Trong đầu Giản Minh Chu nổ đùng! Trống rỗng trong vài giây.
Lúc này không phải trong hoàn cảnh căng thẳng, cũng không phải vừa mới chạy xong. Tạ Cảnh lẳng lặng ôm anh nằm lâu như vậy, nhịp tim lại đập nhanh như thế......
Quả thật như đang nói ——
Anh nhất thời mất tiếng, nhìn vào mắt đối phương.
Tạ Cảnh cứ thế nhìn anh, ánh mắt sáng ngời. Cậu kéo bàn tay anh đan xen với nhau, ấn xuống càng gần hơn.
Nhịp tim rõ ràng mà mạnh mẽ đập vào lòng bàn tay anh.
Giống như một lời tuyên bố thầm lặng.
Đầu ngón tay Giản Minh Chu run lên, ổn định lại hô hấp hỗn loạn, "Tiểu Cảnh, có phải cậu......" Nói được một nửa, anh không thể hỏi tiếp được.
Đầu ngón tay rụt lại, lại bị kéo trở về.
Trước mặt vang lên tiếng cười.
Tạ Cảnh nhìn anh, "Chú nhỏ, việc cháu thích chú, biểu hiện còn chưa đủ rõ ràng à?"
Ânh thanh như tiếng nổ ầm ầm bên tai!
Cùng với dòng máu chảy ngược và nhịp tim đánh trống reo hò, Giản Minh Chu ngơ ngác đỏ bừng mặt.
Tạ Cảnh nói, thích anh.
-
Ngày hôm sau, ban biên tập vẫn vui vẻ bận rộn như cũ.
"Đã đọc số mới tháng này chưa? Thầy TK vẫn phát huy ổn định, tác phẩm mới đạt Top 1 về độ nổi tiếng!"
"Vẫn chưa, chủ đề gì đấy?"
"Cấm kỵ, niên hạ......"
Xoẹt —— Đầu bút xẹt qua tờ giấy nháp.
Giản Minh Chu ngồi sau bàn làm việc, tâm tình vốn khó khăn lắm mới bình tĩnh lại lại trở nên nóng rang và hỗn loạn.
Nét mực ngấm dần, vành tai nổi lên màu hồng nhạt không dễ nhận ra.
Suy nghĩ của anh lập tức trở lại buổi tối hôm qua:
Tối hôm qua, Tạ Cảnh đã tỏ tình với anh.
Phải chịu chấn động quá lớn, thế nên lúc ấy hình như anh không thể phản ứng lại. Chỉ có thể mặc kệ Tạ Cảnh lại dựa vào anh cười, rồi kéo anh dậy ăn cơm.
Nhưng cho dù lúc ấy anh có bình tĩnh, thì nên phản ứng thế nào đây?
Loại chuyện này, trước kia anh nghĩ cũng không dám nghĩ:
Chẳng những đều là đàn ông, tuổi còn nhỏ hơn anh rất nhiều. Cậu ấy cũng là cháu trai của bạn anh, một sinh viên đại học thể dục, ở nhờ trong nhà anh......
—— Quả thật là kéo đầy cảm giác cấm kỵ!
Giản Minh Chu mới đang ngẫm lại, đã cảm thấy sau eo run lên.
Lòng bàn tay như vẫn còn lưu lại cảm giác tê dại của nhịp tim đập, anh không khỏi tự hỏi:
Vậy như bọn họ bây giờ là gì đây?
Tạ Cảnh thổ lộ xong, cũng không nói thêm gì khác nữa......
Đang nghĩ ngợi, điện thoại trong tầm tay đột nhiên rung lên: 【 Cảnh 】
Tim Giản Minh Chu đập thình thịch, dùng hai giây xây dựng tâm lý, sau đó mới bấm vào tin nhắn.
【 Cảnh 】: [ Cún lớn xuất hiện ]
Anh lại bị chạm đến điểm đáng yêu, hỏi: Không tập luyện à?【 Cảnh 】: Nghỉ giữa chừng, xuất hiện ^^
Chủ đề nói chuyện vẫn như thường lệ, công việc, tập huấn, bảo vệ và chó, Đoạn Đình Phương trèo cửa sổ. Tạ Cảnh nói xong lại hỏi anh buối tối ăn gì, thái độ có vẻ rất bình thường.
Giản Minh Chu hơi thở phào nhẹ nhõm, rồi lại có chút để ý.
Cứ như thể lời tỏ tình tối qua chỉ là ảo giác của anh vậy.
Trong lúc suy nghĩ đang rối bời, Tạ Cảnh lại hỏi: Còn muốn ăn gì nữa không? Tiện đường mang về cho chú.
Giản Minh Chu ghìm nỗi lòng xuống, trả lời: Không cần mang cho tôi...
Điện thoại rung lên, tin nhắn ngay lập tức hiện ra.
【 Cảnh 】: Cháu muốn mua đồ ăn ngon cho người cháu thích, không được à ^^
Moẹ nó! Tay Giản Minh Chu run lên.
