Hạt bụi lơ lửng trong vầng sáng.
Không khí trở nên mập mờ nóng rực.
Trang giấy khẽ vang lên tiếng xột xoạt, mặt Giản Minh Chu nóng bừng cụp mắt, "... Không, không biết."
"Vậy phải thử một chút rồi."
Vòng tay cậu siết chặt, sau đó một tay ôm lấy đầu vai anh, từ từ xoay người anh lại trong lòng cậu. Anh ngước mắt lên thì bắt gặp ánh mắt đang cúi xuống của cậu.
Đáy mắt Tạ Cảnh sáng ngời, giọng nói rất nhẹ, "Hôn một cái?"
Nhịp tim đập nhanh không thể kiểm soát.
Một tay Giản Minh Chu nắm lấy vạt áo Tạ Cảnh, hai người nhìn nhau, hô hấp quấn quít, suy nghĩ dần dần mơ hồ dao động.
Nhịp đập hỗn loạn truyền tới người anh, trong lúc hoảng hốt, anh mơ hồ nghe thấy chính mình nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng ——
Bàn tay trên vai anh thu lại.
Tạ Cảnh cúi đầu hôn anh.
Khoảnh khắc đôi môi họ chạm nhau, lông mi Giản Minh Chu chấn động mãnh liệt.
Môi Tạ Cảnh áp vào môi anh, ấm áp, mềm mại. Chỉ mới chạm vào dán, trong đầu anh đã tê dại đi.
Hôn môi......
Mắt Giản Minh Chu trợn to, bị thuỷ triều cuốn đi.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, đôi môi dán lên hơi cử động. Tạ Cảnh nghiền môi anh, cọ xát ngậm hôn. Môi bị cọ sát mở ra, anh không khỏi phát ra một tiếng, "Ưm..."
Đầu ngón tay ôm anh bỗng siết chặt hơn.
Như bị cái gì đó kích thích, Tạ Cảnh liếm lên khe hở giữa đôi môi anh rồi dò xét tiến vào ——
Ngay khi đầu lưỡi bị quấn lấy, cả người Giản Minh Chu run lên!
Hô hấp dồn dập xen lẫn với những âm thanh nhỏ vụn, nụ hôn ngắn ngủi càng trở nên mãnh liệt hơn.
Trong lúc ngẩn ngơ say đắm, anh dường như bám lấy vai Tạ Cảnh.
Bộp! Một âm thanh vang lên, quyển truyện tranh rơi xuống sàn nhà.
Bàn tay nóng bỏng ấn giữ sau lưng anh.
Giây tiếp theo, môi lưỡi tách ra. Giản Minh Chu mờ mịt mở mắt, tầm nhìn đột nhiên đảo lộn ——
Anh bị đè xuống sofa lười, Tạ Cảnh lại cúi người hôn anh lần nữa, lông mi run rẩy. Hơi thở nóng hổi phả ra, giữa những nụ hôn còn vang lên tiếng nước khô khốc, xen lẫn tiếng gọi trầm thấp, "Chú nhỏ......"
Giản Minh Chu bị cậu gọi mà cảm thấy cực kỳ xấu hổ.
Anh giơ tay chống lên bả vai người kia, lại không nhúc nhích tí nào.
Anh vùi vào trong ghế sofa, bàn tay to lớn của Tạ Cảnh đặt lên người anh, cánh tay ôm chặt lấy anh.
Anh bị người kia ôm trọn vào lòng, chỉ có thể nâng đầu gối lên chạm nhẹ vào eo Tạ Cảnh, "Tiểu... Tiểu Cảnh......"
Phía trên dường như hơi chấn động.
Lại tàn nhẫn mút mạnh gốc lưỡi anh, lúc này mới đứng dậy.
Đôi môi hé mở, không khí một lần nữa dâng trào.
Suy nghĩ của Giản Minh Chu thoáng quay trở lại, thì thấy Tạ Cảnh chống phía trên anh, đáy mắt sâu thẳm đen láy loé lên tia sáng vàng rực.
Đôi mắt cụp xuống mang theo ý cười nhìn qua, cực kỳ nóng bỏng.
Anh há miệng không biết nói gì, lúc này Tạ Cảnh chợt giơ tay ôm lấy má anh, cười nhẹ,
"...Chú nhỏ, như vậy có cảm giác không?"
Toàn thân Giản Minh Chu bốc cháy.
Anh nằm ngửa trên sofa lười, nghiêng đầu sang một bên, không biết là do ánh sáng quá ấm hay bởi vì thứ gì khác, từ mặt đến cổ đều đỏ bừng.
Ánh mắt trở nên ướt át vì nụ hôn, môi không thể khép lại.
