệc chúc mừng từ xa lần trước vẫn còn rõ ràng ngay trước mắt.
Tạ Tích Vân hỏi, "Lần trước chưa được ăn hải sản, lần này có ăn không?"
"Không cần." Tạ Cảnh lười biếng ngả người ra sau, "Con đã đi ăn với chú nhỏ rồi."
Giản Minh Chu bị cậu cue* mà tim đập thình thịch.
*Nhắc đến, bóng gió, bẻ lái, dẫn dắt một người/ một sự việc không liên quan đến vấn đề đang bình luận, tranh luận
Nhưng khi thấy vẻ mặt thản nhiên của Tạ Cảnh, Tạ Tích Vân liền "Ừ" một tiếng, chọn một nhà hàng bản địa.
Nơi được chọn là một trong những nhà hàng nổi tiếng nhất khu vực.
Màu sắc chủ đạo của nhà hàng là màu vàng và xanh dương, trang trí bằng những thanh gỗ thô. Bầu không khí ấm áp và tươi sáng, là nơi thích hợp cho các buổi họp mặt gia đình.Bọn họ ngồi xuống bàn.
Lâm Tiến Thời, Tạ Tích Vân ngồi một bên, Giản Minh Chu theo thói quen ngồi cùng với Tạ Cảnh ở một bên.
Sau khi anh ngồi xuống mới thấy Tạ Trì có vẻ bối rối trong chốc lát, sau đó một mình chậm rãi ngồi xuống đầu bàn.
"......"
Giản Minh Chu lặng lẽ dời ánh mắt. Ôm một chút, anh bạn.
Sau khi gọi đồ ăn xong thì còn phải đợi một lúc nữa.
Anh đứng dậy nói, "Tôi đi rửa tay trước."
Tạ Tích Vân gật đầu.
Giản Minh Chu vừa đứng lên, bên cạnh bỗng nhiên cũng đứng lên theo. Tạ Cảnh nhìn về phía anh, cong môi dưới,
"Chú nhỏ, cháu cũng đi."
Ánh mắt cậu sáng ngời, Giản Minh Chu nhìn mà tim run rẩy, "Ồ."
Nhà vệ sinh nằm ngay góc nhà hàng, đi qua nơi gọi món.
Khi bước vào, bên trong không có ai.
Giản Minh Chu đi đến bồn rửa tay, đang định mở nước, trong gương chợt hiện lên một bóng người, Tạ Cảnh liền nhích lại gần.
Cánh tay dài vòng qua eo anh, chống lên mép bồn rửa tay. Người sau vùi đầu vào vai anh, mỉm cười gọi một tiếng,
"Chú nhỏ."
Tim Giản Minh Chu đập nhanh hơn, ngước mắt lên.
Trong tấm gương đối diện, phản chiếu rõ ràng hình bóng hai người. Ánh sáng chói loá chiếu từ đỉnh đầu xuống, lần đầu tiên anh nhìn thấy rõ mình được vòng tay của Tạ Cảnh bao bọc trong ngực thế nào.
Đôi vai rộng và cánh tay dài ôm lấy anh, trong đôi mắt cụp xuống của Tạ Cảnh toàn là ý cười.
Giản Minh Chu ngẩn ra, vành tai ửng đỏ có thể thấy bằng mắt thường.
Tạ Cảnh thế này thì quá......
Anh vội cụp mắt xuống không nhìn vào gương nữa, xoay người lại hỏi, "Làm cái gì vậy?"
Vừa quay người lại, hai người liền dán sát nhau.
Hầu kết của Tạ Cảnh hơi nhúc nhích, cúi đầu áp vào anh hỏi, "Hôn một chút."
... Hôn cái gì chứ!
Giản Minh Chu tựa lưng vào mép bồn rửa, cảm thấy làm chuyện như vậy ở trong nhà vệ sinh cũng quá xấu hổ.
"Đừng, bây giờ vẫn đang ở bên ngoài......"
Người trước mặt suy nghĩ một lát, thỏa hiệp nói, "Vậy thì không vươn lưỡi."
Giản Minh Chu đột nhiên nhìn lại! Cậu còn có suy nghĩ này à.
Một đôi tay ôm lấy eo anh.
Hơi nóng vuốt ve an ủi tối qua dường như lại dâng lên khiến anh run rẩy, đầu ngón tay của Tạ Cảnh siết chặt lại,
"Chú nhỏ, lúc ra khỏi sân thi đấu đã muốn hôn chú rồi, phải nhịn một lúc lâu."