Một câu [ Quá ok ] trượt ra ngoài ——
Anh lập tức tắt điện thoạt! Hít sâu một hơi. Tổn thọ. Rốt cuộc anh gửi cái quái gì cho Tạ Cảnh vậy?
Xung quanh vẫn đang ồn ào ầm ĩ.
Giản Minh Chu đứng dậy, chuẩn bị đến phòng trà để bình tĩnh lại.
-
Ra hành lang, rẽ vào khúc quanh.
Thì thấy một bóng dáng quen thuộc đứng trước cửa sổ sát đất trong phòng trà, tắm mình trong ánh nắng, yên tĩnh và xinh đẹp.
Giản Minh Chu, "......"
Hà Lộ Thần lớn lên ở phòng trà à?
Nghe thấy tiếng động, Hà Lộ Thần nhẹ nhàng quay đầu lại, "Hey, Jamy ~"
Anh bước tới, nói, "Hey, Lusen."
Đôi mắt trước mặt dường như dừng lại trên người anh vài giây, Giản Minh Chu đang rót nước, thì nghe Hà Lộ Thần mở miệng:
"Hôm nay cậu có tâm sự à? Jamy Chu."
Lời bình như hạt mưa rơi xuống! Giản Minh Chu há miệng, lại không có tâm tư phản bác.
Anh dừng một chút, "Rõ lắm à?"
"Ừm ~"
Lưỡng lự vài giây.
Chuyện xảy ra trong hai ngày qua khiến tâm trí của anh vẫn luôn rối bời, Giản Minh Chu thử mở miệng thăm dò,
"Chủ biên Hà, anh... Đã từng yêu đương chưa?"
Hà Lộ Thần tao nhã dựa vào cửa sổ sát đất, nhấp một ngụm cà phê tự xay, "Người tôi yêu, là văn học."
Giản Minh Chu đột nhiên nghẹn lại.
Thật ra Hà Lộ Thần mới hợp với bộ phận truyện tranh hơn đúng không?
Nhưng xét thấy đối phương là người có quan điểm tương đối bình thường so với những người xung quanh mình, anh ấp ủ hai giây, vẫn tiếp tục dò hỏi, "Nếu, trước mặt anh có một mối quan hệ tương đối cấm kỵ, anh sẽ suy xét thế nào?"
Hà Lộ Thần kinh ngạc, "Vậy không phải càng kích thích à?"
"........."
"Hay là, cậu đang băn khoăn cái gì?"
Giản Minh Chu ngẩn ra.
"Việc như này tôi cũng không thể cho cậu bất kỳ sự tham khảo nào."
Hà Lộ Thần quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, như tùy ý nói, "Quan trọng nhất không phải là cậu có thích đối phương không à?"
Anh có thích không......
Giản Minh Chu thầm giật mình, "Tôi..."
Anh ngẩng đầu, nhìn thấy Hà Lộ Thần dựa vào cửa sổ sát đất trong suốt, khuôn mặt nghiêng của anh phản chiếu trên bầu trời xanh và những toà nhà cao tầng phía sau, vầng sáng chảy quanh mép cốc cà phê.
... Giống như một bức tranh tường nhả ra thơ.
Tâm trí chợt loé lên! Suy nghĩ cũng bị gián đoạn.
Giản Minh Chu cố gắng bình tĩnh lại, "Ừ... Cảm ơn."
Sau đó anh lấy nước rồi rời khỏi phòng trà.
Đợi đến khi bóng lưng anh biến mất ở lối vào hành lang, Hà Lộ Thần nhìn đi nơi khác, chậm rãi nhấp một ngụm cà phê:
Khi cậu nghiêm túc tự hỏi vấn đề này, thì nghĩa là cậu đã bắt đầu đắm chìm rồi, Jamy.
...
Trở lại ban biên tập, Giản Minh Chu vẫn còn có chút hoảng hốt.
Anh mơ hồ có cảm giác như mình đang bị vỗ nhẹ.
Nhưng tác động của bức tranh tường kia quá mạnh mẽ, đến nỗi bây giờ anh vẫn chưa thể hoàn hồn lại để mà suy nghĩ kỹ càng.
"Giản Minh Chu, cậu đi đâu thế?"
Hạ Diệp ở đầu kia gọi anh, "Hợp đồng của cô Tiểu Lộc đã được gửi tới rồi, cậu xem gửi chuyển phát nhanh hay là đi qua đó một chuyến để đưa cho cô ấy."
Giản Minh Chu tạm thời khôi phục suy nghĩ, "Để tôi đưa cho cô ấy đi."
Hợp đồng bản quyền ký ba bên, sau khi Tiểu Lộc ký tên còn phải gửi cho những bên còn lại, vẫn nên trực tiếp đưa cho cô ấy ký rồi mang về.
Hạ Diệp đưa hợp đồng cho anh, "Đây."
Anh lại hỏi, "Thế vừa rồi cậu đi đâu vậy? Sao nhìn dáng vẻ mất hồn mất vía thế kia."
"Phòng trà." Giản Minh Chu, "Chủ biên Hà cũng ở trong đó."
Ánh mắt Hạ Diệp lập tức sắc bén, "Cậu lại gặp mặt kẻ địch à?"