Đầu ngón tay Tạ Cảnh cuộn tròn, lại cúi xuống hôn lên vành tai ửng hồng của anh, "Chú nhỏ, cháu hôn có thoải mái không?"
Màng tai Giản Minh Chu tê rần, da đầu gần như nổ tung!
Anh nắm lấy cánh tay Tạ Cảnh chống ở bên cạnh, nghiêng đầu ra xa hơn. Thoải mái không cái gì... Tạ Cảnh quá tự nhiên hay là...... Sao có thể nói ra những lời xấu hổ như vậy?
Anh không nói gì, Tạ Cảnh lại tiếp tục hôn, "Thoải mái không?"
Nụ hôn ướt nóng rơi xuống tai anh, đôi bàn tay vòng qua eo anh còn nhẹ nhàng xoa nắn cách lớp quần áo.
Giản Minh Chu càng run rẩy dữ dội hơn, vội vàng dừng lại, "Thoải, thoải mái... Đủ rồi, đủ rồi!"
Nụ hôn lúc này mới ngừng.Tạ Cảnh như có chút không thỏa mãn mà gục đầu xuống, cọ cọ hõm vai anh hỏi,
"Như vậy là đủ rồi à."
Giản Minh Chu gào thét trong lòng: Như vậy còn chưa đủ à!!
Anh... Anh chưa từng nghe thấy nụ hôn đầu lại thế này......
Nhưng Tạ Cảnh cũng không làm gì khác ngoài hôn anh.
Chẳng lẽ thật sự là do quá có cảm giác à? Nụ hôn vừa rồi, cảm giác vừa ngây thơ, vừa quyến rũ.
Giản Minh Chu bình tĩnh lại, kìm nén sự khó chịu nói, "Trong truyện tranh, thường hôn đến đây là đủ rồi."
Người trước mặt in lặng vài giây.
Sau đó Tạ Cảnh đứng dậy, nhìn anh bằng ánh mắt hơi vi diệu, "Chú muốn dựa theo truyện tranh à?"
Giản Minh Chu chợt cảm thấy không ổn.
Chuông cảnh báo còn chưa kịp vang lên, Tạ Cảnh đột nhiên bật cười. Cúi đầu gục xuống vai anh, như chịu buông tha cho anh,
"Đừng thì hơn... Truyện tranh quá mức hơn thế này nhiều."
Trong đầu Giản Minh Chu lập tức hiện lên những hình ảnh lung tung rối loạn, anh ngơ ngác hồi lâu, mới dần lấy lại được giọng nói bình tĩnh,
"Vậy... Vậy để lần sau lại nói."
Không biết chữ nào đã lấy lòng Tạ Cảnh, đối phương hôn lên môi anh hai cái rồi nói, "... Được."
Nơi ban công lại một lần nữa trở nên yên tĩnh.
Ánh nắng ấp áp chiếu lên sofa lười, Giản Minh Chu đang chìm trong suy nghĩ, mơ hồ nghe thấy Tạ Cảnh dựa vào hõm vai anh, lại biến về dáng vẻ cún lớn nằm úp sấp nói,
"Chú nhỏ, cảm giác hôn rất tốt... Cháu sẽ luyện tập nhiều hơn, hôn chú càng thoải mái hơn."
-
Hai giờ chiều còn có tập huấn.
Sau khi nghỉ trưa, Tạ Cảnh liền đi đến trường học.
Mặt trời chói lọi trên sân thể dục.
Từng bóng người in rõ dưới chân, sau giữa trưa không có gió, cây xanh bên sân đứng lặng dưới ánh nắng thiêu đốt.
Trong sân, bóng dáng Tạ Cảnh như thú dữ ngủ đông, chớp mắt một cái lướt qua đường chạy.
Hà Tập ở khu nghỉ ngơi nhìn đến ngây người.
Cậu há hốc miệng lẩm bẩm, "Sao tôi cảm thấy hôm nay Tạ Cảnh tràn đầy tinh thần và thể lực một cách khác thường vậy, giống như bị chó đuổi... Không phải, giống như chó đi đuổi người thế?"
Chu Hứa Dương liếc cậu, "Đừng để Tạ Cảnh nghe thấy đấy."
"Tại sao??"
"Sẽ bị đuổi."
"......"
Phía bên kia đường chạy, Tạ Cảnh vừa vượt qua vạch đích vòng trở về.
Huấn luyện viên hài lòng nhìn đồng hồ, gọi cậu lại nói, "Tạ Cảnh, cuối tuần này ở CC có trận đấu giao hữu huấn luyện đặc biệt, em có muốn đi không?"
"Vâng." Tạ Cảnh dừng một chút, lại hỏi, "Đi mấy ngày ạ?"
"Tính cả cuối tuần là hai ngày. Sao thế, em có việc gì à?"