Nhà vệ sinh không một bóng người, tới nhà hàng ăn cũng chỉ có bọn họ.
Giản Minh Chu im lặng hai giây, cuối cùng không thể cưỡng lại lời dụ dỗ của Tạ Cảnh, ngửa đầu nhẹ giọng, "Vậy một chút... Ưm!"
Vừa dứt lời, môi anh đã bị bịt kín.
Tạ Cảnh giữ eo anh, cúi người ngậm mút.
Nói không vươn lưỡi thì thật sự không vươn lưỡi, nhưng môi và lưỡi cọ xát hết lần này đến lần khác, càng giống như dụ dỗ người ta như có như không.
Thắt lưng Giản Minh Chu run lên, anh đè len vai Tạ Cảnh, "Ưm, đủ rồi......"
Tạ Cảnh lại ấn xuống thêm một chút.
Giản Minh Chu vốn muốn đẩy người ra, nhưng những ngón tay đang ôm chặt eo anh lại nhẹ nhàng vuốt ve. Cả người anh lập tức mềm nhũn, bàn tay ngược lại siết chặt hơn, bám chặt vào vai Tạ Cảnh.
Xung quanh yên tĩnh, chỉ có tiếng hôn mút rất nhỏ.
Thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng bước chân mơ hồ từ bên ngoài truyền đến.
Đầu óc Giản Minh Chu vừa tỉnh táo, thì lại chìm vào làn sóng nhấp nhô giữa những tiếng bước chân đi xa......
...
Trong nhà hàng, Tạ Trì cầm điện thoại đứng dậy.
Anh đi ngang qua người phục vụ đang bê đồ ăn, đi về phía nhà vệ sinh.
Ánh đèn ở góc lối vào nhà vệ sinh hơi tối.
Tạ Trì mơ hồ nghe được một tiếng "Đừng...", Chưa kịp nghĩ nhiều, ánh sáng rộng rãi sáng sủa đã lọt vào mắt anh ——
Ngước mắt lên, chỉ thấy thân hình cao lớn của cháu trai anh đang đè xuống. Cổ tay trắng nõn mảnh khảnh hơi run rẩy đặt trên đầu vai cậu, đẩy người ra.
Bóng người lùi lại, lộ ra khoé mắt đỏ hoe của bạn tốt anh.
Cả người Tạ Trì chấn động!
Giản Minh Chu vừa đẩy Tạ Cảnh ra, thì đối diện với ánh mắt của Tạ Trì ở ngoài cửa.
Ánh mắt giao nhau, hai người đồng thời sửng sốt.
Mặt anh lập tức nóng bỏng: Đợi đã, Tạ Trì đã thấy hết rồi sao......?
Còn chưa kịp mở miệng.
Tạ Trì bỗng nổi giận đùng đùng lao tới, kéo anh về phía sau, rồi quay sang Tạ Cảnh:
"Tạ Cảnh! Cháu đang bắt nạt chú nhỏ của cháu à!?"
"......"
Âm thanh rung trời vang vọng trong nhà vệ sinh một lúc, rồi lại rơi vào yên tĩnh.
Ba người đứng đối diện nhau, Giản Minh Chu nhìn dáng vẻ gà mái bảo vệ con của Tạ Trì, lại liếc nhìn Tạ Cảnh:
Bây giờ, nên nói thế nào đây?
Tạ Cảnh nhìn lại, lông mi hơi động: Để ý không?
Giản Minh Chu mím môi:... Cũng không thể để cậu chịu tiếng oan được.
Bọn họ ở đây một giây 800 ánh mắt.
Tạ Trì không nhịn được nữa, quay đầu lớn tiếng chất vấn Tạ Cảnh, "Nói! Sao lại ức hiếp Minh Chu đến khóc?"
"Nhìn này! Mắt cũng đỏ hoe vì khóc ——"
Tạ Cảnh nhìn anh hai giây, sau đó tay đút túi dựa ra sau, "Cậu nhỏ, chúng cháu đang thân mật."
Tiếng kêu gào loạn xạ của Tạ Trì chợt im bặt, "...?"
Moẹ nó! Đầu ngón tay Giản Minh Chu căng thẳng, quá trực tiếp rồi!
Ánh mắt anh hơi liếc sang một bên, thì thấy Tạ Trì cứng đờ.