Giản Minh Chu nhận hợp đồng, tinh thần bất ổn mà vẫn còn không quên đút mình một phần cơm, "Đừng ghen, bây giờ cậu qua đó đi, chắc là anh ta vẫn còn ở phòng trà đấy."
Anh nói xong thì xoay người rời đi.
"......" Sắc mặt Hạ Diệp đột nhiên tối sầm tám độ!
-
Nhà Tiểu Lộc cách công ty không xa.
Giản Minh Chu gọi xe, ngựa quen đường cũ qua đó.
Vừa bước vào cửa đã bắt gặp bốn cặp mắt sáng rực. Tiểu Lộc và ba trợ lý của cô đồng loạt lao tới cửa:
"Đại nhân!"
"Kami ——"
"Phúc âm của nhân loại!!!"
Giản Minh Chu suýt nữa bị ngã xuống cầu thang.
Anh vị lấy khung cửa, nhẹ nhàng nói, "... Bình tĩnh. Suýt chút nữa thì anh biến thành ngôi sao hộ mệnh trên bầu trời rồi."
"......"
Bốn cái đầu cúi xuống, kính cẩn nghênh tiếp anh vào.
Đặt hợp đồng lên bàn, Giản Minh Chu nói, "Xác nhận lại nội dung một chút. Mặc dù bộ phận bản quyền đã phê duyệt, nhưng em cứ kiểm tra lại xem thông tin thân phận có đúng không."
Tiểu Lộc gật đầu như giã tỏi, "Dạ dạ dạ!"
Cô ở bên này xác nhận hợp đồng, ba trợ lý đã bắt đầu hồi tưởng. A Chanh bùi ngùi:
"Biên tập Chu, lần trước anh tới đây, bọn em còn đang ở chỗ này đuổi sống đuổi chết."
Tiểu Lịch nói tiếp: "Sống không bằng chết."
Tiểu Cát suy tư hai giây: "Cuối cùng vẫn tìm được đường sống trong chỗ chết!"
Ba người đồng thanh: "Hí hí hí hí hí..."
Giản Minh Chu nhìn thật sâu: Các cô vẫn thích nói nối câu như vậy nhỉ......
Hợp đồng nhanh chóng được xác nhận xong.
Tiểu Lộc ký tên, Giản Minh Chu cất đi, chuẩn bị mang về công ty, "Vậy anh đi trước."
"Biên biên, em tiễn anh xuống dưới tầng."
Giản Minh Chu không từ chối, "Được."
Bọn họ trò chuyện suốt quãng đường xuống dưới tầng.
Cả khu vực này đều là khu dân cư, bước ra ngoài, đường phố sạch sẽ và yên tĩnh, ánh mặt trời lười biếng chiếu xuống mặt đất.
Giản Minh Chu dặn dò về tác phẩm mới xong thì chuẩn bị rời đi, Tiểu Lộc đột nhiên gọi anh lại, "Này, đợi một chút!"
Cô lén lút nói, "Biên biên, anh còn chưa nói, bức tranh ngắm cá lần trước em gửi cho anh... Tham khảo thế nào rồi?"
Thân hình Giản Minh Chu bỗng khựng lại.
Trong đầu hiện lên hình ảnh trên bức tranh, Tạ Cảnh ôm eo anh từ phía sau......
Chỗ ngày hôm qua bị ôm lại mơ hồ nóng rang lên.
"Biên biên?" Tiểu Lộc ló đầu.
Giản Minh Chu bình tĩnh lại, nhìn thẳng tắp, "Sao anh cảm thấy tất cả đều là tự do phát huy, hoàn toàn không có tham khảo gì cả vậy."
Tiểu Lộc ngượng ngùng cúi đầu, "Hì hì hì..."
Cô cười hai giây đột nhiên nhớ ra, "À! Suýt nữa thì quên, không phải hai người ở chung sao? Em fax bức tranh qua, không bị cậu ấy nhìn thấy chứ?"
Cô sợ hãi ôm mặt nói, "Em chỉ tự gặm thế thôi, nếu bị nhìn thấy, cậu ấy có để ý không!"
Giản Minh Chu, "......"
Không, cậu ấy hoàn toàn không để ý, thậm chí còn muốn đích thân cảm ơn em.
Nghĩ đến đây, anh lại nghĩ tới Tạ Cảnh nói thích anh......
Giản Minh Chu đang hơi xuất thần.
Bỗng nghe thấy bên cạnh à một tiếng: "Nhưng mà, nếu là CP thật thì sẽ không để ý!"
Trái tim anh nhảy dựng, hoàn hồn nhìn lại, "Cái gì?"
Tiểu Lộc nói, "Không phải trong truyện tranh thường có loại tình tiết này sao? Nếu thích đối phương, tình huống bị bên kia nhìn thấy tranh CP có thể sẽ không giống!"
Giản Minh Chu hơi nín thở, "... Như thế nào?"
Tiểu Lộc ngửa đầu đón ánh nắng, trên mặt phát ra hào quang rực rỡ chói mắt, vui sướng ngân vang:
"Sẽ bị mặt trời ——!"!