"Không có gì."
Tạ Cảnh mím môi, quay đầu như tùy ý nói, "Chỉ là phải nói một tiếng với đối tượng của em."
Huấn luyện viên cười cười, "Ồ, hoá ra là phải nói cho đối tượng......" Anh đang nói thì giật mình quay lại, "Cái gì!? Thằng nhóc này yêu đương rồi à? Từ khi nào vậy?"
Khoé miệng Tạ Cảnh nhếch lên, liếc anh một cái rồi rời đi.
Huấn luyện viên:?????
Tới khoe khoang đấy à?... Không hiểu sao lại thấy tức quá!
...
Tạ Cảnh rời sân, quay trở lại khán đài.
Hà Tập lập tức đến gần, "Hôm nay cậu sao thế? Nghỉ ngơi một buổi sáng, sạc đầy pin à?"
Tạ Cảnh mỉm cười, chậm rãi nói, "Ừ."
Hà Tập bị cậu cười đến da đầu tê dại, chuyển chủ đề, "Huấn luyện viên nói chuyện thi đấu giao hữu với cậu rồi à."
"Nói."
"Nói thế nào, lần này ba mẹ cậu có tới xem không?"
Không biết nghĩ đến cái gì, Tạ Cảnh cười khẩy nói, "Không tới cũng được."
Hà Tập:?
Chu Hứa Dương liếc cậu một cái, hỏi, "Nhưng hẳn là lần này anh Minh Chu cũng sẽ đến cổ vũ cho cậu."
Tạ Cảnh dừng một giây, hầu kết khẽ nhúc nhích.
Dưới ánh mặt trời, đôi mắt cậu lấp lánh, lại như bình tĩnh nói, "... Ừ, đến lúc đó tôi sẽ nói với chú ấy."
-
Hôm sau, lại đến thứ hai.
Buổi sáng lúc Giản Minh Chu ra ngoài bị vướng chân một chút.
Anh bước chân vào công ty, cửa thang máy mở ra, tình cờ gặp phải Hà Lộ Thần.
Hai bên đối mặt, Hà Lộ Thần tự nhiên,
"Hey, Jamy ~"
Giản Minh Chu đã quen rồi, "Chào buổi sáng, Lusen."
Chào hỏi xong, anh quay người lại chờ thang máy đi lên.
Con số hiển thị vừa nhảy lên một tầng, đột nhiên nghe phía sau "Hửm" một tiếng, "Xem ra vấn đề của cậu đã được giải quyết rồi."
Giản Minh Chu hơi sửng sốt, quay đầu lại, "Cái gì?"
Ánh mắt Hà Lộ Thần dừng lại phía sau tai anh, lại gật đầu một cách tao nhã,
"Chỗ này, hương vị cấm kỵ."
...... Moẹ nó!
Giản Minh Chu bỗng nhiên phản ứng lại.
Buổi sáng khi anh ra ngoài, Tạ Cảnh tìm anh xin một nụ hôn chào buổi sáng, kết quả anh vừa ngẩng đầu đã bị ôm lấy, hôn lên tai.
Đầu sỏ gây tội còn dùng vẻ mặt ngây thơ nói, "Chú nhỏ, cháu chưa từng hôn bao giờ. Nụ hôn chào buổi sáng không thể hôn lên tai được à?"
......
Mặt Giản Minh Chu nóng bừng, cố dằn cơn sóng trong lòng xuống, tựa như bình tĩnh đáp, "Ừ."
Ting! Cửa thang máy mở ra.
Hà Lộ Thần vỗ nhẹ anh nói câu "Chúc mừng", rồi bay đi như tơ lụa.
Giản Minh Chu giơ tay chạm vào tai:
Hà Lộ Thần luôn mang dáng vẻ không dính khói lửa phàm tục, không ngờ lại rất nhạy bén......
Ra khỏi thang máy, rẽ vào ban biên tập.
Cách ngày chủ nhật, một lần nữa trở lại bệnh viện tâm thần, không khí thế mà lại có vẻ đặc biệt trong lành.
Ngay cả cái mặt đen của Hạ Diệp cũng xem như mi thanh mục tú.
Hạ Diệp gõ gõ ống giấy, "Thu dọn đồ đạc, mở cuộc họp thường kỳ!" Trong nháy mắt, anh đã nhìn thấy ánh mắt của Giản Minh Chu, "... Ánh mắt của cậu là sao vậy?"
Giản Minh Chu ấm áp yêu thương, "Đột nhiên cảm thấy, dáng vẻ tức giận của cậu cũng rất đáng yêu."
Cả văn phòng lặng ngắt.
Hạ Diệp lùi lại nửa bước, ánh mắt đề phòng, "Cậu đang âm mưu gì đấy?"