Tạ Trì vẫn còn đang giữ nguyên khẩu hình hét lớn.
Suy nghĩ như cái đồng hồ kiểu cũ kèn kẹt kèn kẹt chuyển động:...Thân mật? Thân mật cái gì?
Cái nào thân... Cái nào mật...?
Giản Minh Chu không nhìn nổi nữa, chịu đựng hơi nóng nói, "Tiểu Cảnh không ức hiếp tôi, chúng tôi là..."
Anh vô thức mím môi.
Lúc này Tạ Trì mới chú ý tới đôi môi đậm màu hơn thường ngày của anh, căng mọng ướt át. Hình ảnh bổ sung, đầu óc Tạ Trì nổ tung! Vang lên ong ong:
Ah......? Ah......????
Có ý gì!? Là ý mà anh hiểu sao!
Giản Minh Chu bổ sung thêm, "Là đang kết giao."
Khoé miệng Tạ Cảnh nhếch lên. Tạ Trì há to miệng, hoàn toàn dại ra.
Tạ Cảnh quay đầu, "Chú nhỏ, để cậu nhỏ từ từ tiêu hoá tin tức đi, chúng ta cũng nên về rồi."
Giản Minh Chu liếc nhìn người kia, rửa sạch tay, "Ừ."
Đợi hai người rời khỏi nhà vệ sinh.
Cuối cùng Tạ Trì cũng hoàn hồn lại từ trong khiếp sợ:
...... Cháu trai lớn của anh, yêu bạn tốt của anh à!?
-
Trở lại bàn, hai món đã được mang lên.
Tạ Tích Vân thấy bọn họ trở về, hỏi, "Sao đi lâu thế?"
Tạ Cảnh cong khóe miệng không nói gì.
Giản Minh Chu đang tự hỏi nên nói thế nào, Tạ Trì đã về theo ngay sau đó, ngồi xuống bàn! Nhìn còn căng thẳng hơn cả bọn họ, nhanh chóng giải thích:
"Bọn em trò chuyện ở trong đó!"
"......"
Tạ Tích Vân nhìn sang với ánh mắt khó hiểu.
Lâm Tiến Thời nhanh chóng thay đổi chủ đề.
Giản Minh Chu liếc nhìn Tạ Trì, người đã hoàn hồn trở lại, thì thấy người kia quẳng tới một ánh mắt của người cha già, ngũ quan đều đang dùng sức:
Cậu...! Các cậu đúng là big gan......!!
Mặt anh nóng bừng, nhìn đi chỗ khác.
Anh cũng không biết big gan mà Tạ Trì nói, là chỉ việc anh và Tạ Cảnh ở bên nhau. Hay là việc hai người bọn họ ngang nhiên hôn môi trong nhà vệ sinh.
Thấy anh quay mặt đi, Tạ Trì lại đá anh dưới gầm bàn:
Đợi lát nữa sẽ tra khảo các cậu!
Giản Minh Chu cúi đầu ăn cơm, làm như không nghe thấy.
Dưới gầm bàn lại vang lên hai tiếng "Boong boong".
Tạ Tích Vân ngồi đối diện đặt bát đũa xuống, nhíu mày nhìn về phía Tạ Trì, "Cậu đá chị làm gì?"
Tạ Trì, "......"
Tạ Cảnh bật ra một tiếng cười khẽ không hề khách sáo.
Tạ Trì lúng ta lúng túng, nói lảng sang chuyện khác, "Chị, không phải chị có chụp ảnh Tiểu Cảnh à, lấy ra xem một chút?"
Tạ Tích Vân lấy điện thoại ra "Ồ, ở đây."
Giản Minh Chu ngồi thẳng dậy.
Góc nhìn người mẹ trong truyền thuyết......
Điện thoại được đặt trên bàn, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào đó, hình ảnh zoom lên —— Ống kính tập trung vào gương mặt tuấn tú của Tạ Cảnh. Một tiếng súng vang lên, pằng!
Ống kính đuổi theo một đường, lắc lư mà mơ hồ ghi lại khuôn mặt dùng sức đón gió của Tạ Cảnh.
"........."
Bàn ăn dần trở nên yên tĩnh.
Đôi mắt Giản Minh Chu khẽ run! Tuy rằng như vậy cũng rất đẹp trai... Nhưng, có lẽ ai nhìn cũng không thấy vui nổi.
Tạ Tích Vân còn phát lại từ đầu:
"Chỗ này không cẩn thận chụp mờ mất rồi."
Giản Minh Chu nuốt khan, liếc nhìn vẻ mặt trầm tĩnh của Tạ Cảnh, nhẹ nhàng điều hòa, "Cũng khá tốt, lần đầu tiên tôi chụp ảnh Tiểu Cảnh, ngay cả mặt còn không thấy được."
Dứt lời, ánh mắt bên cạnh nhẹ nhàng bay tới.
Tạ Cảnh cười như không cười: Còn có việc này......
Giản Minh Chu ngồi thẳng, giả vờ bình tĩnh.
Ánh mắt của người bên cạnh dừng lại hai giây, sau đó nghe thấy giọng nói thả lỏng, như không truy cứu gì nữa,
"Chú nhỏ, cháu muốn ăn món bánh rau củ kia."
"Được."
Bánh ở trước mặt anh, Giản Minh Chu vừa định gắp một miếng cho người ta, thì một đôi đũa khác lao tới còn nhanh hơn!
Tạ Trì khẩn trương lấp kín cửa tủ, nhanh chóng gắp đi, "Đây đây, cậu nhỏ gắp cho cháu."
Bộp. Một miếng bánh rơi vào trong bát.
Sếp Lâm ngồi đối diện suy nghĩ hai giây, cũng bắt chước giơ đũa ra, gắp một miếng đặt lên trên,
"Ba cũng gắp cho con."
Tạ Tích Vân theo đó mà gắp một miếng cho cậu, "Thích món này à? Ăn đi."
Giản Minh Chu, "......"
Khuôn mặt bình tĩnh của Tạ Cảnh nhìn về phía cái bát chất đầy bánh rau củ. Giản Minh Chu cảm thấy lửa trong người cậu sắp dâng lên rồi.
Anh đúng lúc đẩy một cốc nước cho người ta, "Uống một chút."
Nghẹn người lạ kỳ.
-
Cơm nước xong, còn phải về địa điểm tập huấn để thu dọn đồ đạc và tập trung.
Có người nhà đi cùng thì có thể tự rời đi, không có người nhà đi cùng thì về theo xe buýt của trường học.
Một tiếng còi vang lên trên sân thể dục rộng lớn.
Ba trường tập hợp giải tán, học sinh đều tản ra.
Giản Minh Chu và mấy người Tạ Trì đi qua, thì thấy có không ít học sinh và người nhà đang chào tạm biệt huấn luyện viên.
"Tiểu Cảnh, đi chưa?"
Tạ Cảnh quay đầu nói, "Xong ngay đây, con đi nói với huấn luyện viên một tiếng."
Lâm Tiến Thời nói, "Chúng ta cùng đi đi. Lâu vậy rồi, cũng nên đến chào huấn luyện viên của con một câu."
Tạ Cảnh không từ chối, dẫn bọn họ cùng đi qua.
Khi tới nơi, huấn luyện viên vừa tiễn một nhóm học sinh. Ông quay đầu thấy Tạ Cảnh, lập tức cao hứng phấn chấn giơ tay vỗ vỗ, "Giỏi lắm, thằng nhóc cậu! Lại đứng thứ nhất!"
Anh ta nói xong thì liếc nhìn bên cạnh, "Các vị này là?"
"Chào huấn luyện viên, chúng tôi là ba mẹ của Tiểu Cảnh." Lâm Tiến Thời nói xong lại giới thiệu hai người bên cạnh, "Hai người này là anh em của tôi. Lần đầu gặp mặt, cảm ơn đã quan tâm."
"Hoá ra là ba mẹ của Tạ Cảnh à!"
Huấn luyện viên vỗ tay một cái, lại quay đầu khen, "Ba anh em trông giống nhau quá!"
"......"
Trước mặt đột nhiên lặng ngắt.
Giản Minh Chu hít khí: Không, ba bọn tôi hoàn toàn không có quan hệ huyết thống!
Trong vài giây im lặng, bỗng nhiên lại thấy huấn luyện viên nhìn ngó xung quanh, "À, đúng rồi..."
Tạ Cảnh ngước mắt lên, "Đang tìm gì thế, huấn luyện viên?"
Ánh mắt mọi người đồng loạt nhìn qua.
Huấn luyện viên như đã điều chỉnh lại tâm lý xong, quay đầu tìm kiếm, "Không phải hôm qua em còn khoe với thầy à? Đối tượng của em đâu, Tạ Cảnh?"!