Âm mưu cái gì, đúng là tư tưởng không có chút ánh nắng nào.
Giản Minh Chu cầm sổ tay lên, khoan dung rộng lượng nói, "Không có gì, đi họp thôi."
Lông tơ cả người Hạ Diệp lập tức dựng đứng.
...
Cuộc họp thường kỳ nói hết một vòng các hạng mục công việc của bộ phận như thường lệ.
Cuối cùng, Hạ Diệp nói, "Cuối tuần có một hoạt động, Minh Chu đi với tôi."
Tiểu Ngư tro tàn lại cháy, "Hai anh lại ~?"
Hạ Diệp lạnh lùng, "Đi tiếp xúc với công ty anime. Chủ biên và Phó biên nhất định phải có mặt, còn phải gọi cả cô Tiểu Lộc nữa."
Giản Minh Chu sột soạt ghi chép, "Được."
Mọi việc đều đã nói xong trong cuộc họp.
Thiến Thiến kích động ngoi đầu lên, "Để chúc mừng phó biên bán được bản quyền, tối nay chúng ta cùng tụ tập ăn một bữa đi?"
Đám người lập tức ào ào hưởng ứng ——
"Tụ tập tụ tập tụ tập!"
"Đi ăn nhà hàng nào đây? Lần trước tôi có lên kế hoạch......"
"Chỗ này đi, thứ hai được giảm giá 20%!"
Người được chúc mừng – Giản Minh Chu:......
Nhóm người hình dường như hoàn toàn không có ý định hỏi ý kiến anh.
Anh thấy đại cục đã được định đoạt, thì gửi tin nhắn cho Tạ Cảnh.
【 Minh Chu 】: Tối nay liên hoan, tôi ăn xong sẽ về ^0^
Đối diện nhanh chóng trả lời: Cần cháu tới đón không? [ Cún lớn bay nhanh ]
【 Minh Chu 】: Chắc là rất gần thôi, không cần đâu.
【 Cảnh 】: Vâng ^3^
"......" Trời ạ, sao lại có thêm cái miệng như vậy.
Cảm giác đắm chìm quá mạnh mẽ, cảm giác bị đè và hôn đến nhũn cả người dường như lại quay trở lại......
Giản Minh Chu nhanh chóng tắt điện thoại.
Che chắn ký ức. Che chắn!
-
Bọn họ chọn một nhà hàng truyền thống để liên hoan.
Nhóm ban biên tập đặt một phòng riêng, Tiểu Phù lại cắm lá cờ tinh thần 【 Ban biên tập đam mỹ đến liên hoan 】.
Gọi đồ ăn xong, món ăn truyền thống thường phục vụ rất chậm.
Thiến Thiến liền đề nghị, "Chúng ta chơi game trước khi ăn cơm đi!"
"Game gì?"
"Nếu được gọi, hãy đứng lên!"
Hạ Diệp đẩy kính, "Không phải chỉ là điểm danh à?"
Thiến Thiến vỗ bàn, "Không phải không phải, ví dụ em nói " Bệnh tâm thần " mời đứng lên, tất cả chúng ta đều phải đứng dậy!"
Mọi người, "......"
Giản Minh Chu kinh ngạc cảm thán: Hoá ra còn xác định vị trí của mình rất rõ ràng.
Thiến Thiến nói quy tắc xong, thì chỉ, "Bắt đầu từ Chủ biên đi!"
Hạ Diệp khoanh tay, "Giản Minh Chu, mời đứng lên."
Giản Minh Chu quay đầu nhìn, nhằm vào anh à? Một đám người chỉ ra chỗ sai, "Chủ biên, không được nói cụ thể như vậy."
Hạ Diệp sửa miệng, "Họ Giản, mời đứng lên."
Giản Minh Chu như tắm mình trong gió xuân, "Họ Hạ, mời ra ngoài."
"......"
Hai người cố tình gây rối bị bỏ qua.
Những người còn lại tiếp tục ra chỉ thị: "Trên 25 tuổi, mời đứng lên!"
"Không ăn rau thơm, mời đứng lên!"
"Muốn giết Chủ biên để thượng vị, mời đứng lên!"
Đám người xuất hiện như một rừng nhà cao tầng.
Giản Minh Chu đang lên lên xuống xuống, thì đột nhiên nghe thấy Tiểu Ngư hắng giọng nói ——
"Độc thân, mời đứng lên!"
Tâm trạng anh đột nhiên chắc chắn.
Một vòng người xung quanh ào ào đứng dậy, anh nín thở hai giây. Im lặng vùi đầu, ngồi yên tại chỗ.
"......"
Phòng riêng yên tĩnh, ánh mắt mọi người chậm rãi rơi xuống:?!